Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Nếu sắp thì em sẽ đuổi chị đi à?

*

Vào ngày cuối cùng của tháng 7, Bạc Tô đã bay từ nhóm ghi hình "Giữa sơn hà" từ Đồ Thành đến Đàm Thành để chuẩn bị cho buổi ghi hình trước Gala Tết Trung thu của Đài truyền hình Bắc Thành năm nay.

Vì có quá nhiều khách mời tham gia biểu diễn và khó sắp xếp lịch trình nên bữa tiệc được chia thành sáu đợt ghi hình trong sáu ngày.

Sau buổi diễn tập ngày áp chót, các quan khách đều trở về khách sạn để nghỉ trưa trước cái nóng mùa hè, nhân viên của Đài truyền hình Bắc Thành đều di chuyển đến một lán nghỉ ngơi tạm thời cách địa điểm diễn ra không xa để dùng bữa trưa.

Một chiếc quạt điện sắt đen khổng lồ kêu ầm ĩ để cung cấp không khí, nhóm MC lau mồ hôi, nới lỏng nút cổ áo, vén mái tóc dài lên, ngồi quanh những chiếc ghế nhựa như những nhân viên khác, chờ đồ ăn.

Phần lớn đều đang nói về nhiệt độ cao hôm nay và tình trạng của khách vừa rồi, Bạc Tô không nói gì, ngồi giữa Từ Ý Sơ và Quản Thanh, cúi đầu xem ảnh trên điện thoại.

Cô muốn gửi cho Khương Dư Sanh hai bức ảnh mây trắng như sóng khi vô tình nhìn lên lúc đang chờ đèn giao thông vào buổi sáng.

Đang định bấm chia sẻ thì đột nhiên nghe Từ Ý Sơ hỏi: "Sao rồi? Định trải qua Thất tịch như thế nào đấy?"

Tay cô thoáng dừng lại, nghiêng đầu theo bản năng, nhận ra người Từ Ý Sơ đang hỏi không phải là cô.

Ánh mắt Từ Ý Sơ rơi vào người trợ lý bên cạnh.

Trợ lý của cô ấy là một cô bé mới tốt nghiệp hai năm, nhỏ hơn họ bốn, năm tuổi.

Cô bé mới bắt đầu yêu, gần đây đang mập mờ với một chàng trai. Bạc Tô không hề có ý định tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng đã vô tình biết hết mọi chuyện về họ trong khoảng thời gian cùng nhau ra vào này. Có lẽ cô gái này quen một chàng trai qua sự giới thiệu của một người dẫn chương trình khác trên đài, có ấn tượng tốt với anh ta, hai bên tiến triển ổn định.

Từ Ý Sơ là người dễ gần, hay nói chuyện nên thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cô gái, quan tâm đến tiến triển của cô ấy.

Cô gái có chút ngượng ngùng, rót nước cho Từ Ý Sơ: "Em không biết nữa, chị à, đây không phải là chuyện em có thể quyết định mà."

"Cậu ấy không mời em đi chơi à?"

"Vẫn chưa."

"Còn hơn nửa tháng nữa, có lẽ cũng chưa muộn." Bên cạnh cô gái, một nữ thực tập sinh cũng đang giúp rót nước an ủi cô ấy.

Cô gái rót nước cho Bạc Tô và Quản Thanh rồi ngồi xuống: "Thật ra, em cũng không hiểu anh ấy chút nào."

Bạc Tô cảm ơn cô ấy.

Chị đại Từ Ý Sơ làm ra bộ dáng chăm chú: "Hả?"

Cô gái nói: "Nói chung, sẽ dễ hơn để biết đối phương có ấn tượng tốt với chị hay không. Ví dụ như anh ấy trả lời tin nhắn nhanh như thế nào, anh ấy có chia sẻ cuộc sống của mình với chị hay không, anh ấy có chủ động bắt chuyện hay không, có rủ chị đi chơi hay không,... Đó có phải là căn cứ để phán xét đúng không ạ?"

Từ Ý Sơ gật đầu: "Ừm."

Cô gái nói: "Vậy nếu anh ấy không bao giờ chủ động trò chuyện với chị hay chia sẻ cuộc sống với chị, nhưng nếu chị gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy sẽ trả lời chị rất nhanh, nếu mở chủ đề với anh ấy, anh ấy sẽ chủ động mở rộng, khiến cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi, còn sẽ mời chị cùng đi xem triển lãm, nhưng chưa bao giờ chủ động tìm chị thì sao?"

Từ Ý Sơ yên lặng một lúc, hành động nhấn nút gửi của Bạc Tô dừng lại.

Cô đã muộn màng nhận ra một điều, một điều mà bản thân đã mơ hồ nhận ra trong mười ba ngày qua, nhưng lại không cố ý nghĩ tới— Dường như Khương Dư Sanh chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Những ngày qua, hình như cô đã gửi, chia sẻ, Khương Dư Sanh cũng xem, trả lời.

Chưa bao giờ Khương Dư Sanh chủ động tìm cô trước, chia sẻ công việc hàng ngày với cô.

Cô gái bối rối: "Em hơi lo liệu anh ấy có giữ liên lạc với em chỉ vì lịch sự hay không."

Nụ cười xã giao trên môi Bạc Tô dần nhạt đi.

Từ Ý Sơ trầm ngâm: "Điều này có chút kỳ quái, nhưng cũng có thể cậu ấy là người tương đối dè dặt, không giỏi chủ động chia sẻ cuộc sống của mình với người khác thì sao?"

Câu trả lời của Khương Dư Sanh đến đúng lúc.

Nàng còn gửi kèm một bức ảnh và nói: "Hôm nay em cũng thấy một đám mây rất đáng yêu đó."

"Chị xem nó có giống con cá không?"

Nụ cười của Bạc Tô không khỏi quay lại trong mắt cô: "Giống."

Cô thoáng bình tĩnh lại, không còn chú ý đến cuộc trò chuyện của cô gái với Từ Ý Sơ nữa, nói chuyện với Khương Dư Sanh vài câu, khi đồ ăn đã dọn ra, mọi người đều dùng đũa, cô mới cất điện thoại di động, ăn uống đàng hoàng.

Có lẽ, như Từ Ý Sơ đã nói, Dư Sanh chỉ không quen với việc chủ động chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với người khác, hoặc có thể cô luôn chủ động nên chưa cho Dư Sanh cơ hội chủ động?

Bạc Tô bị việc đổi cốc làm cho hoa mắt, nghĩ đến việc từ khi kết bạn lại, Khương Dư Sanh vẫn luôn giữ chỗ trống trong Moments, cảm giác bất an trong lòng cũng giảm đi đôi chút.

Nhưng vẫn có chút để ý.

Buổi tối, sau khi buổi ghi hình bữa tiệc kết thúc, cô vào khách sạn tẩy trang, tắm rửa, muốn gửi tin nhắn cho Khương Dư Sanh theo thói quen. Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, quét tin nhắn, nhìn vài cuộc trò chuyện mà họ vẫn nói vào buổi trưa, đầu ngón tay đột nhiên lơ lửng.

Bây giờ đã là mười giờ rưỡi, đáng lẽ Khương Dư Sanh bây giờ đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi.

Nhưng cả buổi chiều và cả buổi tối nàng đều không tìm cô.

Do không có cảm xúc hay lời nào muốn chia sẻ với cô sao?

Nhưng rõ ràng nàng từng là người muốn chia sẻ cảm xúc hiện tại của mình với người khác bằng cách gửi bưu thiếp ngay cả khi đi chơi ở thành phố bên cạnh.

Bạc Tô đứng trước bàn làm việc, để cho nước chưa khô trên tóc tích tụ đủ độ ẩm, từng giọt rơi xuống, một lúc lâu sau, cô lần theo dấu nước, lật xem lịch sử trò chuyện.

Đúng như những gì cô nhớ - mỗi ngày, mọi tin nhắn đều được cô gửi đến cho Khương Dư Sanh trước.

Tuy nhiên, Khương Dư Sanh cũng phản hồi nhiệt tình ở mọi chủ đề, mọi chia sẻ của cô.

Do cô lo nhiều hay là...

Bạc Tô đứng lặng dưới ánh đèn.

Thật lâu sau, màn hình điện thoại tối sầm, cô đặt điện thoại xuống, nối máy sấy tóc, lần đầu tiên sau mười bốn ngày kể từ khi rời đi, cô không chủ động chúc Khương Dư Sanh ngủ ngon.

Khương Dư Sanh cũng không chủ động gửi cho cô.

Bạc Tô mất ngủ đến nửa đêm, lo ảnh hưởng đến việc ghi hình ngày hôm sau nên uống thuốc ngủ, ngủ được.

Rạng sáng ngày hôm sau, cô kiểm tra điện thoại ngay khi thức dậy.

Trong giao diện tin nhắn trò chuyện WeChat được bao phủ bởi hơn 99+ chấm đỏ nhỏ, chỉ có thanh tin nhắn có ngôi sao trên cùng là trống rỗng, không có gì cả.

Hôm qua như thế nào, hôm nay vẫn như vậy.

Bạc Tô cảm thấy lòng ngột ngạt.

Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện im lặng của Khương Dư Sanh một lúc lâu, không chào buổi sáng, đứng dậy tắm rửa rồi ra ngoài.

Mãi cho đến giữa trưa, buổi diễn tập cũng sắp kết thúc, cô cũng không đợi được Khương Dư Sanh gửi tin nhắn gì cho mình.

Mỗi khi bước xuống sân khấu, cô đều yêu cầu Quản Thanh lấy lại điện thoại, khi cô ấy lặp lại hành động giao nộp này lần thứ N, Quản Thanh cuối cùng cũng không khỏi tò mò: "Cô Bạc, chị đang đợi tin tức quan trọng nào hả?"

Quá khác thường, bình thường có tin tức quan trọng cô ấy đều phải phản ứng kịp thời, còn Bạc Tô chỉ bình tĩnh dặn cô ấy có gì thì nhớ báo cho cô một tiếng, không hề giống hôm nay, lúc nào cũng nhìn chằm chằm.

Động tác thoát khỏi giao diện WeChat của Bạc Tô hơi trì trệ, đáp lại bằng vẻ mặt rất bình tĩnh: "Không có."

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Quản Thanh cảm thấy áp lực của mình đã giảm bớt sau khi đọc điện thoại lần này.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô ấy quyết định không lắm mồm nữa.

6 giờ 30 tối, buổi ghi hình kết thúc như dự định, Bạc Tô ngồi xe, trên đường về khách sạn dùng bữa tối.

Quang ảnh trong đường hầm nhấp nháy, khiến ánh sáng trong mắt cô lập lòe.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, xác nhận rằng có lẽ, Khương Dư Sanh sẽ không bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Hai ngày này nàng cũng bận lắm phải không?

Nàng sẽ không ngạc nhiên hay lo lắng vì sao đột nhiên không có tin nhắn gì sao?

Bạc Tô ngồi như tre trúc, mặt trầm như nước.

Cô cầm lòng chẳng đặng mở ảnh đại diện của Khương Dư Sanh, bấm vào vòng kết nối bạn bè của nàng, cố gắng tìm kiếm manh mối.

Chẳng có gì cả, bên trong vẫn trống rỗng.

Sau một lúc im lặng, cô thoát khỏi giao diện và vào vòng tròn bạn bè của Trang Truyền Vũ, một người bạn ngôi sao khác trong danh sách liên lạc.

Điều đáng ngạc nhiên là Trang Truyền Vũ mới cập nhật một bài đăng hai giờ trước có liên quan đến Khương Dư Sanh, nội dung là - "Tôi ăn kuku rất nhiều. Các bạn ơi, đồ ăn ngon lắm đấy!"

Định vị là ở Chu Đạo, hình ảnh đính kèm là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện và ảnh đồ ăn.

Ảnh chụp màn hình trò chuyện không cắt ảnh đại diện, Bạc Tô nhìn thoáng qua đã nhận ra, đó chính là Khương Dư Sanh.

Cuộc trò chuyện bắt đầu lúc chín giờ rưỡi sáng.

Khương Dư Sanh gửi cho Trang Truyền Vũ một bức ảnh salad tôm viên trông rất sảng khoái, thơm ngon, tràn đầy hương vị mùa hè, hỏi cô ấy: "Trông thế nào?"

Trang Truyền Vũ chắc vẫn chưa dậy nên 10 giờ 30 mới trả lời: "Chảy nước miếng.jpg"

"Sản phẩm mới à?"

"Ừm."

"Chị có thể đăng ký dùng thử không?"

"Đương nhiên." Khương Dư Sanh đáp.

Bức ảnh tiếp theo là Trang Truyền Vũ thực sự đi nếm thử món ăn, chụp ảnh ngay tại chỗ.

Trái tim Bạc Tô chìm xuống đáy biển ngay lập tức.

Vậy, tại sao nàng lại chia sẻ nó với Trang Truyền Vũ mà không chia sẻ với cô? Tại sao lại chủ động tìm Trang Truyền Vũ mà không phải cô?

Cô rũ mi mắt, một lúc lâu sau cũng không nhấn like cho Trang Truyền Vũ, thoát khỏi giao diện Moments.

"Quản Thanh." Cô giao việc: "Buổi tối giúp chị hủy vé máy bay về Bắc Thành, đặt vé máy bay sớm nhất đến Lộ Thành đi."

"Hả?!" Quản Thanh ngạc nhiên: "Nhưng... nhưng mà cô Bạc, tối mai không phải chị có một buổi talkshow sao?"

Vậy thì thật sự mệt chết đi.

Bạc Tô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

"Không sao đâu, chị sẽ về kịp."

Quản Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể đáp: "Vâng, cô Bạc."

*

10 giờ 30 đêm hôm đó, Khương Dư Sanh và những người ở Chu Đạo mặc áo khoác, chậm rãi đi đến số 33 đường Vĩnh Thành.

Trên đường đi, gió liên tục thổi khiến họ cảm thấy rất khó chịu.

Trịnh Vân uể oải ngáp, thở dài: "Cuối cùng em cũng cảm nhận được dòng chảy của kỳ nghỉ hè rồi."

Chung Hân hoạt động cánh tay: "Tôi đoán sau này sẽ có làn sóng cao hơn."

"Gì?"

"Lễ Thất tịch đấy!"

"Ôi, à, trời ạ, hahaha. Cũng may tất cả chúng ta đều độc thân, không chơi lễ. Nếu không, chúng ta làm sao bây giờ, không ai nghỉ được cả."

Cô ấy vừa nói xong, Trì Kỳ, Chung Hân và Hàn Nhiễm đều bật cười, đồng loạt nhìn Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh dường như không nghe thấy họ đang nói gì, quá im lặng.

"Chị?" Trì Kỳ đến gần, khẽ gọi.

Khương Dư Sanh hoàn hồn: "Ơi?"

Trì Kỳ mỉm cười: "Chị sao vậy? Cả ngày nay đều trông có vẻ hơi lơ đãng thì phải?"

Lúc sáng đã bắt đầu, kiểm tra điện thoại nhiều lần nhưng không làm gì cả.

Khương Dư Sanh cong môi: "Không có, sao vậy?"

Nàng làm như không có chuyện gì xảy ra, Trì Kỳ cũng không ép buộc được nên chỉ bịa ra một câu hỏi ngẫu nhiên, hỏi hôm nay cô ấy có thể tắm trước không.

Đương nhiên Khương Dư Sanh không phản đối.

Nàng đi cuối cùng, ánh mắt thoáng rũ xuống, trong lòng đã hạ quyết định, bước vào cửa tòa nhà số 33 đường Vĩnh Thành. Vừa định đóng cửa lại, nàng chợt nhận ra điều gì đó, lập tức lùi lại, ngẩng đầu nhìn lên ngôi nhà gỗ cũ kỹ sừng sững trong đêm.

Không phải ảo giác, đèn trên tầng cao nhất thực sự đã bật sáng.

Lòng Khương Dư Sanh đột nhiên mất khống chế, khóe mắt và đuôi lông mày ánh lên nụ cười.

Bạc Tô về rồi sao?

Vậy nên hôm qua và hôm nay đều không có tin nhắn gì, muốn tạo bất ngờ cho nàng phải không?

Nàng cắn môi, không khỏi mong đợi.

Trì Kỳ gọi nàng: "Chị Tiểu Dư?"

Khương Dư Sanh khẽ mím môi, vào lại: "Không có gì đâu. Em lên lầu tắm trước đi. Chị lên tầng trên cùng tắt đèn."

"Trước khi đi chị quên tắt à?"

"Hình như vậy." Nàng hy vọng không phải.

Trì Kỳ không nghi ngờ gì.

Khương Dư Sanh cầm lòng chẳng đặng cong khóe môi, vô thức bước nhẹ, sợ mình sẽ bước lên từng bậc thang như mộng, gõ cửa tầng trên cùng.

Trong thời gian chờ đợi ngắn ngủi, nàng vô thức nín thở, lắng nghe âm thanh bên trong cánh cửa.

Đúng như dự đoán, tiếng bước chân vang lên giữa nhịp tim ngày càng hỗn loạn của nàng.

Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra.

Mùi nước hoa hương trà gỗ thoang thoảng bay ra, hình dáng cao gầy của người phụ nữ xuất hiện sau cánh cửa ra vào.

Bạc Tô xõa tóc, mặc áo sơ mi lụa mềm xanh đậm và quần tây xám khói, dưới ánh đèn, trông cô đặc biệt lạnh lùng và quý phái.

Khóe môi Khương Dư Sanh hoàn toàn nở rộ: "Sao chị lại về thế?"

Cũng không nói với nàng tiếng nào.

Bạc Tô lẳng lặng nhìn vẻ mặt Khương Dư Sanh. Cô chắc chắn rằng vẻ mặt của Khương Dư Sanh tràn ngập niềm vui, chân thành chào đón cô trở lại.

Nhưng cô vẫn giả vờ thờ ơ, nói ngắn gọn: "Quyết định tạm thời."

"Khi nào chị đi?" Khương Dư Sanh có ấn tượng Bạc Tô đã nói với nàng rằng ngày mai cô sẽ có việc.

"Nếu sắp thì em sẽ đuổi chị à?"

Khương Dư Sanh cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ sợ chị chạy lung tung sẽ mệt thôi."

Bạc Tô cong môi, nhưng nụ cười không đong đầy đáy mắt.

Khương Dư Sanh chủ động vòng tay qua eo cô, tựa đầu vào vai cô, khẽ nói: "Chị, em rất vui khi gặp lại chị."

Nàng cọ cọ cổ cô, tiếng cười rất mềm mại.

Sự hơn thua của Bạc Tô chợt biến mất trong cái ôm nhẹ nhàng của nàng.

- -

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui