Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Lần sau phải trả cho chị

*

Ánh sáng xanh nhàn nhạt bao bọc lấy cơ thể họ như một tấm gạc, hơi thở dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Khương Dư Sanh rút tay ra, nằm nghiêng bên cạnh Bạc Tô, ôm lấy eo Bạc Tô.

Ánh sáng vỡ vụn hiện lên trong mắt nàng.

Bạc Tô nằm cùng gối với nàng, nhìn thẳng vào nàng, hỏi: "Có thể kể cho chị nghe về vụ tai nạn lần đó được không?"

Hàng mi Khương Dư Sanh run rẩy, nhưng không từ chối: "Thực ra, đó chỉ là một ngày rất bình thường, một khoảnh khắc rất tình cờ, em không có hình ảnh nào về việc nó đã diễn ra chính xác như thế nào trong đầu. "

Có lẽ đó là cơ chế tự bảo vệ của con người, nhưng lúc đó đầu óc nàng trống rỗng.

"Trong thời gian đó, nhà máy đang gấp rút giao một lô hàng, mọi người buộc phải làm thêm giờ. Vốn dĩ hôm đó đến lượt Kỳ Kỳ làm thêm, nhưng hôm đó Kỳ Kỳ bị sốt nên em đã đổi ca với em ấy. Chiếc máy em ấy đang làm trước đây có một vấn đề, nó sẽ phát ra những tiếng động lạ trong vòng hai giờ sau khi khởi động, cần phải khởi động lại. Tối hôm đó, vào khoảng hai giờ, em cho tấm nhôm vào máy dập theo quy trình thông thường, khi định rút tay ra thì không hiểu vì lý do gì mà máy đột nhiên tự động ấn xuống."

Thông thường, máy sẽ khởi động bằng cách nhấn hai công tắc cùng lúc, nhưng để đạt hiệu quả cao, ông chủ nhà máy của họ luôn chặn một trong các công tắc bằng vật gì đó trong thời gian dài để giảm số lượng quy trình.

Nàng chắc chắn rằng mình đã không bật công tắc vào ngày hôm đó.

Phản ứng của nàng vốn đã rất nhanh, nếu chậm một giây, toàn bộ bàn tay phải của nàng sẽ bị mất.

"Khi em phản ứng lại, phần ngón tay của em đã biến mất. tất cả những gì em còn nhớ được là cơn đau."

Vẻ mặt nàng lúc này trông rất bình thản, như đang nói chuyện gì đó không liên quan gì đến mình.

Trong đôi mắt đen của Bạc Tô có màu sắc sâu thẳm và sợ hãi. Cô nắm lấy tay phải của Khương Dư Sanh, đặt nó lên bờ ngực trần trụi của mình.

Dường như cô rất muốn dùng hơi ấm của khoảnh khắc này để sưởi ấm băng tuyết bao phủ trái tim nàng năm đó.

Tim Khương Dư Sanh cảm thấy nóng lên.

Trong những năm qua, nàng thực sự luôn cảm thấy rằng mình đã chấp nhận được bản thân, chấp nhận rằng một phần cơ thể của mình đã bị mất đi, không còn là một người có tứ chi hoàn toàn nữa.

Không bao giờ có thể như vậy nữa.

Nhưng khoảnh khắc Bạc Tô hôn lên đoạn tay đã mất của nàng, được đón nhận, được thương tiếc. Khoảnh khắc được cô yêu thương, nàng dường như thực sự nhẹ nhõm.

Con người, thật kỳ lạ làm sao.

Họ có thể sống tốt khi không mong đợi tình yêu, sau khi có được tình yêu mà mình mong muốn nhất, những vết sẹo cũ dường như đã mọc lên thịt mới, trở nên mỏng manh trong chốc lát.

Cũng rất mâu thuẫn.

Rõ ràng thích nhìn cô đau lòng, nhưng lại không muốn làm cô đau như thế.

Thế là nàng đến gần, hôn cô, cong mắt hỏi: "Vừa rồi chị có thấy thoải mái không?"

Chủ đề thay đổi nhanh đến mức Bạc Tô mất cảnh giác, không nói nên lời trong giây lát.

Cô buông tay Khương Dư Sanh ra, quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn các vì sao, không nói gì.

Khóe môi thoáng cong lên.

Khương Dư Sanh vững lòng, âu yếm hôn lên cổ ngọc của cô, nhẹ giọng nói: "Chị từng nói, nếu cảm thấy không thoải mái phải nói cho đối phương."

Bạc Tô cắn môi, chịu thua, đành phải đáp: "Ừm."

Cô ngại nói, thực ra chỉ nghĩ đến nàng thôi cũng đã khiến cô vô cùng ham muốn.

Việc còn lại chỉ là đổ thêm dầu vào lửa dưới nước sôi.

Làm sao có thể không sôi được?

Khương Dư Sanh ăn tủy biết vị, ánh mắt dịu dàng sáng ngời: "Vậy... có thể 'làm' một lần nữa không?"

Bạc Tô: "..."

Cô quay lại nhìn Khương Dư Sanh, cong môi một lúc rồi chống khuỷu tay để lật người.

Khương Dư Sanh đưa tay ngăn cô lại.

"Chị, chị nói hôm nay em có thể 'làm việc' chăm chỉ, chị nói phải giữ lời chứ nhỉ?" Đôi mắt hạnh của nàng dịu dàng, ẩn chứa chút nhiệt tình.

Bạc Tô không còn gì để nói.

Khương Dư Sanh biết rằng cô đã ngầm đồng ý.

"Chị ơi, lần này chị có thể quay sang một bên được không?" Nàng khẽ cầu xin.

Bạc Tô cắn môi, phối hợp.

Chỉ là, một lần đã biến thành nhiều lần, chủ đề của phép chiếu ba chiều thay đổi theo tông màu không khí dần biến điệu.

Từ biển sâu xanh thẳm đến rừng rậm và đồng cỏ tĩnh lặng, cổ tay trắng nõn liên tục tan biến vào màn đêm, sương mù lại rơi trên lá, vầng trăng xiên nặng trĩu trên cành cây, thực tế ảo tắt ngấm.

Đêm trở nên thật yên tĩnh.

Cả hai nặng nề ngủ thiếp đi.

*

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm không che, chiếu sáng lờ mờ đồ đạc bên trong.

Khương Dư Sanh tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.

Bạc Tô xoay người đối diện nàng, vẫn ngủ như nàng mong muốn.

Mặt mày cô giãn ra, như thể cuối cùng cũng có một giấc mơ đẹp.

Khương Dư Sanh nương theo ánh sáng mờ để đóng băng gương mặt đang ngủ của cô bằng đôi mắt. Từ đôi mày và đôi mắt trông lạnh lùng, dè dặt khi không bao giờ cười, đến sống mũi thẳng tắp có chút kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng mà chỉ nàng mới biết mềm mại đến nhường nào, mỗi lần nàng đánh dấu một chỗ, đóa hoa mùa xuân trong trái tim cô đều nở hoa, lan tỏa hơn một chút.

Thực ra nàng muốn chụp ảnh bằng điện thoại nhưng không được phép, sợ xúc phạm nên không có động thái gì.

Bởi vì tối qua Bạc Tô đã nói với nàng rằng bữa sáng sẽ do dì mang đến, nàng không cần lo lắng nên cũng không vội đứng dậy.

Nàng định đợi đến khoảng tám giờ mới lại dậy, để không làm phiền Bạc Tô quá sớm, và bỏ mặc bà cụ không quen ngủ nướng.

Trong sự im lặng kéo dài, nàng lắng nghe nhịp thở lên xuống của Bạc Tô, cố gắng lên xuống cùng cô và tận hưởng.

Nhưng không ngờ, kim giây vừa bước qua tám giờ, điện thoại di động của Bạc Tô đặt trên bàn đầu giường reo lên.

Chắc chắn là đồng hồ báo thức, Bạc Tô không mở mắt quay người lại, chạm chính xác vào điện thoại rồi tắt âm thanh.

Chiếc chăn trượt xuống theo chuyển động của cô, mang theo những cánh hoa xuân rơi rụng.

Khương Dư Sanh chớp chớp mắt, nuốt nước bọt.

Bạc Tô quay lại, ánh mắt cô chạm vào mắt nàng, chợt giật mình.

Không khí yên tĩnh vài giây, trên mặt hai người dần hiện lên một chút ửng đỏ, trong mắt không khỏi ánh lên ý cười.

Bạc Tô kéo chiếc chăn chắn ngang ngực, bình tĩnh nói: "Chào buổi sáng."

Chỉ đến khi giọng nói rơi vào không khí mới nhận ra nó khàn đến mức nào.

Sàn sạt, có một sức quyến rũ khác hẳn, nghe rất hay.

Nét mặt Khương Dư Sanh mềm mại: "Chào buổi sáng."

Nàng nghĩ lại đêm qua mình có chút mất khống chế, mặc dù lo Bạc Tô bị thương, cũng đã để ý đến, nhưng thời gian thực sự quá dài.

Cũng không có kinh nghiệm, không biết nghỉ giữa chừng rót cho Bạc Tô một cốc nước ấm.

Nàng áy náy: "Có thấy khó chịu lắm không?"

Bạc Tô vô thức khép chân lại.

Vết đỏ bên tai càng đậm hơn.

Cô thực sự không ngờ rằng Khương Dư Sanh lại có thể trêu người như vậy, ngoan ngoãn như vậy, lại xấu tính như thế, lúc đó còn sẽ cố ý cắn vào tai cô, hỏi: "Chị, có muốn sâu hơn nữa không?"

"Chị đã bao giờ mơ thấy em làm chuyện này với chị chưa?"

Cũng không biết trước đây Trang Truyền Vũ đã cho nàng xem những gì.

Cô bình tĩnh nói: "Nếu chị nói có thì sao?"

Khương Dư Sanh chân thành nói: "Em xin lỗi."

Bạc Tô thờ ơ: "Xin lỗi cũng vô ích."

Khương Dư Sanh giơ tay lên, chạm vào cánh tay cô, lắc lắc, nhẹ nhàng dỗ dành: "Vậy em xoa bóp cho chị nhé. Xin lỗi, lần sau em sẽ không làm như vậy nữa."

Bạc Tô kịp thời nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị di chuyển xuống của nàng, mỉm cười: "Lần sau thực sự sẽ không, em không có cơ hội."

Khương Dư Sanh bày tỏ sự tò mò bằng ánh mắt.

Bạc Tô nói: "Lần sau phải trả lại cho chị."

Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh lập tức cong thành hình trăng non.

Nàng yên lòng, hôn cô, ngọt ngào đáp lại: "Được."

Nhưng vẫn hỏi: "Chị thật sự không muốn em xoa giúp chị sao?"

Có sự lo lắng và xảo quyệt trong nét mặt của nàng.

Bạc Tô cũng muốn cắn nàng.

Nhưng cô không nỡ, nên chỉ nắm lấy cổ tay nàng, không cho nàng cử động, hỏi: "Em có muốn đi tắm không?"

Khương Dư Sanh đáp: "Muốn."

Đêm qua hai người mệt đến mức chỉ rửa sơ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.

"Vậy em tắm trước đi, tắm xong rồi chị sẽ tắm sau?"

"Ừm, vậy chị ngủ thêm chút đi?"

"Được."

Khương Dư Sanh bất động vài giây, tai đỏ bừng. Dưới ánh nhìn của Bạc Tô, nàng ngồi dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dù đã thấy hết nhưng cảm giác vẫn rất khác nhau vào ban đêm và lúc bình minh.

Nàng kìm nén sự xấu hổ, nhặt chiếc váy ngủ rơi trên thảm lên, mặc vào, nhặt những gói giấy thiếc rách nát nằm rải rác trên mặt đất, ném vào thùng rác, rồi lấy quần áo sạch đi vào phòng tắm.

Sau khi nàng đi rồi, Bạc Tô ngồi dậy.

Cô cúi đầu nhìn dấu vết trên người, cắn môi, nhìn về phía Khương Dư Sanh, im lặng mỉm cười, nhấc chăn ra khỏi giường, mặc áo ngủ vào phòng thay đồ lấy quần áo.

Eo và chân cảm thấy bủn rủn như đang đi bộ qua một ngọn núi cao.

Cô lấy một chiếc quần dài và một chiếc áo sơ mi màu đen, lúc định lấy đồ lót, cô do dự một chút rồi chọn một chiếc mà cô hiếm khi mặc, cỡ rộng, không quá chật.

Khi cả hai tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài, bà cụ đã rời giường.

Cửa hé mở, bà cụ ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cạnh giường xem TV.

Âm lượng được giảm xuống thấp.

Khương Dư Sanh gõ cửa hai lần, mới đẩy cửa vào chào buổi sáng: "Bà ơi, chào buổi sáng."

Bà cụ mỉm cười nhìn qua: "Chào buổi sáng, hai đứa dậy sớm thế."

Bạc Tô xin lỗi: "Không có, bọn cháu dậy muộn. Bà ơi, bà đợi lâu chưa ạ?"

Bà cụ lắc đầu: "Không, bà vừa rửa mặt xong mới ra ngoài."

Bà vô thức muốn quan tâm đến việc Bạc Tô chưa được nghỉ ngơi tốt hay sao? Hay bị cảm rồi?

Giọng nói có vẻ khác thường ngày, hơi khàn.

Nhưng lúc chuẩn bị nói ra, bà nghĩ đến điều gì đó, cảnh giác dừng lại.

Bà chăm chú nhìn Bạc Tô rồi lại nhìn Khương Dư Sanh, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn. Bà nghi ngờ mình suy nghĩ quá nhiều, đồng thời cho rằng đó là chuyện bình thường của người trẻ.

Ánh mắt bà không khỏi liếc nhìn làn da lộ ra bên ngoài quần áo của cả hai.

Và thực sự không có gì được tìm thấy.

Bạc Tô và Khương Dư Sanh không để ý, chỉ mời bà đến nhà ăn dùng bữa sáng.

Ăn xong, Bạc Tô đích thân đưa hai người đến bệnh viện tái khám, đợi ở bãi đậu xe.

Mọi việc diễn ra đúng như mong đợi. Sau khi đọc các báo cáo kiểm tra khác nhau được xem xét ở Lộ Thành, bà cụ đã được nhập viện vào buổi chiều suôn sẻ, đang chờ kết quả của một số cuộc kiểm tra trước phẫu thuật vào ngày mai. Bà có thể thực hiện phẫu thuật xâm lấn tối thiểu vào ngày mốt để tháo ống đỡ động mạch ra.

Vì buổi tối có cuộc họp nên Bạc Tô cùng họ ăn trưa, làm thủ tục nhập viện rồi rời đi trước.

Phòng bệnh vẫn là phòng đôi, bệnh nhân ở giường bên cạnh đang được phẫu thuật, người nhà cũng ở ngoài phòng mổ, trong phòng chỉ có hai người là Khương Dư Sanh và bà cụ.

Khương Dư Sanh ngồi trên chiếc ghế thấp trong phòng bệnh, giúp bà cụ bỏ tất cả những vật dụng cần thiết trong mấy ngày qua vào tủ, thản nhiên hỏi: "Bà ơi, bà xem TV không?"

Bà lão gật đầu.

TV đang bật nhưng bà cụ lại lơ đãng.

"Tiểu Dư ơi, bà muốn hỏi cháu một chuyện." Bà vẫn không nhịn được: "Nếu bà hiểu lầm, cháu cứ nghĩ bà già này nghĩ nhiều, nói hươu nói vượn đi."

Khương Dư Sanh đặt điều khiển từ xa vào tay bà cụ, ấm áp nói: "Bà ơi, không sao đâu, bà hỏi đi."

"Cháu... cháu và Nặc Nặc... có phải cũng giống như hai cô bé lầu trên mà bà từng nói đến không?" Bà lão hỏi khéo.

Khương Dư Sanh hoàn toàn không chuẩn bị, sửng sốt một lúc, sau đó cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Bà, có phải bọn cháu thể hiện quá rõ không?"

"Có điều gì vô tình khiến bà cảm thấy khó chịu không?"

Nàng luôn lễ phép ân cần, bà lão mềm lòng: "Đương nhiên không có rồi, tuổi trẻ yêu nhau là chuyện bình thường, cho dù nhịn không được, ỏng ẹo một chút cũng bình thường."

Khương Dư Sanh nghe bà lão hoàn toàn tiếp nhận, thoáng yên tâm, trong nụ cười còn có chút ngượng ngùng.

"Bà ơi, bà nhận ra điều đó từ khi nào vậy?"

Bà cụ nói: "Bà đã cảm thấy có gì đó không ổn từ lâu, nhưng thực sự chắc chắn đó là trong bữa tối ngày hôm qua. Ôi, ánh mắt đó của Nặc Nặc đấy..."

Bà không thể dùng giọng điệu nào để diễn tả được.

Khương Dư Sanh rũ mắt mỉm cười. Hai má trắng nõn hồng hào, toàn thân như phát sáng, mềm mại trong sáng mà những năm qua bà lão chưa từng thấy ở nàng.

Bà lão vừa mừng nhưng cũng có chút lo lắng.

"Gia đình con bé có biết không?"

Bà không biết nhiều, nhưng bà thừa biết rằng con đường này sẽ không hề dễ dàng. Trong xã hội này, vẫn còn rất nhiều người bảo thủ quan điểm của mình, sẽ dùng lưỡi dao vô hình để làm tổn thương người khác. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn phần nào nếu có được sự ủng hộ của gia đình.

Nụ cười của Khương Dư Sanh nhạt dần, lắc đầu: "Không biết."

"Mẹ chị ấy kỳ vọng rất cao vào chị ấy, chắc sẽ khó có thể tiếp nhận. Hơn nữa, nghề nghiệp của chị ấy không thích hợp để bọn cháu công khai."

Nỗi lo lắng của bà cụ đêm qua đã thành hiện thực.

Bà lo lắng: "Vậy kế hoạch của con bé là gì?"

Khương Dư Sanh thú nhận: "Cháu không biết."

"Bà ơi..." Vẻ mặt của nàng có chút kiên định hiếm có, nhẹ giọng hỏi: "Bà có nghĩ rằng cháu và chị ấy ở bên nhau là quá ngốc nghếch không?"

"Nếu một ngày chị ấy bị gia đình phát hiện hoặc mối quan hệ này bị dư luận phát hiện, có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp và cuộc sống của chị ấy. Bà có nghĩ cháu quá không suy nghĩ cho chị ấy không?"

Hôm qua, khi nàng thực sự tiếp xúc với cuộc sống của Bạc Tô ở Bắc Thành, nàng thực sự không phải không xúc động.

Nàng chưa bao giờ là người coi thường bản thân, cũng không phải là người thích ảo tưởng viển vông. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, nàng vẫn có cảm giác rằng sẽ thật tuyệt nếu mình có được cả hai, nếu nàng có đủ khả năng để Bạc Tô được tự do và hạnh phúc mà vẫn chẳng mất gì cả, rồi lại cảm thấy nặng nề, vô lực.

Như thể tình yêu đã làm nứt vỡ lớp vỏ cứng rắn của nàng một lần nữa, để ánh nắng lọt vào, thỉnh thoảng lại có mưa lớn trút vào.

Bà cụ từ ái thở dài, nói: "Tất nhiên là không rồi, đứa bé ngốc."

Thực ra bà còn lo nàng sẽ bị tổn thương hơn.

Bà nắm lấy tay Khương Dư Sanh, đặt lên đùi mình, vỗ nhẹ và nói: "Bà chưa tiếp xúc nhiều với Nặc Nặc, nhưng hai lần gặp nhau này, bà có thể cảm nhận rõ ràng rằng con bé đã vui vẻ hơn, giống một người sống hơn rất nhiều."

"Bà nghĩ đây chắc hẳn là do ảnh hưởng của cháu đối với con bé, và lý do tại sao con bé lại ở bên cháu."

Bà lấy bản thân làm ví dụ, nói cho Khương Dư Sanh nghe: "Ngày xưa, khi ông già kia biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông thường hỏi bà có tiếc nuối điều gì không, ông thấy có lỗi với bà, để bà lấy chồng xa, không cho bà một cuộc sống tốt, còn khiến bà trở thành góa phụ sớm, lẻ loi cô độc một mình."

"Nhưng thực ra không, bà chưa bao giờ trách ông ấy, bà biết ông ấy đã cố gắng hết sức rồi. Khi cưới ông ấy, bà chỉ mong ông ấy tính tình tốt, đối xử tốt với bà, ở bên ông ấy bà sẽ cảm thấy hạnh phúc, những năm tháng có ông ấy ở bên, bà đều như vậy, bà có gì phải hối hận chứ?"

"Đều là do mình chọn cả. Trên đời này sao lại có rất nhiều thứ hoàn hảo được, liệu một đứa trẻ thông minh như Nặc Nặc có biết mình đã lựa chọn điều gì và tương lai sẽ phải đối mặt với chuyện gì không? "

"Cháu đấy, đừng đặt quá nhiều áp lực tâm lý cho bản thân. Hãy cố gắng hết sức để mang lại cho con bé những gì con bé muốn ở cháu. Phần còn lại là bài tập về nhà của con bé. Con bé phải cố gắng và tự mình giải quyết."

Không phải Khương Dư Sanh không hiểu những đạo lý này, chỉ là đôi khi nàng khó tránh khỏi cảm xúc bị tắc nghẽn.

May là có thể luôn nói ra được.

Nàng tựa mặt vào lòng bà cụ, thở dài: "Bà ơi, bà tốt quá."

Bà lão xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu nàng, cười nói: "Đứa bé ngốc, không phải bà đối xử với ai cũng tốt."

"Là cháu ngoan, bà mới tốt."

Chính sự chân thành của nàng đã đổi lại sự chân thành của bà.

- -

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui