Hãy để chị là bông gòn
*
Bạc Tô phải mất hai ngày mới biết được chuyện này từ Internet.
Cô có thói quen tìm kiếm từ khóa về Chu Đạo, theo thời gian, dữ liệu lớn đã ghi lại sở thích của cô. Vào buổi trưa ngày thứ ba sau vụ việc, cô load trang chủ của ứng dụng xã hội, thấy bài đăng về một người đàn ông cưỡng ép một nhân viên Chu Đạo vào ngày hôm đó, bà chủ không thể ngăn được, còn bị đẩy xuống đất, tin tức đó lập tức ập thẳng vào mắt cô.
Trong bài đăng và trong ảnh, thân hình mảnh khảnh của Khương Dư Sanh gầy như một tờ giấy, gấp lại yếu ớt bên chân bàn, những điểm ảnh độ phân giải cao không thể che giấu được gương mặt tái nhợt và đau đớn của nàng, dưới tay phải là những mảnh sứ vỡ, máu đang rỉ ra trên mặt đất.
Tim Bạc Tô chợt thắt lại, vẻ mặt thay đổi, đứng dậy ra ngoài.
Biên tập viên hậu kỳ đang chạy đua với thời gian để ăn tối cùng cô rất ngạc nhiên: "Cô Bạc?"
Bạc Tô ngoảnh mặt làm ngơ.
Quai hàm cô nghiến chặt, tay thoáng run rẩy. Cô bấm số, bước nhanh như gió đến lối đi vắng vẻ bên ngoài phòng chờ.
Sau hơn mười giây hoảng loạn ngắn ngủi kéo dài, Khương Dư Sanh đã trả lời điện thoại.
"Xong việc rồi à? Sao hôm nay lại gọi cho em vào giờ này?" Khương Dư Sanh cười nói như thường lệ.
Lòng Bạc Tô bỗng nhiên thả lỏng, kéo theo đó là đau lòng, chua xót và sợ hãi.
Giọng cô khàn khàn, đi thẳng vào vấn đề: "Chị đọc được bài đăng về Chu Đạo hai ngày trước, em đang bị thương phải không?"
Khương Dư Sanh có vẻ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ừm, bị một chút, là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."
Bạc Tô đau lòng: "Chị thấy tay em dính rất nhiều máu, trên mặt đất cũng toàn là máu."
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng: "Chiếc đĩa bị vỡ, tay em vô tình ấn vào, cũng cắt ở vị trí dễ thấy nên mới trông như thế, không có gì đâu."
"Chỉ có tay à?"
"Ừm, chỉ có tay thôi. À, còn chân thì hơi bong gân, còn lại đều ổn. Chị đừng lo, em xử lý xong hết rồi."
Sao cô có thể không lo lắng được.
Trái tim Bạc Tô như đang chèo thuyền vào bến cảng mây mù, đung đưa theo sóng gió, tràn đầy cảm xúc.
Cô muốn hỏi nàng, sao lại không nói cho chị biết?
Mỗi ngày cả hai đều nói chuyện điện thoại, hôm qua cũng gọi video, nhưng Khương Dư Sanh chưa từng nói cho cô biết, cũng không hề biểu hiện ra ngoài.
Tại sao?
Nhưng nói ra nghe có vẻ quá giống trách móc, cô gần như có thể đoán được Khương Dư Sanh sẽ đáp lại cô như thế nào.
Dăm ba câu, không làm nên chuyện gì.
Cô kiềm chế cảm xúc của bản thân, thấp giọng hỏi nàng toàn bộ câu chuyện.
Khương Dư Sanh tâm sự: "Đó là người mà Chung Hân đã đính hôn trước đây."
Chung Hân sinh ra ở một huyện lạc hậu và nghèo khó ở miền Nam. Cô ấy có một chị gái và hai em trai. Sau khi học xong trung học cơ sở ở tuổi mười sáu, bố mẹ cảm thấy việc con gái đi học là vô ích, nên không cho phép cô ấy tiếp tục học.
Chị gái lấy chồng, cô ấy buộc phải ở nhà chăm sóc em trai út cho đến năm 19 tuổi. Khi em trai vào tiểu học, cô ấy phải ra ngoài làm việc cùng dì để phụ giúp gia đình.
Không ngờ, ngay sau khi làm việc ở bên ngoài được hai năm, mới nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài một chút, bố mẹ đã ngỏ lời, gả cô ấy cho một người đàn ông mà cô ấy không hề thích ở làng bên.
Người đàn ông kia hơn cô ấy năm tuổi, là thợ sơn. Gia cảnh hắn ta được coi là bình thường ở địa phương. Ngoại hình của hắn ta được coi là bình thường, không có gì nổi bật, cũng không có gì quá xấu, nhưng chỉ có một nhược điểm – Chung Hân không thích hắn ta.
Họ chỉ gặp nhau ba lần trước khi đính hôn. Từ lần đầu gặp hắn ta, Chung Hân đã không thích.
Cô ấy thấy hắn thản nhiên móc mũi rồi quẹt lên bàn, cảm nhận được mùi mồ hôi, mùi chân và mùi sơn thoang thoảng phát ra từ cơ thể hắn ta.
Cô ấy cảm thấy buồn nôn, không thể chịu được.
Nhưng trong một gia đình gia trưởng, tiếng nói của cô ấy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mẹ cô ấy khuyên rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Đàn ông đều là thế, nhìn xem có bao nhiêu đàn ông lịch thiệp? Điều quan trọng nhất là gặp người kiên định, đừng đặt kỳ vọng quá cao, cũng không cần ra ngoài hai năm, tưởng bảy tưởng tám, thích hay không thích. Không phải ai cũng đều như thế sao, gả đi rồi sẽ có cảm xúc khi trở thành mẹ của con hắn ta.
Bố cô ấy nói không cần cứ bới móc tật xấu ra. Lấy chồng rồi đái ị gì cũng cùng một chỗ, còn để ý cái này làm gì? Gia đình kia khá giả hơn nhà họ rất nhiều, có bao nhiêu gia đình có thể cho của hồi môn nhiều như thế? Đừng chọn lựa, cuối cùng cũng bị người khác chọn thôi.
Ngay cả chị gái cô ấy cũng cố gắng thuyết phục, nhờ cô ấy giúp. Người đàn ông này được coi là ổn, cũng có thể thấy rằng hắn ta rất thích cô ấy, nên cô ấy cứ suy nghĩ lại xem. Chị gái cũng dùng kinh nghiệm cá nhân để thuyết phục cô ấy. Chị gái từng không thích chồng mình vì cho rằng anh ta quá lùn quá béo. Nhưng sau khi quen nhau, chị gái phát hiện ra rằng, trong cuộc sống, con người thực sự không thể chỉ nhìn bề ngoài, người tốt là điều quan trọng nhất.
Có vẻ như nếu cô ấy không đồng ý hoặc coi thường người khác, cô ấy sẽ thực sự là tội đồ.
Dưới áp lực, cô ấy đã nhượng bộ.
Bố mẹ nhận một nửa số tiền hỏi cưới từ đối phương, dọn hai bàn rượu rồi đẩy cô ấy đến nhà chồng, đồng ý đợi cô ấy sinh con trai sẽ nhận nửa số tiền còn lại rồi sắp xếp rượu cưới.
Nhưng ngày đầu tiên đến nhà đối phương, cô ấy đã hối hận.
Cô ấy thực sự không thể chịu đựng được người đàn ông này, không thể chịu đựng được việc ở cùng phòng với hắn ta, chứ đừng nói đến bất kỳ sự đụng chạm cơ thể nào từ hắn.
Cô ấy muốn nôn, nghĩ đến việc phải ở bên hắn cả đời, cô ấy đã muốn chết.
Ngày hôm đó cô ấy khóc lóc chạy về nhà, nói với bố mẹ rằng cô ấy muốn hủy hôn, yêu cầu họ trả lại tiền hỏi cưới trong nước mắt. Cô ấy không có khả năng sống cùng hắn.
Hiển nhiên bố mẹ cô ấy không đồng ý, họ mắng cô ấy một trận, lôi cô ấy về.
Người em trai giống như một con sư tử giận dữ, hỏi cô ấy đang làm gì vậy, hắn ta đang chờ để dùng tiền sửa sang nhà cửa và cưới một cô vợ.
Thậm chí, người em trai được cô ấy nuôi từ nhỏ cũng mắng cô ấy là người ngu dốt, nói rằng hành động của cô ấy sẽ khiến gia đình anh rể và gia đình họ không thể ngẩng cao đầu với người trong làng được nữa.
Chung Hân bỗng hết hy vọng.
Đôi khi sự giác ngộ xảy ra ngay lập tức. Cô ấy chợt nhận ra những người này hoàn toàn không phải gia đình mình, họ không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy, liệu cô ấy sẽ sống như thế nào, cô ấy có hạnh phúc hay không.
Sự bao dung và hy sinh mà cô ấy dành cho họ trước đây là điều nực cười và vô ích nhất.
Cô ấy giả vờ thỏa hiệp, xin được phép ở nhà thêm một đêm nữa để thư giãn một chút.
Bố mẹ cô ấy miễn cưỡng đồng ý.
Đầu giờ tối hôm đó, sau khi mọi người đã ngủ, cô ấy để lại một lá thư yêu cầu họ trả lại tiền cho người đàn ông kia, lái một chiếc ô tô điện nhỏ với CMND, ba trăm nhân dân tệ và một chiếc vòng, nhẫn vàng để trốn đi.
Kể từ đó, cô ấy chưa bao giờ trở lại ngôi nhà kia nữa.
Sau bao nhiêu năm lang thang, di chuyển về phía bắc, cuối cùng cô ấy cũng gặp được Trì Kỳ và Khương Dư Sanh ở Lộ Thành. Cô ấy tin tưởng vào nhân cách của họ, cùng họ nhảy ra khỏi xưởng sản xuất khuôn mẫu, đến Bành Đảo mở cửa hàng, có một chỗ yên thân.
Cô ấy không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, người đàn ông đó vẫn đang tìm kiếm tung tích của mình—— Bởi vì hắn không có tiền để cưới vợ mới, cũng không muốn cứ để mất tiền như vậy.
Hơn nữa, cô ấy cũng không ngờ sau ngần ấy năm, bố mẹ mình vẫn chưa trả lại số tiền hỏi cưới.
Người đàn ông này lại đến Chu Đạo vào ngày hôm sau, lần này Khương Dư Sanh không có ở đó. Trì Kỳ học theo cách phòng ngừa của Khương Dư Sanh, thẳng thừng nói muốn báo cảnh sát, lấy biên bản giám định thương tật của Khương Dư Sanh ngày hôm qua ra, dọa sẽ kiện hắn, hắn mới chịu ngồi xuống thương lượng.
Cuối cùng, thỏa thuận cũng đạt được sau khi Chung Hân hứa sẽ trả lại cho hắn ta số tiền hỏi cưới mà bố mẹ đã nhận được trong năm đó và bồi thường thiệt hại cho hắn ta.
Hôm nay, cả hai vừa ký thỏa thuận và chuyển tiền dưới sự chứng kiến của luật sư do Khương Dư Sanh thuê.
"Thật sự không sao đâu, chị đừng lo lắng." Khương Dư Sanh liên tục trấn an cô.
Bạc Tô mím môi, không nói gì thêm.
*
Vào lúc 10h30 tối, Bành Đảo giảm đi sự náo nhiệt, cũng trở nên giống Bắc Thành, xuất hiện một cơn mưa phùn nhẹ.
Bạc Tô cầm ô đi qua đường phố vắng vẻ, mặt trầm như nước.
Mặc dù Khương Dư Sanh liên tục nói rằng không sao, mọi chuyện đã được nàng lo liệu, nhưng Bạc Tô vẫn hoãn bữa tiệc tối hôm đó và cuộc họp ngày hôm sau, lao về Lộ Thành trong mưa gió.
Bình thường đi bộ từ bến tàu đến số 33 đường Vĩnh Thành phải mất hai mươi phút, nhưng cô chỉ mất mười lăm phút đã đến nơi.
"Chị đến rồi." Cô bước vào cửa tòa nhà, vừa gửi tin nhắn cho Trì Kỳ vừa bước lên.
Trì Kỳ nhanh chóng trả lời cô: "Vâng."
Trong vòng vài giây, cô đã bước lên bậc thang cuối cùng, nghe thấy tiếng cửa tầng hai mở ra.
Trì Kỳ thò đầu ra, cười với cô: "Cô Bạc."
Bạc Tô miễn cưỡng mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn, trễ như vậy còn phiền em."
Cô đặt chiếc ô ướt cạnh cửa ra vào.
Trì Kỳ mở rộng cửa tầng, bước sang một bên nhường đường cho cô: "Chị Bạc Tô khách sáo quá, sao em có thể ngủ sớm như vậy được? Chắc chị Tiểu Dư vẫn chưa ngủ đâu."
Cô ấy đóng cửa lại, hỏi: "Bên ngoài mưa to lắm sao?"
Cô ấy nhìn thấy bề mặt đôi giày da màu trắng và mu bàn chân lộ ra đều dính đầy bùn và nước, váy cũng hơi ướt.
Bạc Tô lặng lẽ nói: "Vẫn ổn."
Dưới ánh sáng tối tăm, gương mặt lạnh lùng như ngọc của cô phủ một màu mưa nặng hạt, không sáng hơn bầu trời ngoài cửa sổ là bao.
Trì Kỳ nhìn ra tâm trạng của cô, biết nên tiến hay lùi: "Vậy em về phòng trước."
Bạc Tô đáp: "Ừm."
Cô thay giày ở cửa, đi thẳng đến phòng ngủ của Khương Dư Sanh. Khi đến cửa, cô nhớ ra điều gì đó, đổi hướng đi, vào phòng tắm rửa tay rồi lại đến trước cửa phòng Khương Dư Sanh.
Cánh cửa đóng chặt, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ khe hở hẹp dưới cánh cửa.
Bạc Tô giơ tay gõ nhẹ, Khương Dư Sanh đặt cuốn sách xuống, trả lời: "Kỳ Kỳ à? Vào đi."
Nàng nhìn về phía cửa, chờ đợi gương mặt mà mình đoán.
Không ngờ, thứ đập vào mắt nàng lại là gương mặt lạnh lùng như tuyết, sáng như vầng trăng nhô ra từ cát bụi.
Áo sơ mi và váy lạnh lùng, trí thức, chỉ có thể là Bạc Tô.
Khương Dư Sanh ngạc nhiên: "Chị?!"
Đôi mắt hạnh của nàng sáng lên, niềm vui không thể diễn tả bằng lời.
Bạc Tô không cười.
Cô ngửi thấy mùi thuốc trật khớp tràn ngập khắp phòng, ánh mắt rơi vào bàn tay phải quấn băng gạc của Khương Dư Sanh, một đám mây đen chợt rợp bóng mi cô.
"Ừ." Cô thấp giọng đáp lại, đóng cửa, bước vào trong.
Nhìn vẻ mặt của cô, Khương Dư Sanh chắc cũng đoán được tại sao cô lại đột ngột quay lại.
"Thật sự không có gì nghiêm trọng cả, sao chị không tin em?" Nàng giả vờ thoải mái, giơ bàn chân phải đầy thuốc mỡ lên, muốn lắc mạnh hơn một chút để chứng minh điều đó. Bạc Tô nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lấy gót chân nàng, tay còn lại đặt lên mu bàn chân, ngăn nàng cử động.
Rõ ràng là nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục vì một bên bàn chân bị bầm tím, sưng nhẹ.
Ánh mắt Bạc Tô trầm xuống, hơi thở cũng chậm lại.
Khương Dư Sanh có thể cảm nhận được cảm xúc trầm thấp của cô, khẽ nói: "Chỉ có vẻ hơi cường điệu một chút nhưng thực tế không đau chút nào, ngày mai có thể đi lại được rồi."
Bạc Tô không nói gì, chỉ cẩn thận đặt chân xuống, nắm lấy tay nàng.
Cô bắt lấy rất cẩn thận, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, cẩn thận xem xét vết thương dưới ánh đèn.
Trì Kỳ cho biết vết thương ở lòng bàn tay đâm quá sâu, suýt chút nữa đã làm tổn thương dây thần kinh. Vết thương được khâu hai mũi nên cô không thể nhìn thấy, nhưng năm ngón tay lộ ra đều đầy những vết cắt nhỏ, những vết máu do mảnh sứ vỡ gây ra. Ngay cả vết sẹo cũ trên ngón tay út nếu vô tình đụng trúng cũng có máu đông.
Bạc Tô không thể tưởng tượng được nàng sẽ đau đớn thế nào trong quá trình rửa vết thương.
Trong lúc nhìn, một giọt nước ướt bỗng rơi xuống mu bàn tay Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh hoảng hốt: "Chị..."
Bạc Tô rũ tay xuống, nghiêng đầu ngơ ngác hỏi: "Sau lưng thì sao?"
Khương Dư Sanh cảm thấy ấm áp, lại bất ngờ: "Sau lưng chỉ có một vết bầm thôi, không sao đâu."
Nàng không dám nằm xuống, lật người cho Bạc Tô xem.
Bạc Tô không nói gì, cũng chẳng làm gì.
"Chị, thật sự không sao đâu." Nàng đưa tay trái ra nắm lấy tay phải của Bạc Tô, lắc nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng.
Bạc Tô nghiêng đầu, buông mắt nhìn về một nơi trong hư không, một lúc sau mới trả lời: "Ừm."
"Chị thay quần áo trước." Cô khàn giọng nói.
Khương Dư Sanh nhạy cảm nhận ra tâm trạng không ổn của cô.
Nàng không buông ra, dùng một lực nhẹ buộc Bạc Tô phải đến gần hơn. Không ngại cô còn chưa thay quần áo, nàng vòng tay qua eo Bạc Tô, ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nói: "Chị, chị không vui."
Nàng dùng câu khẳng định.
Bạc Tô không thể cưỡng lại sự dịu dàng của nàng.
Cô cúi đầu nhìn vào mắt Khương Dư Sanh, trong lòng tràn ngập yêu thương, cũng đầy đau đớn.
Cô cầm lòng chẳng đặng, đưa tay vuốt ve gương mặt Khương Dư Sanh, trong đôi mắt đen láy tràn ngập suy nghĩ đen tối.
Khương Dư Sanh đọc không ra.
Nàng hỏi cô: "Sao lại không vui vậy? Vì em bị đau à? Em cảm thấy không giống như vậy, phải không?"
Hàng mi Bạc Tô run rẩy, không nói gì.
Khương Dư Sanh nài nỉ: "Có thể nói với em không?"
Sự kiêu hãnh, dễ bị tổn thương và tính nhẫn nại của Bạc Tô đều dễ bị ảnh hưởng trước những lời nói nhẹ nhàng của nàng.
Cô không muốn làm Khương Dư Sanh thất vọng, cũng không sẵn sàng phá bỏ lời hứa với Khương Dư Sanh, rằng sẽ không để khoảng cách thông tin gây rắc rối cho cả hai một lần nữa.
Mặc dù Khương Dư Sanh đã không làm được.
Luôn không làm được.
Cô khụt khịt rất khẽ, khó khăn mở miệng: "Dư Sanh..."
"Ừm."
"Em đang duy trì mối quan hệ với chị chỉ vì muốn thuận theo chị, hay đang thương hại chị đúng không?"
Khương Dư Sanh ngừng thở hai giây: "Đương nhiên không phải."
Nàng yêu cô, còn chưa đủ rõ ràng sao?
Điều kiện tiên quyết duy nhất để khiến nàng trao hết mình cho một mối quan hệ và cam kết về thể xác lẫn tinh thần là nàng yêu cô.
Bạc Tô nói: "Vậy tại sao khi xảy ra chuyện như vậy, em lại không nói cho chị biết?"
Rõ ràng mỗi ngày cả hai đều liên lạc với nhau, nàng có vô số cơ hội để nói cho cô biết, sao có thể không nói được.
Khương Dư Sanh thật sự nói: "Em không muốn làm chị lo lắng."
Bạc Tô hỏi: "Em có nói cho Truyền Vũ không?"
Khương Dư Sanh chớp mắt, bị câu hỏi này làm sửng sốt.
Bạc Tô biết câu trả lời của nàng: "Vậy nếu em nói cho cô ấy, cô ấy có lo lắng không?"
"Chuyện này không giống nhau."
"Không giống ở chỗ nào?"
Khương Dư Sanh nhất thời không nói nên lời.
Bạc Tô cũng nhận ra từ lâu.
Cô khẽ vuốt ve tóc mai Khương Dư Sanh, hỏi: "Từ trước đến nay, em luôn kể chuyện tốt, chưa bao giờ chia sẻ khó khăn của mình với chị. Em cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với chị, thật ra cũng chưa bao giờ chờ mong gì ở chị, đúng không?"
Cô quay lại với cuộc sống của Khương Dư Sanh nhưng vẫn không được chấp nhận hoàn toàn.
Những ngày qua, nhiều sự khác biệt tinh tế đang dần được nhận ra thông qua việc hòa hợp từng chút một.
Trong giọng nói của cô có một cảm giác cô đơn, đau đớn. Khương Dư Sanh không thể nào giải thích được.
Bạc Tô không có ý trách móc nàng, cũng biết rằng mình không có tư cách để trách. Cô chỉ nghĩ: "Nếu em không cảm thấy khó chịu hay không cảm thấy tủi thân khi ở bên nhau cũng không sao cả. Em được thoải mái mới là điều quan trọng nhất."
"Chỉ là chị không muốn em tự ép bản thân mình phải bao dung cho chị. Chị cũng sợ một ngày nào đó em bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục bao dung chị nữa."
Nếu đơn phương cho đi quá nhiều, tình yêu cũng sẽ có ngày cạn kiệt.
Tim Khương Dư Sanh run rẩy, cổ họng đau rát.
Nàng hiểu: "Nhưng chị cũng sẽ tủi thân phải không?"
Cô thực sự sẽ không sao sao?
Gạt người.
Nếu không có chuyện gì thì hôm nay cô đã không nói ra.
Bạc Tô rũ mi mắt, lại im lặng.
Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khương Dư Sanh kiên trì nói: "Chị, chị có thấy tủi thân không?" Nàng không cho Bạc Tô trốn tránh, hỏi lại lần nữa.
Bạc Tô không tránh được. Sau vài giây, cô khẽ trả lời: "Có."
Một giọt nước mắt lại lăn xuống khóe mắt cô.
Cô cảm thấy mình không phải là người mà Khương Dư Sanh chờ mong, tin tưởng hoặc cần thiết.
Khi cô toàn tâm toàn ý và muốn sống cả đời, Khương Dư Sanh dường như không bao giờ tin cô, dường như sẵn sàng rời xa cô bất cứ lúc nào, thích nghi với cuộc sống không có cô.
Đối với Khương Dư Sanh, cô dường như chỉ là một sự tồn tại có thể.
Có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cô biết đây là vấn đề của bản thân, cô không có tư cách để yêu cầu quá nhiều ở Khương Dư Sanh.
Nhưng khi để ý đến, cô không tránh khỏi cảm giác bất an và buồn bã.
Đôi mắt Khương Dư Sanh cũng bị bao phủ bởi sương mù. Đây không phải là suy nghĩ của nàng.
Nàng hỏi Bạc Tô: "Sao chị lại cảm thấy tủi thân?"
Đôi mắt đen láy của Bạc Tô có màu nước, đôi môi đỏ mọng luôn giỏi ăn nói trên màn ảnh vẫn im lặng dưới ánh đèn.
Khương Dư Sanh không làm khó cô.
Nàng tự suy đoán: "Là vì cảm thấy em chưa đủ cam kết, còn dè dặt, hay vì cảm thấy em chưa đủ chân thành, chưa đủ yêu chị? Hay là..."
Nàng chưa kịp nói xong thì Bạc Tô đã bịt miệng, trầm giọng nói: "Là lỗi của chị, không liên quan gì đến em cả."
Dường như cô đã lấy lại cảm xúc của mình, hít một hơi thật sâu và nói: "Dư Sanh, quên chuyện này đi, cứ xem như chị chưa từng nói gì cả."
Cô thực sự không tốt, thực sự không nên yêu cầu nhiều như vậy vào lúc này, cô không nên tham lam, cũng không nên được một tấc lại muốn thêm một thước.
Trái tim Khương Dư Sanh dường như bị một cây kim thép nghiền nát.
Nàng đưa tay nắm lấy tay Bạc Tô, cầm trong tay mình, lắc đầu nói: "Em nghe rồi, sao có thể giả vờ như không biết gì được?"
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô ngập ngừng.
Khương Dư Sanh nói: "Chị, chờ mong, tin tưởng và áp lực, ràng buộc là hai mặt của một đồng xu. Không phải em chưa bao giờ chờ mong vào chị, không muốn dựa dẫm vào chị, nhưng em cũng cảm thấy sợ. "
"Em sợ gì?"
"Em sợ rằng mình không phải là một vị thánh hoàn toàn có lý trí."
Nàng đã hoàn toàn mở rộng trái tim mình trước mặt Bạc Tô, nói: "Em sợ rằng mình sẽ lại bắt đầu dựa dẫm nhiều hơn vào chị. Em sợ rằng chờ mong càng lớn thì áp lực càng cao, yêu cầu càng lớn, gánh nặng sẽ càng nặng nề."
Nàng không chắc rằng sau khi trao hết, nàng có thể luôn tỉnh táo và lý trí, luôn thông cảm cho Bạc Tô dù thế nào đi chăng nữa, không oán giận hay hận thù, không làm tổn thương cô hoặc bản thân.
"Bạc Tô." Nàng thú nhận: "Em yêu chị không giữ lại gì, nhưng tâm thái em thực sự có giữ lại."
"Không phải vì em không yêu chị, hay không yêu chị đủ hoặc không muốn yêu chị. Mà chỉ vì em không muốn tình yêu của mình trở thành nhà giam khác cho chị."
Tim Bạc Tô thắt lại. Nỗi bất an và đau đớn trong lòng cô dịu đi đôi chút, thay vào đó là một nỗi đau khác ngày càng sâu hơn.
Cô lắc đầu: "Dư Sanh, chờ mong và áp lực là hai mặt của một đồng xu, nhưng tình yêu không phải là trói buộc, cũng không phải là nhà tù."
Bản thân cô chưa bao giờ nghĩ rằng sau mười hai năm sống như một cái xác không hồn, một ngày nào đó cô có thể nói những lời này một cách kiên quyết như vậy. Chính Khương Dư Sanh đã cho cô ý thức.
Khương Dư Sanh ngóng nhìn cô.
Bạc Tô nói: "Ít nhất tình yêu của em không phải."
Nàng là chìa khóa, mở nhà tù của cô ra.
"Nếu tình yêu của em có trọng lượng thì đó không phải là sự trói buộc. Đó không phải là sợi dây buộc dưới chân một con chim nhỏ. Đó là một hòn đá buộc dưới quả bóng bay để ngăn chị bay đi, trôi dạt khắp thế giới này."
"Dư Sanh." Cô nói, "Chị không muốn cầu em yêu chị như thế nào. Chị chỉ mong em không thương hại chị, bố thí chị."
"Đừng đối xử với chị như một bệnh nhân, nơi chăm sóc chị, nhân nhượng chị."
"Chị muốn trở thành người yêu của em, và chị muốn một mối quan hệ cân bằng, lâu dài. Em có nhớ bài thơ em từng yêu thích,《 Gửi cây sồi 》không? Nếu em là cây sồi thì ít nhất đừng xem chị là bông hoa trên trời, hãy để chị là bông gòn."
"Đơn phương lâu dài, trả giá và áp lực nhu cầu, một ngày nào đó sẽ trở nên mất cân bằng. Chị không muốn một ngày nào đó chúng ta đi đến nông nỗi không thể cứu được như vậy."
Khương Dư Sanh động lòng.
Nàng không có cách nào cưỡng lại được ánh mắt kiên định của cô, không có cách nào từ chối một Bạc Tô trong sáng, lý trí và rực rỡ như vậy.
Nàng hỏi Bạc Tô: "Chị nghiêm túc sao?"
Bạc Tô có thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu cứ tiếp tục như thế này.
Bạc Tô nói: "Chị nghiêm túc."
"Chị đã sẵn sàng chưa?"
"Chị rồi." Ngay cả bác sĩ tâm thần cũng thở dài khi nhìn thấy cô. Quả nhiên, bệnh tim cần có bác sĩ tim mạch, muốn cởi trói thì cần có người chữa trị.
Khương Dư Sanh nắm chặt tay Bạc Tô. Một lúc sau, nàng nở nụ cười thoải mái, trêu Bạc Tô: "Giữ nguyên hiện trạng, chị có một cô bạn gái top 10 không ồn ào cũng không cầu kỳ, ân cần dịu dàng rồi đấy."
"Nếu phá vỡ hiện trạng, em có thể trở thành một cô bạn gái bướng bỉnh và tùy hứng."
Cuối cùng Bạc Tô cũng mỉm cười.
"Vậy chị đã là bạn gái của em rồi sao?"
Khương Dư Sanh: "..."
Nàng cắn môi dưới, vùi mặt vào bụng Bạc Tô, lẩm bẩm: "Vậy chị không biết sao?"
Bạc Tô cúi người hôn lên đỉnh đầu nàng, ôm nàng thật chặt, thì thầm: "Hiện tại chị biết rồi."
Mây mù tan đi, những ngôi sao rơi vào mắt cô.
Cô lẩm bẩm: "Bạn gái của chị."
"Bảo bối... của chị."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.