Năm tháng khoan dung ban ân
*
Cây cầu dành cho người đi bộ màu xanh lam nối hai bên đường, đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời, xe chạy dưới chân người. Khương Dư Sanh và Bạc Tô vừa dạo bước trên cầu vượt vừa ngắm nhìn phong cảnh.
Họ lên chiếc taxi trước bến xe buýt cạnh cầu vượt. Cuộc hành trình suôn sẻ, cả hai đến bến taxi tạm thời đối diện Trường Trung học Ngoại ngữ Lộ Thành lúc 7h15.
Đang là giờ cao điểm vào buổi sáng, dòng xe cộ qua đường liên tục trước cổng trường. Những đứa trẻ mặc đồng phục học sinh, xách cặp đi về phía cổng trường với tâm trạng hoặc uể oải, hoặc buồn ngủ, hoặc nói cười cùng bạn bè, hoặc phấn chấn.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô đứng trước vạch qua đường đợi đèn giao thông.
"Có muốn gỡ khẩu trang ra không?" Bạc Tô trầm ngâm nhìn về phía đối diện.
Máy nhận dạng gương mặt được dựng cạnh cổng trường dường như không được bật lên, chỉ phục vụ cho mục đích thẩm mỹ. Tuy nhiên, các học sinh của đội bảo vệ và giám sát đứng hai bên cổng trường dường như đang tuần tra rất cẩn thận.
Không thấy học sinh nào mang khẩu trang.
Khương Dư Sanh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Bạc Tô bày tỏ sự nghi ngờ bằng ánh mắt.
Khương Dư Sanh nói: "Hay là bỏ đi."
"Ừm?"
"Cô Bạc của chúng ta xinh đẹp quá, nếu không mang khẩu trang, bảo vệ sẽ rất dễ nhận ra không phải là học sinh của trường họ, phải không nhỉ?" Nàng trêu.
Đôi mắt đen của Bạc Tô lóe lên, quay đầu nhìn sang bên kia đường, giọng điệu mang theo ý cười: "Vậy em cũng phải mang nữa."
Mới đứng bên đường một lúc, cô đã cảm nhận được vài ánh mắt hướng về Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh không để bụng: "Em không sao, em không đẹp như cô Bạc đây."
Bạc Tô không cho là đúng. Cô mím môi không nói gì, cúi đầu lấy một chiếc khẩu trang từ túi đeo vai ra, nghiêng người, vén sợi tóc dài ra khỏi tai Khương Dư Sanh, cẩn thận mang khẩu trang cho nàng.
Ánh nắng ban mai mỏng manh chiếu lên gương mặt, khiến đôi mắt đen dưới hàng mi dài của cô trở nên trầm lặng và dịu dàng hơn.
Khương Dư Sanh chăm chú ngóng nhìn cô, cầm lòng chẳng đặng cong mắt.
Thực sự muốn hôn cô lần nữa.
Tâm trạng này thực sự giống hệt như khi còn đi học.
Nàng cảm nhận được nhịp đập không ngừng nghỉ của trái tim mình, cũng như sự ngọt ngào, vui sướng tinh tế, không thể diễn tả được, cũng không thể thể hiện một cách công khai vào lúc này.
Nàng nắm lấy tay Bạc Tô, chống lại sự thôi thúc muốn hôn, rúc vào chóp mũi đeo khẩu trang của mình, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hàng mi Bạc Tô run rẩy, nhìn lại nàng.
Khương Dư Sanh xòe ngón tay ra, đan mười ngón tay vào cô: "Đi thôi, đèn xanh rồi."
Bạc Tô cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau giữa váy, lặng lẽ mỉm cười.
Cô không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, ngoại trừ Khương Dư Sanh. Dù có thân thiết đến đâu, cô cũng chỉ có thể để họ nắm lấy cánh tay mình. Nhưng vì lương tâm cắn rứt nên trong quãng thời gian trung học sau này, cô hiếm khi chiều chuộng Khương Dư Sanh hay cho phép nắm tay nhau thân mật như vậy.
Cô lặng lẽ siết chặt tay Khương Dư Sanh, rồi cùng các học sinh xung quanh bước vào vạch qua đường như không có chuyện gì xảy ra.
Cổng trường đã gần kề, các học sinh trong đội bảo vệ và giám sát dường như vô tình hoặc cố ý liếc nhìn cả hai.
Khi ánh mắt họ chạm nhau trong chốc lát, Khương Dư Sanh cảm thấy có chút áy náy, nỗi lo lắng và căng thẳng không thể kiểm soát vẫn lan tràn trong lòng nàng.
May mắn thay, gần đây tỷ lệ mắc bệnh cúm cao, trong số học sinh lần lượt đến cổng trường, có một số người đeo khẩu trang, trông họ cũng không có gì đặc biệt lạc lõng.
Vô thức nín thở, tay trong tay hợp tác, họ thành công lẻn vào trường học, đi đến đường trường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cong mắt nhìn Bạc Tô.
Trong mắt Bạc Tô cũng mang theo nụ cười, có chút hoạt bát và điềm tĩnh, có vẻ bình tĩnh hơn nàng rất nhiều.
"Em hiếm khi làm chuyện xấu à." Cô gỡ khẩu trang giúp Khương Dư Sanh, chạm nhẹ vào mũi nàng.
Khương Dư Sanh trêu: "Chị ơi, trông chị bình tĩnh quá, do làm quá nhiều chuyện xấu rồi à?"
Bạc Tô cười: "Chắc cũng chỉ hơn em một chút?"
"Hả?"
Bạc Tô cũng tháo khẩu trang, cùng bỏ vào túi xách.
Cô nắm tay Khương Dư Sanh, cùng nàng đi qua đám đông, dọc theo con đường trải đầy cây gòn.
Cô kể những câu chuyện về việc khi còn là thực tập sinh và mới bắt đầu đi làm, thỉnh thoảng phải hành động theo cơ hội, lén lút, cải trang để hoàn thành nhiệm vụ từ cấp trên, phỏng vấn một số người khó tính, tìm ra những sự thật khó tin, khó nghe.
Khương Dư Sanh rất có hứng thú lắng nghe.
Tháp đồng hồ mang cảm giác cổ kính đứng sừng sững dưới bầu trời trong xanh. Trong ánh sáng vàng, những chiếc kim vẫn quay liên tục suốt hàng chục năm qua. Gió sớm thổi xào xạc, hàng cây hai bên đường trường gần như không thay đổi, sột soạt sột soạt chào đón người quen cũ.
Khương Dư Sanh kể lại rằng bỗng dưng nàng rất hứng thú với thực vật vào năm ba trung học cơ sở. Trong thời gian rảnh rỗi, nàng đã đưa Bạc Tô cùng đi khám phá mọi ngóc ngách của trường, xác định tất cả các loại thực vật và tạo ra các mẫu thực vật khác nhau, đồng thời cũng gợi cho nàng về những niềm vui, nỗi buồn từng có, cả những giọt nước mắt từng rơi trong tia sáng ấm áp bé nhỏ khi mặt trời chiếu qua kẽ lá.
Lúc ấy nàng chỉ nghĩ điều đó là bình thường, nhưng bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều rực rỡ sống động.
Đi mãi đi mãi, cả hai đã vô tình đến trước tòa nhà thí nghiệm tổng hợp mà họ thích ẩn mình trong bóng râm trong giờ học thể dục.
Khi Khương Dư Sanh rời trường, tòa nhà thí nghiệm tổng hợp này mới được hoàn thành, chưa được đưa vào sử dụng. Hơn mười năm sau, các bức tường bên ngoài tòa nhà thí nghiệm tổng hợp này cũng đã lấm tấm dấu hiệu của năm tháng.
Nàng và Bạc Tô vẫn như trước, nhưng cũng chẳng giống trước nữa.
"Lúc đó chị đã nghĩ gì thế?" Khương Dư Sanh tựa nửa người vào Bạc Tô, ngồi dưới bóng cây, gấp nếp váy của Bạc Tô, cùng cô chuyện trò về những việc xưa cũ trên phà sau tiệc cưới của Mạch Đình——
Tại sao lúc đó lại nắm tay cô không buông, lúc hỏi cô "chúng ta cũng có thể yêu nhau được đúng không" rồi lại mắng nàng "em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Ánh mắt Bạc Tô có chút xa xăm, cười nhạt nói: "Lúc đó chị không muốn vạch trần."
Lúc đó, Khương Dư Sanh còn quá nhỏ.
Khương Dư Sanh không có gì ngạc nhiên: "Em biết rồi."
Dừng một chút, nàng cười nói: "Em đoán ra được."
Bạc Tô: "Ừm?"
Khương Dư Sanh nói: "Nếu chúng ta tiếp tục sống yên bình như vậy, có lẽ em sẽ thổ lộ tình cảm với chị khi em tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học."
Trong mắt Bạc Tô ánh lên nụ cười, nhưng vẫn giả vờ thờ ơ hỏi: "Tại sao không phải là chị thổ lộ trước?"
"Hừ." Khương Dư Sanh cười hừ một tiếng, ngồi thẳng dậy nhìn cô: "Chị sẽ không."
Đôi mắt đen của Bạc Tô tràn ngập nụ cười, không chút ngụy biện.
"Vậy em sẽ thổ lộ tình yêu của mình như thế nào?" Cô có vẻ tò mò.
Khương Dư Sanh suy nghĩ một chút, hệt như vui đùa, cũng tựa như nghiêm túc, chăm chú nhìn vào cô, nói: "Chị ơi, em thích chị, chị đợi em được không? Sau khi em tốt nghiệp, chúng ta hẹn hò nhé?"
Làn gió khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của người phụ nữ, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo vẫn thuần khiết và mềm mại như xưa. Chỉ cần một cái liếc nhìn thoáng qua, một cái cau mày, một nụ cười thôi cũng khiến trái tim cô rối loạn nghiêm trọng.
Đôi mắt Bạc Tô sâu thẳm, mở miệng: "Được."
Khương Dư Sanh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Chị sẽ không đồng ý."
Nàng vạch trần: "Em biết chị sẽ nói 'em đang nghĩ gì trong đầu vậy?', hoặc tốt hơn một chút chắc sẽ là 'đợi em tốt nghiệp rồi hẵn tính'. Nếu tàn nhẫn hơn, chị có thể chỉ nói với vẻ mặt lạnh lùng: 'Hôm nay chị sẽ coi như chưa từng nghe qua những lời này', rồi quay người bỏ đi. "
Nàng bắt chước hoàn hảo đến mức Bạc Tô khó có thể phủ nhận được.
Cô thoáng đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy dịu dàng và nuông chiều. Một lúc sau, cô nghiêm túc giải thích: "Dù chị có nói gì đi chăng nữa, chị vẫn thuận lòng."
"Chị chỉ không muốn em còn quá trẻ và đưa ra quyết định vội vàng khi chưa biết tình yêu là gì và tình yêu thực sự của chúng ta có ý nghĩa gì."
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cho nhau hối hận.
Không có lối thoát cho cả hai.
Cô không chấp nhận sự vắng mặt của Khương Dư Sanh trong cuộc đời mình, vì vậy họ chỉ có hai con đường để đi——Hoặc là một thành viên trong gia đình, không bao giờ vượt quá ranh giới, hoặc là một người yêu không bao giờ chia tay.
Khi đó cô không xác định Khương Dư Sanh có ý thức như vậy hay không, cô cũng không muốn ép buộc Khương Dư Sanh đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Nhưng cô vẫn học đại học, luôn chờ đợi nàng lớn lên.
Khương Dư Sanh tin cô.
Nàng có thể hiểu được những lời còn dang dở của cô, đồng thời cũng hiểu rằng tình yêu mà cả hai chưa từng bộc lộ hoặc không dám bộc lộ khi còn trẻ luôn tồn tại, không phải là mộng ảo hay tự mình đa tình của nàng.
Nàng chớp mắt, không còn dây dưa với cô về vấn đề này nữa, ngược lại hỏi: "Vậy... chị chiều em đi, em có thể hôn chị trước được không?"
Đầy thực tế, ngây thơ và tươi sáng.
Hàng mi Bạc Tô run rẩy: "Ở đây à?"
Giọng cô vẫn bình tĩnh, nhưng tai lại bỗng đỏ bừng.
Khương Dư Sanh ranh mãnh: "Em biết một chỗ."
"Hửm?"
Khương Dư Sanh bỗng đứng dậy, nắm lấy tay cô cùng đứng dậy, chạy nhanh về phía phòng tập thể dục cách đó không xa.
Cửa phòng thể dục mở ra, hình như buổi sáng không có thể dục tiết đầu, trong phòng tập cũng không có ai.
Khương Dư Sanh dẫn Bạc Tô đi đến phòng thay đồ nữ ở phía sau.
Sau khi đóng cửa và chốt lại, nàng dựa vào khung cửa, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi vòng tay qua eo Bạc Tô.
"Hai phút nữa tan học rồi." Nàng nhìn Bạc Tô, mắt cười lấp lánh: "Chúng ta có thể mất ít nhất hai phút trước khi có tiếng gõ cửa..."
Những lời chưa nói còn lại đã bị đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của Bạc Tô nuốt chửng.
Khương Dư Sanh mỉm cười nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, để cô tuỳ hứng, giao thoa cùng cô.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, không khí bụi bặm, ngột ngạt đặc trưng của phòng thay đồ mang hơi thở của ngày xưa tựa như đã đi qua ngàn núi sông, thời gian trôi qua từng mùa xuân, hạ, thu, đông trong ký ức thực ra vẫn chưa từng đi xa.
Xa xa, tiếng chuông tan học vang lên.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô mở đôi mắt mờ sương, nhìn nhau.
Mặt trăng trên bầu trời, con bướm trong giấc mơ cuối cùng cũng viết lại địa chỉ đích đến của mình vào mắt nhau.
"Bạc Tô, em yêu chị." Khương Dư Sanh cười nói.
Hàng mi Bạc Tô khẽ động, lại cúi người.
"Chị cũng yêu em." Cô ngậm môi nàng, thì thầm.
Những bông hoa gạo đỏ rực ngoài cửa sổ đung đưa trong gió trên tán cây, thỉnh thoảng lại rơi xuống, chẳng khác gì bông hoa rơi trên đầu và vai họ mười ba năm trước.
Đó là món quà của sự bao dung theo năm tháng, và nó đến như đã định sẵn, nhớ mãi không quên.
Ấm áp, rực rỡ, những con đường khác nhau đều dẫn đến cùng một đích đến.
*
Quả trứng Phục sinh nhỏ:
Vào tháng 5, cây xương rồng không vâng lời và không nở hoa.
Bạc Tô dự định gấp rút đến Hải Thành để bắt đầu công việc mới vào tháng 6, nhưng cho đến ngày cuối cùng của tháng 5, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy cây xương rồng sẽ nở hoa.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi vào ngày 1 tháng 6, ngày thứ ba đến ngày cuối cùng trong thời gian Bạc Tô ở Bành Đảo, cô trở lại Bành Đảo sau khi giao lưu với những người trong nhóm sản xuất mà cô đã xây dựng mối quan hệ tốt ở trung tâm thành phố Lộ Thành. Vừa bước vào ngôi nhà trên tầng cao nhất của số 33 đường Vĩnh Thành và bật đèn lên, cô đã nhìn thấy một con búp bê hình xương rồng cao nửa người màu xanh cỏ, mập mạp được đặt trong phòng khách.
Cô sửng sốt một lúc, vừa định đến gần thì nhận thấy những đồ trang trí bằng xương rồng đang di chuyển, đột nhiên chúng cao lên rất nhiều. Sau đó, một cái đầu có hoa xuất hiện từ trên cao.
Hoa tiên tử Khương Dư Sanh cười nói: "Xương rồng nở hoa rồi này."
Nàng ở chán trong búp bê không biết bao lâu, trên trán lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, gương mặt trong trẻo đỏ bừng nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Tươi cười như hoa.
- --Là loài hoa đẹp nhất, quý giá nhất và được cô yêu thích nhất trên thế gian này.
Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng bước đến, dang rộng vòng tay ôm nàng thật chặt. Rõ ràng là cô đang cười, nhưng chóp mũi lại không khỏi chua xót.
Người ta nói cuộc sống vốn dĩ giống như hồng nhan giẫm lên tuyết bùn, nhưng khi ở bên Khương Dư Sanh, cô luôn cảm thấy trong dòng sông sinh mệnh dài dưới bùn và cát này, khắp nơi đều có cát quang phiến vũ.
Nói cho cô yêu đậm sâu là như thế nào.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.