Sau chuyện lần trước sắc mặt của tôi tái hơn nhưng dường như khoảng cách của chúng tôi gần nhau hơn, anh quan tâm tôi hơn cũng nói chuyện với tôi nhiều hơn, ngày ngày được ở bên cạnh anh cùng anh nói cười cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ hơn.
Hôm nay, chủ nhật tôi cùng anh đi dạo phố, chơi trò chơi tại khu thương mại,tôi rất vui khi mua xong nước trái cây thì đã không còn thấy bóng anh, tôi tìm kiếm anh khắp nơi cuối cùng cũng thấy anh. Anh đang đứng ở tầng mua sắm quần áo, tôi tính gọi anh nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu và nhớ mong tha thiết đó của anh khi đang nhìn về phía một cô gái tóc đen xã dài mặc một cái váy ôm màu vàng đang đứng mua sắm, tim tôi nhói lên vì từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi biết chỉ có mình tôi đơn phương mà thôi. Tại khu mua sắm tôi yên lăng đứng nhìn anh còn anh thì yên lăng đứng nhìn cô gái ấy.
Khi đang đứng đợi Tuệ Khương mua thức uống anh nhìn thấy cô ấy, người vợ luôn dịu dàng chăm sóc anh. Kiếp trước khi còn sống gia đình chúng anh rất hạnh phúc, anh là giám đốc của một công ty còn cô là người con gái mà anh yêu thương từ thời đại học bọn họ yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân, chưa được nửa năm cô bị tai nạn qua đời, còn anh bị người khác hãm hại mà chết. Cô đã đi đầu thai kiếp khác còn anh vẫn là một quỷ hồn vất vơ vất vưởng tại dương thế này, không nghĩ tới anh có thể gặp lại được cô ấy.
Đứng nhìn cô ấy vui vẻ mua sắm anh nhớ những kỷ niệm trước đây cho đến khi cô ấy đi mất, anh vội chạy theo cô ấy. Anh muốn biết cô ấy bây giờ sống thế nào có tốt không, Hàn Cảnh Thiên rời khỏi nơi đó.
Nhìn Hàn Cảnh Thiên đuổi theo người con gái đó, tôi không thể nào cầm cự được nước mắt của mình. Tôi lang thang trên đường mãi cho đến tối tôi mới về đến nhà. Trong phòng tối, anh vẫn chưa về.