Cầm điện thoại lên tôi muốn gọi cho gia đình Nhã Lan dù sao Nhã Lan bị như thế họ cũng không muốn để nhiều người biết chuyện này nhưng mà vì trời tối nếu dung điện thoại thì ánh sáng này tôi sợ sẽ khiến cho Nhã Lan chú ý, sau một trận trốn chạy và xô đẩy vừa rồi tôi rất mệt, chỗ cánh tay bị Nhã Lan cắn đã ngừng chảy máu nhưng vẫn còn rất đau.
“Trốn đây không an toàn đâu, dù cô ta không tìm được cô nhưng nếu cô còn tiếp tục ở lại nơi khỉ ho cò gáy này trong đêm tối không biết món ăn như cô sẽ thu hút được bao nhiêu tên ma quỷ nơi đây”. Sau khi rời khỏi khu du lịch Hàn Cảnh Thiên đã đến trú ở nơi này, không ngờ tại nơi đây anh lại gặp cô gái ngu ngốc này.
Nghe giọng nói đó tôi tim tôi nhanh lên một nhịp, nhìn anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, biết anh ta là ma quỷ nhưng tôi lại không thấy sợ cho lắm lúc này có anh ta bên cạnh tôi lại thấy an tâm hơn có lẽ do bề ngoài của anh ta rất giống một con người cũng có lẽ do cảm giác của tôi cảm nhận được anh ta không phải là một tên ma quỷ độc ác, xấu xa. Dù sao nếu phải xảy ra chuyện gì tôi thà rơi vào tay anh ta cũng không muốn lặp lại tình cảnh vừa rồi huống chi anh ta nói nơi này nhiều như vậy.
Anh không muốn xen vào chuyện của người khác, trước nay anh luôn một thân một mình tuy có bắt nhũng tên yếu hơn nhưng anh chưa từng đụng vào con người nhưng cô gái này không phải là người có mắt âm dương, không phải người tu đạo, lại càng không phải là người sắp chết thì làm sao cô ta lại nhìn thấy và tiếp xúc với thực thể của anh muốn là rõ vấn đề anh không thể để cô gái này lâm vào nguy hiểm. “Bạn của cô, một tuần trước có đi ngang qua nơi này… cô nếu muốn cứu cô ấy thì trước tiên phải đưa cô ấy rời khỏi đây”.
“Nhưng làm sao đưa cô ấy rời khỏi đây được, anh có cách đúng không, xin anh giúp chúng tôi với”.
“Tôi vì sao phải giúp cô, cô là người tôi là quỷ chúng ta lại không quen biết nhau, cô hiện tại thân mình lo chưa xong còn muốn cứu người à”.
Tôi trầm mặt bởi vì anh ta nói đúng nếu anh ta muốn hại tôi thì tôi cũng không có ngồi đây bây giờ. “Tôi thà chọn rơi vào tay anh”
“Cô không sợ tôi sẽ hại cô sao?”.
“Tôi tin anh, tôi tin anh sẽ không làm hại tôi, tôi tin anh sẽ giúp tôi cứu thoát Nhã Lan, tôi tin vào cảm giác của tôi”. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và trả lời, anh ta nhìn tôi rồi im lặng.
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, sự hy vọng cùng khẩn cầu của cô gái này anh không biết làm sao. Cùng lúc đó phía xa vang lên tiếng bước chân đang đi về phía này. “Cô ta tới rồi”
Đột nhiên anh ta lên tiếng, tôi vội nhìn về phía bên phài là Nhã Lan cô ấy đang đi về phía này, cô ầy đã phát hiện ra tôi, toàn thân tôi không thể cử động chỉ có thể nhìn Nhã Lan đưa tay lên.. tôi
“Hahaha...sao không trốn nữa đi, ngươi thích trốn lắm mà”.
Người đàn ông bên cạnh vẫn như cũ ngồi đó xem kịch, hít thở không thông tôi mất đi ý thức trước khi chìm vào bóng đêm tôi lần nữa nhìn về phía anh ta, tôi vẫ hy vọng cảm giác của tôi là đúng nhưng xem ra lần này tôi phải hoàn toàn thất vọng rồi.
……………