Edit: Vân Yên
Triệu Vi Vi đang đờ dẫn, nghe thấy âm thanh bị dọa cho nhảy dựng.
May cô ấy vẫn ý thức được, quay đầu nhìn lại thấy là Cố Trường An, mọi ấm ức ban nãy trong phòng ăn giống như tìm được cửa thoát, nước mắt tuôn ra như mưa.
Nếu không phải còn sót lại một sợi lí trí, sợ tiếng khóc sẽ truyền vào trong phòng ăn, Triệu Vi Vi đứng ngay ngoài cửa phòng mà khóc nức nở mất
Triệu Vi Vi lau nước mắt trên mặt, sau đó lôi Cổ Trường An vào phòng để đổ.
Vừa chuẩn bị mở miệng, cô ấy lại cảnh giác mà nhìn xung quanh một vòng xem có ai không, sau đó mới yên tâm kể lại: "Tui gặp bạn cấp ba của mình."
Mặc dù Triệu Vi Vi chỉ nói một câu, nhưng trong não Cố Trường An nhanh chóng dựng lên một cảnh tượng rõ nét.
Trong phòng ăn, mọi người ngồi kín chỗ, quần áo ai cũng sang trọng thướt tha.
Trước kia mọi người là bạn học, ngồi cùng nhau học cùng nhau.
Nhưng bây giờ, bạn học trở thành khách hàng thượng đế, mà Triệu Vi Vi chỉ là một nhân viên phục vụ bé tí.
Mặc kệ bọn họ nói gì, cô ấy cũng chỉ có thể cười tươi mà hầu hạ.
Nếu có thể chọn, ai cũng muốn được làm khách hàng, chẳng ai muốn làm nhân viên phục vụ cả.
Xem bộ dáng của Triệu Vi Vi, Cố Trường An chắc chắn bạn học cô ấy nói toàn những lời khó nghe, nếu không, lấy tính cách của Triệu Vi Vi cũng không phản ứng lớn đến vậy.
Chắc hẳn người ta không nể tình từng là bạn học, mà nhục nhã Triệu Vi Vi trước mặt mọi người, xem ra chuyện này cũng không dễ gì an ủi.
Cố Trường An do dự một hồi, vẫn chủ động lên tiếng: "Vi Vi, hay hai đứa mình đổi phòng đi.
Bây giờ qua nói với quản lý một chút chắc không có vấn đề gì đâu."
Mỗi lần chia phòng phụ trách đã được sắp xếp từ trước, nếu tự ý đổi phòng sẽ vi phạm quy định của nhà hàng, nếu không cũng không cần phiền phức như thế, đổi cái là xong.
Triệu Vi Vi nhanh chóng lau nước mắt, không hề nghĩ ngợi đồng ý luôn.
Cô ấy kéo Cố Trường An vào phòng để đồ, vốn đã có ý muốn đổi phòng.
Bây giờ Cố Trường An còn tự đưa ra ý kiến, sao có thể không đồng ý được.
Cố Trường An định dắt Triệu Vi Vi đi tìm quản lý, nhưng vừa mới nhấc chân đã bị Triệu Vi Vi giữ lại.
"Trường An, bà từ từ đã."
Cố Trường An quay đầu lại nhìn đầy khó hiểu, cô thấy Triệu Vi Vi cầm lấy bình nước uống hai ngụm, sau đó lôi cái gương ra soi kĩ hai mắt của mình.
"Trường An, bà nhìn bộ dáng của tui giống vừa khóc xong không?"
Lúc nói những lời này, giọng Triệu Vi Vi còn kèm vài tia nức nở, nhưng nếu không để ý kĩ cũng không nhận ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Triệu Vi Vi đã có thể điều chỉnh lại cảm xúc, Cố Trường An tự nhận bản thân không làm được vậy, cô rất bội phục Triệu Vi Vi.
Cố Trường An biết, Triệu Vi Vi làm vậy vì không muốn những người khác thấy được dáng vẻ nhếch nhác của mình.
Cho nên, để chắc chắn, Cố Trường An nói: "Vi Vi, chờ lát nữa tìm quản lý cứ để tui nói cho."
Triệu Vi Vi gật đầu, theo Cố Trường An đi đến phòng làm việc của quản lý.
Cố Trường An gõ cửa, chờ có tiếng đáp lại, cô mới kéo Triệu Vi Vi đi vào trong.
Không may là, bên trong phòng làm việc, quản lý đang nói chuyện cùng một nhân viên phục vụ tên Trương Thúy Liên.
Vốn Triệu Vi Vi cũng không muốn những người khác biết chuyện, giờ nhìn thấy "Trương nhiều chuyện" Trương Thúy Liên ở đây cô ấy càng không muốn lên tiếng.
Triệu Vi Vi kín đáo kéo tay áo Cố Trường An.
Cố Trường An quay qua nhìn, trông thấy cặp mắt toàn vẻ thỉnh cầu của Triệu Vi Vi, ngay lập tức cô hiểu được ý nghĩa bên trong.
"Quản lý, em xin phép xen ngang một chút, nhưng em với Vi Vi có chuyện muốn nói riêng với chị, không biết anh có tiện ra ngoài một lát được không?"
Quản lý cũng không từ chối, nghe Cố Trường An nói xong bèn đứng dậy.
Nhưng Trương Thúy Liên đầy lòng hiếu kỳ sao lại bỏ qua cơ hội hóng hớt tốt như vậy chứ.
Cố Trường An cố ý không muốn cho cô ta nghe, đã vậy cô ta lại càng phải nghe.
Thế là, sau khi Cố Trường An ra ngoài, Trương Thúy Liên cũng lén lút theo sau..