Edit: Vân Yên
Cố Trường An cần thận xem lại mười tám nguyện vọng, ngoại trừ điều số ba, tất cả những nguyện vọng còn lại đều liên quan tới mẹ.
Cô nghiêm túc quan sát từng nguyện vọng một, sau đó cầm tờ giấy ghi nguyện vọng xé thành mảnh nhỏ trừ bỏ cái số ba, tất cả những cái còn lại có thể tổng kết thành: hy vọng sau này có một cuộc sống tốt cùng với mẹ.
Mà nguyện vọng số ba, Cố Trường An cảm thấy cũng không cần thiết, bởi vì dựa theo thành tích học tập của cô, muốn thi đỗ trường đại học vốn dễ như trở bàn tay.
Sau khi ước nguyện song, Cố Trường An làm bộ thổi tắt nến, bắt đầu thưởng thức bánh kem.
Bình thường cô không nghe giảng thì làm đề, rất ít có thời khắc nhàn hạ như thế.
Gió nhẹ phất qua mặt, mùi bánh kem lan tỏa trong miệng, vị ngọt thấm tận đáy lòng.
Lần đầu tiên Cố Trường An cảm thấy, hóa ra cuộc sống tốt đẹp như vậy.
"Cố Trường An, trùng tên trùng họ với thủ khoa tỉnh à?"
Nghe được thanh âm, Cố Trường An quay đầu, không biết Chu Trác Hành đứng bên cạnh mình từ bao giờ.
Xem ra, anh cũng không có ý định bôi bánh kem lên người cô đâu nhỉ?
Giọng nói của Chu Trác Hành đều đều, không nghe được cảm xúc gì trong đó, nhưng dù anh chỉ đứng ở một chỗ, cũng khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng không thể với tới.
Cố Trường An không biết vì sao Chu Trác Hành lại hỏi, cô cũng cảm nhận được khí chất của Chu Trác Hành, quay sang trả lời anh:
"Cố Trường An mà anh nói đúng là tôi, năm nay tôi là thủ khoa toàn tỉnh."
Nói đến thành tích thi đại học của bản thân, giọng Cố Trường An lộ ra chút kiêu ngạo.
Bỏ ra công sức học tập gian khổ mấy năm xem ra không phí phạm.
Chu Trác Hành chẳng phản ứng gì, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng anh lại sóng ngầm cuồn cuộn.
Từ nhỏ Chu Trác hành là thiên chi kiêu tử, thành tích trước giờ ổn định ở vị trí thứ nhất, nhưng đột nhiên một hôm, xuất hiện Cố Trường An chen len trước.
Trong vòng xã giao của mình, anh chưa bao giờ nghe đến tên Cố Trường An, sau nhờ người tìm hiểu, anh mới biết Cố Trường An chỉ là người ở vùng hẻo lánh.
Khiến anh ngạc nhiên là một nơi hẻo lánh như thế lại có thể bồi dưỡng ra được một người ưu tú như Cố Trường An.
Anh đạt được vô số lần thứ nhất, nhưng ở trước mặt Cố Trường An lần đầu tiên có cảm giác thất bại.
Chu Trác Hành vẫn tò mò Cố Trường An là người như thế nào, muốn xem bộ dàng Cố Trường An ra sau.
Anh biết chắc chắn sẽ có một ngày họ gặp nhau, không phải ngẫu nhiên mà do anh bắt buộc phải nhìn thấy người khiến anh cảm nhận được thất bại.
Đó là một chấp niệm vô cùng sâu sắc.
Anh tưởng tượng qua rất nhiều khung cảnh gặp Cố Trường An, cùng từng mường tượng ra dáng vẻ Cố Trường An, thậm chí còn nghĩ trước những lời sẽ nói khi gặp mặt.
Nhưng anh không ngờ được, lần đầu tiên anh gặp Cố Trường An sẽ ở trong cảnh tượng như thế này, còn Cố Trường An lại có dáng vẻ như thế này.
Anh cảm thấy, một người ưu tú như vậy, chắc hẳn phải có chỗ đặc thù, nhưng hôm nay vừa nhìn, Cố Trường An vốn là loại người có ném vào trong đám đông thì chẳng thể tìm ra, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng mà anh cũng không dám coi thường con người nhìn thì bình thường này, bởi người bình thường như thế lại có một thành tích chẳng hề bình thường.
Gia đình Chu Trác Hành giàu có, là tiêu chuẩn con ông cháu cha, trên người có đầu lợi thế, nhưng dù vậy, anh vẫn bị bại bởi Cố Trường An chẳng có gì nghèo rớt mồng tơi.
Như vậy có thể thấy Cố Trường An hoặc là vô cùng giỏi hoặc là vô cùng chăm chỉ.
Không không, để có thể thi ra thành tích như của Cố Trường An, cả hai thứ này không thể thiếu được.
Nghĩ tới đây, Chu Trác Hành nhìn Cố Trường An một cái, ánh mặt lần này mang theo chút kính nể..