Phàm Dương ra khỏi phòng, lát sau khi anh đã đủ bình tĩnh, Phàm Dương mới quay trở lại phòng làm việc.
Lâm Ninh đứng im một chỗ, từ lúc anh rời đi đến khi anh trở về cô vẫn ở vị trí lúc đầu.
Phàm Dương lướt qua Lâm Ninh, tiến đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế tổng, mặc kệ cô đứng trôn chân ở kia.
Lý Cẩn theo sau Phàm Dương đi vào phòng, nhìn thấy Lâm Ninh, Lý Cẩn suýt chút té ngã, khúm núm nói với Lâm Ninh.
“Phu… Phu nhân, tôi đưa phu nhân về.”
Lâm Ninh nhìn anh ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt nghiêm nghị nhìn màn hình máy tính tập trung làm việc, không hề nhìn đến cô.
Lâm Ninh nhìn anh, thắc mắc với Lý Cẩn.
“Anh ấy không về sao?”
Cũng đã giờ tan tầm rồi, anh bảo Lý Cẩn đưa cô về, còn anh thì ở lại.
Vừa rồi cô có nghe hai người nhân viên nói chuyện, họ nói anh túc trực ở công ty, không hề về nhà.
Bây giờ cô theo Lý Cẩn trở về trước, chắc chắn anh sẽ không về nhà nữa, anh sẽ bỏ mặt cô ở Hoa Viên.
Lâm Ninh mới không đi về một mình, cô bước đến trước bàn làm việc, hai hàng mi còn vươn hạt nước tròn xoe nhìn anh.
“Anh về thì em mới về.”
Phàm Dương vẫn nhìn màn hình máy tính, chuyển sang nhìn văn kiện trên bàn, tay cầm chiếc bút đặt xuống văn kiện ký tên, lạnh nhạt đáp.
“Về trước đi.”
Cô bậm môi, đứng im trước bàn làm việc, trái tim đập lùng bùng do dự, bậm bậm cánh môi, ậm ự ra một âm nhỏ xíu.
“Chồng…”
Âm thanh cô rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi vo ve bay qua, lại rất dõng dạc vang dội vào trái tim Phàm Dương.
Chữ ký trên văn kiện khựng lại, ngón tay lệch nhịp, Phàm Dương ghì chặt bút, đầu bút vẫn lệch một đường, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh chữ ký trên văn kiện.
Vẫn không nhìn Lâm Ninh, lạnh lùng nhắc nhở.
“Chúng ta ly hôn rồi.”
Thế nên cô đừng gọi anh như vậy, rất không phù hợp.
Lâm Ninh nắm níu hai gấu váy, giọng nói mềm nhũng thì thầm.
“Anh về Hoa Viên với em đi…”
Phàm Dương lặng người.
Hoa Viên ấy à…
Ánh mắt anh nổi lên tân tư, âm u phiền nhiễu, giây sau khoé môi chợt nhếch, cuối cùng anh cũng ngẩn đầu nhìn Lâm Ninh, con ngươi lạnh lẽo trống rỗng, giễu ra nụ cười chua xót.
“Cô Lâm, Hoa Viên đã sớm không còn nữa.”
Lâm Ninh trơ mắt, tâm thất nổi lên trận cuồng phong.
Đầu tiên là hai tiếng “Cô Lâm” xa lạ, tiếp đến anh nói… Hoa Viên không còn nữa là có ý gì?
Là Hoa Viên đã không còn?
Lâm Ninh mở to mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt cười cợt, hai mắt đỏ hoe, phù ra sương hoa cay xè, vấn lại lời anh.
“Hoa Viên không còn nữa?”
Phàm Dương đảo mắt tránh đi gương mặt đỏ hoe của Lâm Ninh, thở ra một âm nhẹ hững.
“Ừ.”
“…” Lâm Ninh chau chặt đầu lông mày, nghĩ đến Hoa Viên xinh đẹp bị dở bỏ chỉ còn là một mảnh đất trống, nước mắt trào ra khỏi hốc mi trượt xuống gò má, cô run run, đôi vai bần bật run lên, hai tay siết chặt gấu váy.
Gương mặt cô đỏ hoe, nhăn nhó cực điểm, cái miệng mếu máo bậm chặt lại, nước mắt cứ lăn tăn chạy xuống.
Phàm Dương không dám nhìn cô, liếc mắt nhìn đỡ màn hình máy tính.
Cô nặng nề nhìn người đàn ông tuấn lãm, vừa tức vừa tủi bậm bậm làn môi.
“Hoa Viên của em…” Cô mếu máo kêu lên, nhất thời không chấp nhận sự thật, tức tưởi xoay đầu bước nhanh đi.
Cô phải nhanh nhanh đi xem Hoa Viên của cô như thế nào, bước chân dậm xuống mặt đất, chẳng để ý đến bản thân mang thai, chạy nhanh đi.
“Ôi ôi trời, phu nhân phu nhân, cô chậm chậm thôi” Lý Cẩn hốt hoảng chạy theo Lâm Ninh.
Phàm Dương ngồi im như bức tượng, hai bàn tay tái lên cơn tê lạnh, mười đầu ngón tay run rẩy, nắm chặt thành quả đấm kiềm hãm cơn tê buốt đầu ngón tay.
Lý Cẩn và Tô Tâm hốt hoảng chạy theo Lâm Ninh, hai người họ vây hai bên Lâm Ninh, lo sợ cô ngã mà đưa tay đỡ sẵn không khí, Lý Cẩn chuẩn bị xe, cùng Tô Tâm đưa Lâm Ninh trở về vinh thự.
Xe đổ trước cổng vinh thự, Lâm Ninh bước xuống, đứng trước cánh cổng lớn.
Cổng hoa um tùm, xum xuê hoa lá của Lâm Ninh đã thật sự biến mất.
Hoa Viên quả thật đã không còn nữa.
Trước mặt cô là cánh cổng lớn, thảm cỏ trải dài trống không, trống đến mức lồng ngực Lâm Ninh cũng trống rỗng.
Không còn một dàn hoa nào nữa, không một bông hoa nào tồn tại.
Tâm thức Lâm Ninh nhức nhói, ê ẩm đến tứ chi, cô thẫn thờ như đứa ngốc đứng nhìn vườn nhà trống trải.
Bác Lý và bà Năm hớt hả chạy ra ngoài mở cổng, vừa rồi cậu chủ gọi điện về, bảo rằng cô chủ sẽ về, còn nói cô chủ mang thai, hai người già hốt hoảng chạy ra cổng xác nhận.
Bác Lý và Bà Năm nhìn thấy Lâm Ninh, cô đứng trơ trọi nhìn vườn nhà trống trải, đôi mắt đỏ hoe ươm đầy nước, thân thể nhỏ nhắn với chiếc bụng to.
Cô chủ quả thật manh thai rồi, bà Năm vừa mừng vừa vội, dìu dắt Lâm Ninh đi vào nhà, dìu cô ngồi lên sofa phòng khách.
Lâm Ninh như người mất hồn, cô mặc cho mọi người định đoạt, ngồi thẫn thờ, ánh mắt trơ trọi nhìn đi xa xăm.
Trong tâm trí của cô chỉ có giọng nói lạnh lẽo của Phàm Dương, rằng.
“Cô Lâm, Hoa Viên đã sớm không còn nữa.”
Tiểu Vỹ và Vi Vi nhìn thấy cô chủ, mừng rúm mừng ríu đứng hai bên sofa ngắm nhìn cô chủ và cái bụng to chứa bảo bảo.
Nhận ra cô chủ không vui, Tiểu Vỹ Vi Vi ngay ngắn đứng im, bà Năm ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng dò hỏi.
“Cô chủ sao vậy? Vừa trở về đáng lẽ phải vui mừng, sao lại khóc? Mặt cô chủ tái quá.”
Lâm Ninh thờ thẫn nhìn hư không, hàng mi nặng trĩu rũ xuống, cô cúi thấp đầu, đôi tay nắm lấy làn váy, đầu cúi thấp xuống, rỉ ra âm thanh nấc nghẹn.
“Hoa Viên… Không còn nữa…”
Hoa Viên là niềm tự hào nhất của Lâm Ninh, là nơi chứa nhiều kỷ niệm của cô và anh nhất, cũng là… Là thứ xinh đẹp nhất mà Lâm Ninh có được trong cuộc đời này.
Hoa Viên còn là sự nuông chiều của anh dành cho cô, đại diện cho tình yêu, đại diện cho tự hào của Lâm Ninh, nhưng giờ đây đã không còn nữa.
Ngoài kia vườn nhà trống rỗng, không còn gì nữa.
Bà Năm nghe xong, thở dài.
“Ừm…”
Bà Năm nắm lấy bàn tay đang siết chặt váy, bàn tay già nua nắm lấy tay Lâm Ninh.
“Tại sao cô chủ lại bỏ đi? Tại sao lại bỏ cậu? Nếu cô chủ không đi… Hoa Viên cũng nào có biến mất.”
Lâm Ninh nghẹn ngào nuốt xuống, nhưng nước mắt cứ trào lên, nhỏ giọt nóng hổi xuống mu bàn tay bà Năm.
Cô có lý do nhưng lại chẳng thể tỏ bày, Lâm Ninh chỉ biết cúi mặt, bậm chặt hai làn môi, hai bàn tay buông ra làn váy, nắm chặt thành quả đấm, để móng tay cấu vào lòng bàn tay.
Bà Năm thở dài, thời gian qua cậu vì cô đã đau lòng lắm, bà đã chứng kiến rõ, nhưng nhìn lại cô bụng mang dạ chữa, cũng không nỡ oán trách.
Bà Năm khẽ nói.
“Hôm sinh nhật cậu, lần đầu tiên cậu xem ngày dỗ ông bà chủ thành sinh nhật, cậu đợi cô cả đêm.
Đêm đó trời mưa rất lớn, cậu vẫn đợi cô, ngồi ở ngoài vườn hoa ấy.
Cậu ngồi chờ cô mãi, dẫu mưa lớn thế nào cũng không chịu vào nhà, đắm mình ngoài mưa đến khi trời tạnh hẳn, lúc đó cũng ba giờ sáng rồi.”
Lâm Ninh chỉ càng cúi thấp đầu, hàng mi dài run run khép lại, nước mắt ứa ra thành giọt nhỏ xuống mu bàn tay bà Năm.
Tay cô thật run, bà Năm dịu dàng vỗ vỗ lên mu bàn tay.
“Đêm đó cô không đến, cậu chờ đến khi tuyệt vọng, cậu vào nhà, đem đồ trong nhà đập vỡ hết.”
Tiểu Vỹ Vi Vi vẫn còn nhớ rõ cảnh đêm đó, nhắc lại vẫn còn lạnh sống lưng.
“Đập hết đồ trong nhà xong rồi, cậu bảo bác Lý dở bỏ Hoa Viên, cậu chủ nói cậu không muốn nhìn thấy bất kỳ bông hoa nào xuất hiện trong nhà nữa.”
Nói xong, bà Năm thở dài.
“Cô à, sao cô lại bỏ cậu mà đi như thế? Bây giờ cô lại bụng mang dạ chửa trở về, cậu biết làm sao với cô?”
Không phải đột nhiên mà cậu lại dở bỏ Hoa Viên, bởi cậu biết rõ nơi đó là nơi cô yêu thích nhất, là nơi chất nhiều kỷ niệm nhất.
Không còn cô nữa, nơi đó cũng sẽ là nơi gây cho cậu nhiều đau khổ nhất.
Đừng nói cả vườn hoa đặc biệt, chỉ cần một bông hoa xuất hiện, cậu cũng nhớ về cô.
Ngày đó cậu chủ dở bỏ Hoa Viên chính là tự giải thoát bản thân mình, bà Năm nhìn cô chủ nức nở bật khóc, tiếng khóc nấc uất ức vô cùng.
“Vừa rồi cậu chủ gọi về, cậu nói cô về, còn nói cô mang thai, cậu bảo tôi nói với cô, dù hai người ly hôn rồi, cô mang thai thế này thì cậu phải có trách nhiệm.
Cậu bảo…”
Bà Năm xót xa nắm lấy tay Lâm Ninh, sợ cô sẽ không chịu nổi lời nói đau lòng mà bà chuẩn bị nói.
“Cậu bảo, cô ở đây đến khi nào sinh nở an toàn, cô muốn nuôi thì nuôi đứa bé, cậu không giành quyền nuôi con, nhưng mà sau khi cô sinh xong, cô muốn cái gì thì nói với cậu, về chuyện chia tài sản vì đứa con.”
Lâm Ninh chậm chạp nâng đầu dậy, đôi mắt đỏ hoe trợn tròn nhìn bà Năm, giống như không dám tin những gì bà Năm đang nói, cô chau chặt đầu lông mày, tim đập lùng bùng nhìn chằm chằm bà Năm.
Bà Năm bất lực lắc đầu.
“Cậu còn nói… Giải quyết xong thì cô và đứa nhỏ tránh xa cậu một chút.”
Trái trái tim Lâm Ninh bùng nổ, giây sau, trái tim chỉ còn là một vũng nát vụng trống rỗng…
Chỉ trống rỗng… Giống như vườn nhà trống trải ngoài kia.
Bỗng, cô lại nhớ đến lời nói đau thương đêm hôm đó.
“Anh không giận, anh không có đủ sức giận em nữa, anh chỉ muốn trái tim anh thoải mái một chút, thời gian qua anh nhớ em bao nhiêu cũng đã đủ rồi, anh cũng đã thương em đủ rồi.”
“Kể từ hôm nay, anh không thương em nữa, vậy nên em cũng đừng dày vò anh nữa, ngày hôm ấy em không đến, nhà của anh đã không còn nữa.”
“Chúng ta đều đã xong rồi, Ninh Ninh, anh không yêu em nữa.”
Anh không hề giận mà anh ngừng thương, tình yêu đã tàn lụi từ ngày mưa giông tố hôm ấy.
Cô có mang đứa bé trở về, thứ anh thấy là trách nhiệm, là bồi thường cho cô, không có động lòng dành cho cô nữa.
Cho nên… Cô có bụng to thế nào, anh cũng chỉ muốn cô cút xa anh một chút.
Giống như Hoa Viên đã mất đi, đại diện cho tình yêu đã không còn nữa…
Hoa không bao giờ nở lại ở vườn nhà, tình yêu trong anh cũng không bao giờ trở về nữa..