Nơi Nào Cũng Là Anh


Đã hơn hai mươi năm, Dư Hoà gần như là cả cuộc đời của Tinh Lạc, muốn vứt bỏ thật không dễ dàng.
Tinh Lạc biết rõ rất khó để gạt bỏ Dư Hoà ra khỏi cuộc đời, thế nhưng chuyện cũng đã qua rồi, cô không thể cứ níu mãi trong lòng.
"Mà thôi, chuyện của chị cũng qua rồi, chị không muốn nghĩ đến nữa."
Tinh Lạc lắc nhẹ đầu, Doãn Linh cũng nhanh chóng gạt bỏ u sầu trong lòng, vẽ ra thành một nụ cười xinh đẹp dù trên đôi mi còn vương lấp lánh.
"Ừm, đều là chuyện đã qua, chúng ta đừng nghĩ nữa."
"Ê nha, không nghĩ là không nghĩ chuyện của chị, còn chuyện của em bắt buộc phải suy nghĩ đó" Tinh Lạc giơ lên bàn tay, ngón tay trỏ búng vào trán Doãn Linh, chỉ thiên một cái bụp.
"Ặc."
Tinh Lạc nhấc đầu lông mày nghiêm nghị, khoé môi cong cong xinh đẹp cười, giống như một người chị dịu dàng dạy dỗ đứa em gái nhỏ.
"Đừng có mà mượn cớ trốn tránh, về nhà suy nghĩ cho thật kỹ những gì chị nói, tự nhìn nhận lại bản thân cho thật rõ xem xem...!Em có đủ thương người kia không?!"
Doãn Linh xoa xoa cái trán đau, cái miệng xụ xuống lẩm bẩm đáp.
"Ụm...!Biết rồi."
"Ơ mà nè" Tinh Lạc nhìn ra cửa kính, vị trí ngồi của Tinh Lạc có thể nhìn sang cửa hàng bánh của Doãn Linh, Tinh Lạc nhìn về phía cửa bánh với đôi mắt mở to kinh ngạc.

Biểu hiện lạ của Tinh Lạc làm cho Doãn Linh ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt con thỏ nhìn chị.
"Sao thế chị?"
"Ơ...! Tiệm...!Tiệm của em" Tinh Lạc giơ lên ngón tay trỏ chỉ về phía trước, Doãn Linh ngốc nghếch chớp chớp đôi mắt như hai hạt tiêu, đầu nhỏ chậm chạp sau về phía sau lưng.
Có chuyện gì mà chị Lạc lạ thế? Tiệm của cô thì làm sao?
Doãn Linh xoay đầu, nhìn thấy cửa tiệm bánh vừa rồi hoang vắng bao nhiêu, lúc này đã đông nghẹt người.
"..."
Doãn Linh đứng bật dậy, cô như một chiếc tên lửa té khói chạy vụt về phía bên kia cửa hàng mà chẳng thèm cầm theo ô che mưa, đẩy cửa bước vào tiệm, chiếc chuông gió treo ở cánh cửa phát ra âm thanh leng keng báo hiệu có người tiến vào, giọng nói gấp rút bối rối của Trịnh Kiệt Luân thốt lên.
"Lại có thêm khách đến kìa lão Lục."
Đáp lại âm thanh bối rối của Trịnh Kiệt Luân, giọng Lục Tiến khủng hoảng không kém, gần như là phát khiếp giữa đám người đang nháo lên với những yêu cầu.
"Cậu đi ra mà tiếp, mẹ nó, bánh tai heo là bánh nào?"
"Cậu trai đẹp, lấy cho tôi bánh crep."
"Anh đẹp trai lấy cho em một cái bánh táo đỏ."
"Anh đẹp trai a, bánh cho em cái bánh đó của anh được không?"
Đám đông ồn ào, mua bánh là phụ, ngắm anh trai đẹp là chính a.
"Bánh tai heo hả? Là cái bánh tròn tròn kia kìa" Trịnh Kiệt Luân trả lời, khó khăn chỉ về phía khây bánh tai heo trên kệ, vừa rồi có một người khách cũng mua bánh tai heo đã chỉ cho anh, những cô gái quay quanh khiến cho Trịnh Kiệt Luân khó mà giơ tay chỉ chỏ.
"Cái mụ nội nó bánh nào mà chẳng hình tròn, cậu đang chỉ cái nào thế hả?" Lục Tiến hình về phía Kiệt Luân chỉ, toàn là một kệ rất nhiều bánh hình tròn.
Trịnh Kiệt Luân chưa bao giờ rơi vào tình thế cấp bách như thế này, giữa muôn trùng cái bánh, anh chẳng biết những vị khách này muốn mua loại bánh nào, cơ mà...!Anh nhìn thấy bọn họ muốn mua anh hơn, lần lượt từng người bọn họ cứ lấn áp vào trong ngực anh đây a.
Trịnh Kiệt Luân khó chịu kêu lên.
"Cậu thôi càm ràm đi, có cái bánh tai heo cũng không phân biệt được, tôi cần bánh sừng trâu, chị gái này muốn mua bánh sừng trâu."
Lục Tiến cũng chưa từng trải qua thứ gì khóc liệt như hiện tại, việc bị đám người Nhị bang truy sát còn không khủng khiếp bằng trông coi tiệm bánh này.
"Cái con mẹ nó, làm gì có cái tai heo nào, làm gì có cái sừng trâu nào ở chỗ này???"
Doãn Linh đứng trước cửa, nhìn màn hỗn loạn bên trong, khoé môi cùng lông mày đồng loạt giật giật.
Đây là...!Một đại tá sắp được thăng hàm tướng và một trùm xã hội đen khét tiếng...!Bán bánh cũng không xong!
Doãn Linh thật nghi ngờ rốt cuộc thì làm thế nào người kia lên được chức tướng, còn người kia thì làm thế nào có thể trở thành trùm khét tiếng ai ai cũng sợ...!Trong khi bánh tai heo và bánh sừng trâu cũng không biết?
"Lão Lục lão Lục" Trịnh Kiệt Luân thét lên thất thanh.
"Con mẹ nó có cả bánh da heo đó! Bánh da heo là bánh nào?"
Lục Tiến giữa đám người vây quanh, đầu óc quay cuồng đang cố hình dung ra những cái bánh tai heo, sừng trâu và cả da heo, nhìn lại những chiếc kệ đựng những chiếc bánh xinh xắn, anh chỉ biết gào lên.
"Làm gì có cái bánh da heo? Làm gì có da con heo nào ở đây???"
"..." Doãn Linh giống như những bức tượng đồng, cô đã hoá đá từ lâu.
Ba ngày sau...
Doãn Linh không dám rời tiệm bánh nửa bước, cô không dám trông chờ vào sự nghiệp trông coi tiệm bánh của tá làm đại họ Trịnh và trùm mền khét tiếng họ lục Lục.
Qua ba ngày không rời khỏi tiệm bánh, chị Lạc cũng không mang hoa sang cho Doãn Linh, có vẻ như chị Lạc đang có vấn đề gì đó, nhưng Doãn Linh lại chẳng thể bỏ mặc tiệm bánh.

Sau ba ngày, sức khoẻ của Lục Tiến cũng đã bình ổn, hôm nay Lục Tiến đã có thể rời đi.
"Hôm nay cậu ta đã có thể trở về căn cứ rồi, thời gian qua cảm ơn cô Doãn đã chiếu cố" Trịnh Kiệt Luân nói, Trịnh Kiệt Luân vẫn còn ngại ngùng cười vì ồn ào tiệm bánh hôm trước.
"Thật xin lỗi đã gây không ít phiền phức cho cô."
"Không sao" Doãn Linh xua xua hai bàn tay, cô chỉ dám nhìn anh Trịnh, một chút cũng không dám lia mắt sang Lục Tiến đang đứng cạnh bên anh Trịnh.
"Lục tiên sinh khoẻ lại là tốt rồi, sau này Lục tiên sinh nên cẩn thận hơn, đừng để bị thương như thế nữa."
Lời Doãn Linh nói đề cập đến Lục Tiến, nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm Trịnh Kiệt Luân, Trịnh Kiệt Luân chỉ có thể cười khổ, liếc mắt nhìn sang Lục Tiến đang lạnh mặt, anh nhắc nhẹ.
"Cái này...!Cô nên nói với lão Lục."
Doãn Linh đá ánh mắt xuống mặt đất, nói nhanh.
"Tôi còn phải xuống bếp nướng bánh, không tiện tiễn hai người."
Dứt lời, Doãn Linh vẫn không ngẩn mặt nhìn lấy lục Tiến dù chỉ một cái liếc mắt, vội vàng đi vào trong bếp.
"Ấy chà" Nhìn thấy người đẹp không thèm nhìn lấy cậu bạn, và cả gương mặt lạnh băng như thể trời đánh kia, Trịnh Kiệt Luân không nhịn được buồn cười, trêu chọc một câu.
"Cũng có ngày họ Lục cậu bị người ta bơ đẹp, thật là tội nghiệp mà."
Lục Tiến nhìn chằm chằm về phía bóng dáng Doãn Linh vừa khuất, con ngươi đen bạc liếc sang giọng nói chanh chua của Trịnh Kiệt Luân.

Trong con ngươi đen bạc hằn lên những tia máu đỏ, Trịnh Kiệt Luân nhìn xuống hai lòng bàn tay Lục Tiến đã cuộn chặt thành quả đấm, nắm đấm tay siết chặt đến mức gân cốt đều hằn lên, từng hơi thở nặng như sói gầm.
"..." Trịnh Kiệt Luân nhìn dáng vẻ Lục Tiến có chút đáng sợ, ba ngày bị ý trung nhân không nhìn mặt quả thật đã chọc giận họ Lục rồi, Trịnh Kiệt Luân dò hỏi.
"Này, đừng có nói là giận thật đấy?"
Lời Trịnh Kiệt Luân vừa chấm dứt, bước chân Lục Tiến đã nâng lên, hướng thẳng vào phòng bếp chỗ Doãn Linh vừa đi.

Trịnh Kiệt Luân bất ngờ mở to mắt, nhắc nhở nhanh.
"Lão Lục! Cậu đừng có mà giận quá đánh người đấy, người ta là con gái đấy!"
Doãn Linh đi vào trong bếp, đứng thẫn thờ ở bàn bếp, thật ra bánh đã nướng xong từ sáng sớm, cô chỉ tìm cách để lánh vào trong gian bếp này thôi.

Vừa rồi Lục tiên sinh cứ nhìn cô chằm chằm, cứ bị nhìn chằm chằm đến mức Doãn Linh hít thở cũng thật khó.
Ánh nhìn phủ đầu đăm đăm đó làm cho Doãn Linh không tài nào dám ngẩn cao đầu đối diện với anh, cô biết cứ trốn tránh anh như thế sẽ khiến cho anh rất khó chịu, ba ngày qua cô chẳng có ngẩn đầu nhìn anh dù chỉ một cái.
Doãn Linh đã suy nghĩ rất nhiều, cô nghe theo lời Tinh Lạc suy nghĩ thật kỹ càng, nhìn thật rõ bản thân mình muốn gì.
Kỳ thực, Doãn Linh có chút tình cảm với anh, nhưng nói là đủ nhiều tình cảm để bỏ qua công việc nguy hiểm kia thì hoàn toàn không đủ.
Cô có tình cảm, nhưng vấn đề là tình cảm của cô không đủ lớn, thế cho nên cô chẳng biết phải đối diện với Lục tiên sinh như thế nào.
Muốn bên cạnh anh thì lại không đủ can đảm, muốn từ bỏ thì lại không nỡ.
Doãn Linh rũ mi, hàng mi cong dài run run chớp nhẹ, kéo theo một hơi thở đầy phiền lòng phê phán bản thân.
"Từ khi nào mà mày không kiên định như thế..."
Thở dài thêm một hơi, xoa dịu trái tim đang kêu gào trong ngực, vừa tiện nhìn đồng hồ trên cánh tay đang xoa xoa lòng ngực, Doãn Linh lẩm bẩm nói.
"Mấy phút rồi, chắc là anh Trịnh và Lục tiên sinh đi rồi, ra ngoài thôi..."
Bọn họ rời đi rồi, cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống vốn có của chính mình.
Nghĩ vậy, Doãn Linh hít sâu một hơi, môi vẽ ra thành nụ cười tươi tắn, hai bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào hai gò má trấn tỉnh bản thân, xoay đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Giây phút cô xoay đầu, ngay lập tức một vòm ngực rất to chắn trước mặt, Doãn Linh mở tròn mắt nhìn lòng ngực cao to gần ngay trước mắt, gần đến mức cô không dám hít thở nữa, chậm rãi đưa đôi mắt mở to nhìn lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông đã đứng ngay sau lưng cô từ khi nào.
Gương mặt Lục Tiến nghiêm trọng nhìn cô, đôi mắt quạ đen nghiêm chặt trên người Doãn Linh không bỏ xót qua một tất da nấc thịt nào.
"Anh Lục...!À Lục tiên sinh..."
Doãn Linh bị cái nhìn ăn tươi nuốt trọn kia làm cho giật mình, thân thể chỉ muốn ngã về phía bàn bếp phía sau để tránh va chạm.
"Có chuyện gì sao? Có chuyện gì mà anh đi vào đây? Anh chưa đi sao?"
Lục Tiến không đáp, chỉ vung hai cánh tay nắm lấy hông Doãn Linh, anh nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi trên bàn bếp, sau đó hai bàn tay to túm lấy hai bên gò má nhỏ, nâng cao gương mặt thanh tú kia lên, chính anh áp mình xuống trấn áp lên cánh môi đỏ hồng.
"..."
Hai cánh môi chạm vào nhau, rất nhanh người đàn ông kia đã lấn áp chen vào miệng, Doãn Linh không kịp phản ứng, đã bị anh cại mở miệng, cô chỉ có thể ngơ ngác tròn mắt nhìn dung mạo phóng đại trước mắt đang điên cuồng gặm mút, quấn lấy lưỡi mềm mút đi từng hơi thở.
Lục Tiến hôn lên làn môi, trên người cô lúc nào cũng thế, luôn có một mùi vị rất ngọt ngào của bánh ngọt, phải chăng là hương bột mì cùng với sữa mà sáng nay cô đứng bếp nướng bánh?
So với hai năm trước, hương vị của thiếu nữ nay đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong mùi vị ngọt ngào bột sữa mang theo một chút vị riêng tư yêu kiều.
Thật thơm, thật ngọt, chỉ khiến Lục Tiến muốn cắn một cái.
"Ưm..."
Doãn Linh bị cắn vào lưỡi, rên rỉ ra một tiếng đau, Lục Tiến mới dừng lại hành động cắn mút lưỡi mềm kia, buông ra nụ hôn vẫn luyến tiếc liếm lấy môi dưới, làm cho môi miệng Doãn Linh bóng loáng một lớp nước.
Anh buông ra nụ hôn, hai tay vẫn giữ lấy gương mặt cô nâng lên nhìn anh.
Suốt ba ngày qua, cô chẳng nhìn đến anh, ngay lúc này đây, anh giữ chặt mặt Doãn Linh, nâng cao nhìn cho thật rõ, bạc môi anh cũng ướt bóng lớp nước ma mị, mùi hương sau nụ hôn cũng trở nên thật nồng đậm.
Lục Tiến gầm gừ như một con thú dữ, ánh mắt chăm chăm vào đôi mắt thẹn đỏ của cô gái thở dốc vì nụ hôn cuồng quấy kia.
"Doãn Linh, bất luận em thích hay là không thích, tôi cũng mặc kệ, cho dù em có ghét tôi đi chăng nữa..."
Lục Tiến nghiến chặt răng.
"Tôi cũng muốn theo đuổi em, rõ chưa?"
"Anh Lục, chuyện...!Ưm..."
Doãn Linh muốn phản ứng, ngay lập tức Lục Tiến dùng miệng khoá chặt miệng cô lại, những lời Doãn Linh muốn nói liền bị nuốt ngược vào bụng, chỉ còn lại những âm thanh hôn mút ướt át.
Hai tay Doãn Linh chắn trước ngực Lục Tiến, anh cứ áp sát đến mức cô gần như ngã ra bàn bếp phía sau, chỉ đành dùng hai tay chống đỡ lại cơ thể không nằm uỵch xuống.
Lục Tiến vừa hôn, bàn tay đỡ lại tấm lưng Doãn Linh cũng không rảnh rỗi, ma mị rà soát.
Miệng lưỡi Doãn Linh bắt đầu tê dại, mặt mũi đỏ bừng cơn thẹn nóng dại hai bên gò má, cô nhắm chặt mắt hứng lấy nụ hôn giáng xuống, nhưng Lục Tiến không dừng ở nụ hôn.
Bàn tay to đỡ lấy lưng chui vào trong vạt áo, mân mê vào da thịt tấm lưng Doãn Linh, bàn tay còn lại anh cứ mò mẫn bên đùi ngọc.
Ngón tay anh lướt qua đốt sống lưng, Doãn Linh rùng mình một cái, mặt đỏ bừng nhanh vội xoay đi tránh ra khỏi nụ hôn.
"Anh Lục..."
Doãn Linh kêu lên bằng âm thanh nhỏ yếu, thoát được nụ hôn liền tham lam hít lấy hít để không khí, hai gò má cô sắp bốc ra thành hai đóm lửa, rối lên nói.
"Anh đừng làm bừa...!Chỗ này...!Chúng ta...!A...!Anh không được làm bậy..."
Sức chịu đựng của Lục Tiến cũng đã sớm đạt giới hạn, suốt ba ngày anh liên tục bắt chuyện với cô, nhưng cô hoàn toàn lơ đi anh, anh đã sớm mất đi kiên nhẫn rồi.
Lúc này, anh không có đủ kiên nhẫn chờ đợi cô cho anh cơ hội, anh phải tự tạo cho bản thân cơ hội.
Cơ mà theo nguyên tắc từ trước đến giờ của anh, nếu thứ gì anh không thể lấy được thì ép buộc cũng phải lấy được.
"Em nói xem, chỗ này chỉ có chúng ta, chỉ cần tôi muốn thì em có chống được không?"
"..." Doãn Linh bị doạ, mặt mũi thẹn đỏ, bậm chặt miệng, cánh môi vẫn còn đang phát tê, thành thật trả lời.
"Không được..."
"Ừ, chống không được, thế vừa rồi tôi nói gì em có rõ chưa?"
"..." Doãn Linh bậm chặt răng miệng, đến mức hai gò má đỏ ửng phồng lên, đôi mắt tròn có chút bất phục nhìn chằm chằm vào ngực áo anh.
Lục Tiến liền nâng lên hai gò má nhỏ, để cho đôi mắt tròn xoe bất phục kia nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, lặp lại một lần nữa.
"Tôi nói gì em có rõ chưa?"
Doãn Linh vẫn không có trả lời, cô chỉ mở to đôi mắt đầy ủy khuất nhìn chằm chằm anh.
Lục Tiến nhếch ra nụ cười gian tà, đầu lông mày có vết sẹo còn đá lên một cái.
"Hay là...!Không cần chờ đợi nữa, không cần đợi em thích tôi, chúng ta trực tiếp phát sinh chuyện."
Bàn tay nâng gò má men xuống cổ, men xuống ngực cho đến bụng, Lục Tiến đặt tay ngay trên bụng Doãn Linh giống như đang đặt một dấu ấn.
"Đến khi chỗ này lớn lên thì mang em về nhà thôi, như vậy tôi chẳng cần phải hao tâm tổn trí cũng chẳng phải chờ đợi."
"Lưu manh..." Doãn Linh bỗng thốt ra câu mắng.
"Ồ..." Lục Tiến đang chờ câu trả lời, nhận lại là câu mắng, ấy vậy mà anh lại rất vừa lòng gật gật đầu.
"Đúng rồi, tôi lưu manh, cho nên chúng ta cứ thế mà phát sinh chuyện đi ha."
Anh nắm lấy đùi ngọc, mưu đồ nâng cao đùi ngọc lên.
"A rõ rồi rõ rồi..." Doãn Linh há hốc nói nhanh, mặc dù có chút không phục nhưng mà...!Cô không dám không phục nữa.
"Rõ cái gì?" Lục Tiến liếc nhìn cô, nhìn gương mặt đỏ bừng bừng ủy khuất kia trong thật đáng thương.
"Thì...!Thì anh theo đuổi..."
U oa, nhìn cô xem có giống như được theo đuổi không chứ? Cô giống tiểu nữ nhân sắp bị lang quân cho ăn chuối hột thì có a!
Nghe nói thế, đầu lông mày Lục Tiến mới giãn ra một chút, khoé môi cong cong lên thành nụ cười phóng túng, rất ư chi là lưu manh nói.
"Ừ, thế cho nên cô Doãn để yên cho tôi theo đuổi, đừng loạn nữa nếu không..."
"..." Nếu không thì làm sao chứ a? Lời này Doãn Linh chỉ dám nói trong bụng, cô chớp chớp mắt nhìn anh như muốn đem lời trong bụng ra hỏi.
Nhận thấy ánh mắt kia, Lục Tiến phì cười.
"Nếu không thì đừng trách tại sao gian hồ lưu manh."
Còn tiếp...
(P/s Gian hồ hõng lưu manh thì ai lưu manh?
Trong tập phát sóng hum nay Trịnh đại hịp có nói mụt câu, trích dẫn lại:
"Cũng có ngày họ Lục cậu bị người ta bơ đẹp, thật là tội nghiệp mà."
Để em nói Trịnh đại hịp nghe nhá, con quạ đen họ Lục ít ra là bị bơ, bị lơ không nhìn đến, còn Trịnh đại hịp anh bị củ lạc giả mù luôn kìa! Tới đó mới thấy ai đáng tụi nghịp ha há há há há.
Thiệc chứ, hai cha nọi bán bánh tui cười ẻ chảy.)
_ThanhDii.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui