Ba ngày sau...
Tinh Lạc đứng trước khu vực đăng ký của bệnh viện trung ương, đêm đó phát hiện có thai đến nay đã ba ngày, mỗi ngày cô đều đi đến bệnh viện, đứng trước khu vực đăng ký rất lâu.
Ngay lúc này đây, chỉ cần Tinh Lạc bước lên phía trước đăng ký thủ tục phá thai, cô sẽ loại bỏ được sinh mạng trong bụng mình.
Thế nhưng Tinh Lạc lại không đủ can đảm bước lên phía trước, cô không dám giết đi sinh mạng trong bụng mình nhưng cũng không đủ can đảm sinh nó ra.
Thế cho nên suốt ba ngày Tinh Lạc cứ đến bệnh viện đứng thất thần ở khu vực đăng ký, những y tá nhìn thấy cô đứng lâu như vậy đã mấy lần đến hỏi cô muốn làm gì, Tinh Lạc sẽ trốn tránh vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Hiện tại Tinh Lạc đã đứng gần cả giờ đồng hồ, cô mang tâm trạng nặng nề xoay bước trở về giống như cũ, cô không có đủ can đảm giết bỏ đứa nhỏ.
Mang bước chân nặng nề như có đinh đóng vào lòng bàn chân, tựa như người vô hồn bước từng bước vô định, chậm chạp trở về đến phố cũ cũng đã bảy giờ tối.
Trời đêm gió lạnh ập vào người Tinh Lạc, nhìn bầu trời mịt mù tối đen, Tinh Lạc giống như nhìn thấy tương lai mù tịt của bản thân.
Hai tay cô giấu trong túi áo khoác giữ ấm, chiếc que thử thai bằng nhựa nằm trong túi áo bên phải, cô đã cầm nắm nó từ lúc ở bệnh viện trung ương về đến góc phố, nằm chặt nó trong lòng bàn tay, cảm nhận thật rõ sinh mạng đang hiện hữu bên trong mình.
Đến con phố cũ, nhìn tiệm bánh đối diện tiệm hoa sáng rực đèn, Tinh Lạc mới chợt nhớ đến.
Sáng nay Doãn Linh có bảo lúc tám giờ tối nay sẽ tổ chức sinh nhật, Doãn Linh rủ cô sang chơi, khách mời không có ai xa lạ hết, chỉ có ông bà Phàm và người đàn ông họ Lục cùng một người bạn.
Tinh Lạc nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới bảy giờ.
Cô không muốn phải chạm mặt người đàn ông kia, cũng không muốn bỏ qua sinh nhật cô em nhỏ, Tinh Lạc sẽ vào chúc mừng Doãn Linh trước khi bọn họ tới.
Nghĩ vậy, Tinh Lạc lau chùi vết nước mắt trên hai bên gò má, hít sâu vào một hơi tiến đến tiệm bánh.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Tinh Lạc nhìn thấy Doãn Linh đang bày biện một bàn tròn đầy những món ăn.
"Ơ..." Doãn Linh thấy Tinh Lạc, ngạc nhiên vô cùng.
"Vẫn chưa đến giờ mà, chỉ mới hơn bảy giờ thôi, tám giờ buổi tiệc mới bắt đầu."
"Chị sang chơi cùng em một lát thôi rồi về, dù sao thì toàn là người quen của em, chị không có quen biết cho nên cũng không tiện tham gia cùng" Tinh Lạc nói, đi đến bên cạnh Doãn Linh.
"Trước lạ sau quen mà, em cũng không có mời đông, chỉ có bốn người thôi, trong đó có Lâm Ninh mà chị đã gặp qua rồi, còn hai người kia cũng khá vui tính, chị sẽ làm quen được thôi."
"Thôi nha, chị ngồi ở đây chơi với em lát rồi về" Tinh Lạc ngồi xuống ghế, đặt túi hồ sơ lên ghế bên cạnh, nhìn sang Doãn Linh.
"Em cứ tiếp tục chuẩn bị đi, chị ngồi chỗ này nói chuyện với em là được."
Nhìn thấy Tinh Lạc không muốn tham gia tiệc, Doãn Linh thở dài, Doãn Linh tiến đến ngồi xuống cùng Tinh Lạc, nắm lấy đôi tay của chị, thành thật nói.
"Dạo này sắc mặt chị thật sự không tốt đó, em muốn chị tham gia tiệc tùng để cải thiện tâm trạng, chị cứ ủ rũ như thế này không tốt đâu."
Tinh Lạc biết Doãn Linh muốn tốt cho cô, nhưng Tinh Lạc thật sự không thể tham gia bữa tiệc này.
"Chị cảm ơn em, nhưng mà chị thật sự ngại giao du với người lạ."
"Haiz" Doãn Linh cũng không thể ép buộc Tinh Lạc, tâm trạng Tinh Lạc không được tốt, Doãn Linh chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể khuyên nhủ.
"Chuyện Dư Hoà đã qua rồi, chị nói với em sẽ không nghĩ nữa mà, nhìn mặt mũi chị kìa, tái miết hết rồi, tay cũng lạnh nữa, chị vừa mới đi đâu về sao?" Doãn Linh để ý thấy ba ngày nay Tinh Lạc đi đâu đó cả ngày, không có mở cửa hàng hoa.
"Có chút việc cần giải quyết, em yên tâm" Tinh Lạc vỗ vỗ lên mu bàn tay Doãn Linh trấn an.
"Chị không có nghĩ chuyện Dư Hoà nữa."
"Chị thì chỉ giỏi nói miệng, nhìn sắt mặt chị kìa, vừa hốc hác vừa tái, cứ thế này chị sẽ đổ bệnh đó" Doãn Linh bĩu môi, thật không hiểu vì sao chị không chịu chuyển qua ở cùng cô để tiện cho cô chăm sóc, cứ ở hàng hoa lủi thủi một mình.
"Chị không sao mà" Tinh Lạc cười cười chống đỡ.
"À" Doãn Linh nhớ ra vừa rồi có nấu trà gừng.
"Chị đợi em lát."
Doãn Linh đứng dậy vội vàng đi vào bên trong, vài phút sau mang tốt bát trà gừng nóng hổi ra.
"Chị đi đâu cả ngày nay, lạnh cả người rồi, uống cho ấm đi."
"Oa, chị cảm ơn" Tinh Lạc hai tay nhận lấy ly trà, nhìn lại bàn ăn vẫn còn đang chuẩn bị dở dang, Tinh Lạc nói.
"Em cứ lo chuẩn bị đi kẻo không kịp giờ, lát nữa bạn bè đến còn chưa xong thì lại rối, cứ để chị ngồi ở đây được rồi."
"Vậy chị ngồi đây uống trà đi, mà chị đã ăn gì chưa?" Doãn Linh cũng gấp rút chuẩn bị, không quên lo lắng cho chị.
"Chị ăn rồi" Tinh Lạc trả lời cho qua, thật ra cả ngày nay cô chưa có thứ gì vào bụng cả.
Doãn Linh vội vã chỉ chỉ vào bên trong phòng bếp.
"Thế em vào trong chuẩn bị, chị ngồi chơi nha."
Tinh Lạc hai tay ôm ly trà giữ ấm, gật gật đầu như chú thỏ con.
Doãn Linh vào trong chuẩn bị thêm món, Tinh Lạc ngồi ôm tách trà ủ ấm hai lòng bàn tay, thổi thổi rồi uống một ngụm làm ấm người.
Cô dự định uống xong tách trà sẽ rời đi, thế nhưng chỉ uống hai ngụm, bên ngoài đã có xe đổ lại.
Leng keng, chuông gió trên cửa treo vang lên, người đi vào là một người đàn ông tuấn tú phong trần, người này rất nổi tiếng trên thương trường, Tinh Lạc đã nhìn thấy trên mạng.
Ông Phàm.
Người đàn ông đẩy cửa, cô gái phía sau đi vào với hộp quà to, kia chính là phu nhân của anh ấy, Lâm Ninh.
"Em chào chị" Lâm Ninh hướng nhìn Tinh Lạc tươi tắn chào hỏi, Tinh Lạc đặt xuống tách trà, đứng dậy chào đón.
"Chào em" Tinh Lạc đứng dậy, tay chỉ vào trong bếp.
"Doãn Linh đang ở trong bếp chuẩn bị đó."
"Ồ, chị Lạc lát nữa ở lại chơi với tụi em nhé" Lâm Ninh đặt hộp quà to lên một chiếc bàn trống, hướng sang ngõ ý với Tinh Lạc.
"Tiếc quá...!Lát nữa chị có việc rồi."
"Tiếc thế..." Lâm Ninh tiếc nuối mím môi, tay chụp lấy cánh tay anh xã to bự bên cạnh, lật cổ tay anh xã xem đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi, Lâm Ninh nói.
"Chị ở chơi lát đi, cũng sắp đến giờ rồi."
Tinh Lạc cười gượng, ông bà Phàm đã đến rồi, hai vị khách nữa sẽ đến ngay thôi, Tinh Lạc nên trở về tiệm hoa.
"Thật ngại quá, chị còn chút công việc, thôi chị về trước" Tinh Lạc xua xua hai bàn tay với Lâm Ninh, vội vàng cúi cúi chào ông Phàm bên cạnh rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Lâm Ninh nhìn Tinh Lạc rời khỏi, thở dài một hơi.
"Chị ấy vẫn cứ vậy."
"Sao thế?" Phàm Dương không có quen biết với Tinh Lạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chị ấy có chuyện buồn đó, Doãn Linh nói tổ chức sinh nhật này mời chị qua chơi cùng để cải thiện tâm trạng chị, xem ra là thất bại rồi, chị ấy không muốn tham gia."
Phàm Dương chỉ biết gật gật đầu.
Vài phút sau, Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân đã đến, Doãn Linh cũng hoàn thành trang trí bàn ăn.
Đúng tám giờ, bữa tiệc sinh nhật hoành tráng đã được bắt đầu, họ cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó Doãn Linh cầu nguyện trước bánh kem rồi thổi đèn.
Cuối cùng là tràn pháo tay chúc mừng tuổi mới cho Doãn Linh, Lâm Ninh vô cùng tò mò hỏi.
"Bà cô đã ước gì đó?"
Doãn Linh nói đùa.
"Ước ngày mai bán hết sạch bánh."
"Ớ?" Lâm Ninh ngớ ra hỏi.
"Ngày nào mà cậu chẳng bán sạch bánh, anh Lục mua hết rồi còn chi?"
Nghe xong câu Lâm Ninh nói, Trịnh Kiệt Luân và Phàm Dương đều phì cười.
"Lão Lục cũng thật biết cách dỗ cô Doãn quá" Phàm Dương khen thưởng.
"Ôi thôi" Trịnh Kiệt Luân thì lại than ôi, vì họ Lục không để cô Doãn ế bánh, ngày nào cũng mua hết bánh vào giờ chót cho Doãn Linh, sau đó đem qua cho anh một nùi bánh, hại anh ăn đến tăng đường.
"Ngày nào cậu ta cũng gửi bánh ngọt đến cho tôi ấy."
Cả bàn ăn đồng loạt phá lên cười, bỗng nhiên Doãn Linh nhìn thấy túi giấy trên chiếc ghế bên kia, hình như là túi giấy của Tinh Lạc.
"Mọi người đợi chút" Doãn Linh đứng dậy, đi đến chiếc ghế cầm lên túi giấy.
Hình như Tinh Lạc bỏ quên rồi, Doãn Linh lập tức nảy ra một ý tưởng.
Cô đi đến bàn ăn, ra hiệu mọi người giữ im lặng.
"Làm gì dạ bà cô của tui?" Lâm Ninh thì thầm hỏi, Doãn Linh tay cầm túi giấy tay cầm điện thoại nói.
"Chị Lạc quên đồ, bảo chị ấy sang lấy sẵn tiện rủ chị vào chơi luôn, phải lôi kéo chị ấy ra khỏi căn nhà âm u kia mới được."
Trịnh Kiệt Luân Đang cười cười, nghe thấy chữ Lạc từ miệng Doãn Linh, giống như một chuyện gì đó anh đã lãng quên lập tức ùa về.
Trịnh Kiệt Luân liền nhìn sang Lục Tiến với ánh mắt dò hỏi, Lục Tiến nhận ra Trịnh Kiệt Luân đã nhớ ra cô gái kia, Lục Tiến cười cười rồi lại gật gật đầu đầy ám thị.
Anh và Doãn Linh đã có bước tiến tốt rồi, cũng đến lúc anh cho Trịnh Kiệt Luân thông tin của cô gái kia, đó cũng là lý do anh bắt buộc Trịnh Kiệt Luân đến buổi tiệc sinh nhật.
Doãn Linh gọi điện, rất nhanh Tinh Lạc đã nghe máy.
"Chị Lạc để quên túi đồ bên em nè, chị sang lấy đi, khách về hết rồi?"
"Sớm như vậy mà đã tàn tiệc rồi sao?" Chỉ mới gần chín giờ tối, Tinh Lạc ngạc nhiên, nhưng vấn đề quan trọng là túi đồ.
Kia là túi hồ sơ khám thai của cô a, sao cô lại quên mất!
Tinh Lạc không kịp nghĩ nhiều, cô phải sang lấy nó lại, nhanh chóng cầm lấy áo khoác đi ra ngoài tiệm hoa.
Để tổ chức sinh nhật Doãn Linh đã kéo rèm che cửa kính, thế nên Tinh Lạc không thể nhìn thấy mọi chuyện bên trong, cô nghe theo lời Doãn Linh, cho rằng bữa tiệc đã tàn, không ngần ngại đẩy cửa đi vào trong.
Leng keng.
Cửa đẩy ra, đập vào mắt Tinh Lạc là bàn tròn vừa rồi Doãn Linh chuẩn bị có đầy đủ bốn người ngồi, Doãn Linh đang đứng.
Bàn bốn người ngồi, Tinh Lạc nhìn thấy người đàn ông kia, anh cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô, đây lần đầu tiên sau đêm đó cả hai người chính thức chạm mắt nhau.
Người kia...!Kia chính là...
Làm sao bây giờ???
Tinh Lạc gào thét mãnh liệt trong lòng.
Ánh mắt đen chằm chằm hướng về cô như một viên đạn, thậm chí giây phút cô nhìn trúng anh, khoé môi người đàn ông kia còn nhếch thành nụ cười tà.
"A..." Tinh Lạc liền đá mắt vào hư vô, không dám nhìn người đàn ông kia nữa.
"Chị...!Chị Lạc bảo em sang lấy đồ."
Bỗng nhiên Tinh Lạc đưa hai bàn tay ra phía trước mò không khí, giống như một người mù mò mẫn đường đi.
"Hả?" Doãn Linh ngớ ra, nhìn Tinh Lạc bỗng nhiên giả mù.
"Chị Lạc?"
Chị Lạc sao lại phải giả mù thế?
Tinh Lạc mò mẫn không khí, tiến về phía Doãn Linh, sau đó nhoe ra nụ cười như đứa ngốc, cô hoàn toàn không nhìn đến bàn ăn bốn người đang chăm chú nhìn cô nữa, càng tuyệt đối không nhìn người đàn ông kia.
"Em không phải Tinh Lạc, em là em gái của chị Lạc, Tinh Tinh, chị bảo em sang lấy đồ cho chị."
"Ớ..." Doãn Linh ngớ ra trước Tinh Tinh kỳ lạ này, cả Lâm Ninh cũng ngớ ra, đôi mắt tròn chớp chớp đầu mọc hàng nghìn dấu chấm hỏi.
"Hở?"
Doãn Linh chau mày, ngẩn đến nổi thành đứa ngốc tự hỏi.
"Chị Lạc có em gái song sinh sao?"
Tinh Lạc vẫn duy trì nụ cười vô cùng giả trân, trong lòng đang niệm câu thần chú trời đất thánh thần thiên địa đừng ai nhận ra cô là Tinh Lạc, cô không phải Tinh Lạc nữa, cô là Tinh Tinh!
Tinh Tinh! Em gái song sinh! Làm ơn tin đi!.