Tinh Lạc đứng yên như trời trồng một chỗ, mở to mắt nhìn người đang ông đang cầm trên tay chiếc que nhựa, khoảnh khắc anh cầm nó trên tay xem xét, trái tim Tinh Lạc rơi phịch xuống đất.
"Tinh Tinh sao thế?" Doãn Linh đang dắt tay Tinh Lạc, đột nhiên Tinh Lạc đứng khựng lại khiến cho Doãn Linh ngạc nhiên.
"Lại có chuyện gì sao?"
Câu nói của Doãn Linh vang vào tai Tinh Lạc, trước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú kia cầm que thử, dường như anh đang chau đầu lông mày, nét mặt tuấn tú vui cười trở nên nghiêm trọng.
Ngay tức khắc một dòng điện chạy dọc sống lưng, Tinh Lạc xông thẳng đến phía Trịnh Kiệt Luân, mặc kệ toàn bộ mọi người chú ý, chạy nhào đến chỗ Trịnh Kiệt Luân, tay nhỏ nắm lấy que nhựa trên tay anh giành lại.
Giật lấy que nhựa trên tay, Tinh Lạc đối diện trước bốn ánh mắt kinh ngạc từ mọi người.
"Ơ...!Tinh Tinh em...!Nhìn thấy sao?"
Doãn Linh từ đằng xa chứng kiến Tinh Lạc một cách kinh ngạc, một người mù không thể chạy một đường chuẩn xác như thế, thậm chí hành động giật lấy đồ trên tay anh Trịnh còn rất nhanh.
"Tinh Tinh em..." Lâm Ninh ngồi đối diện vị trí Tinh Lạc và Trịnh Kiệt Luân, cô cũng trợn tròn trợn trắng mắt nghi hoặc hỏi lại.
"Em nhìn thấy à?"
Tinh Lạc hoá thành tản đá cứng ngắt, tay nắm chặt chiếc que nhựa, trước bốn ánh mắt kinh ngạc kia đã làm cho cô nhất thời bất động, nhưng khi nhìn đến người đàn ông ngay trước mặt.
Trên gương mặt anh không còn là ý cười khi còn tận hưởng bữa tiệc nữa, gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm trọng, đôi đầu lông mày tướng nhíu lại một đường nhăn.
"Lạc Lạc."
Trịnh Kiệt Luân nghiêm chặt ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt dần tái miết của Tinh Lạc, anh thốt lên hai chữ Lạc Lạc như thể chắc chắn chính là cô, giọng anh trầm xuống, lắng đọng giữa không khí im bặt kinh ngạc của mọi người.
"Có thai rồi?"
Tinh Lạc nín lại hơi thở, trái tim càng lúc càng đập mạnh, cô mím chặt cánh môi, nuốt ực xuống một ngụm, bước chân lập tức xoay ngược lại muốn bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ xoay người của Tinh Lạc cũng không nhanh bằng tốc độ vươn tay của Trịnh Kiệt Luân, cô còn chưa kịp xoay bước, Trịnh Kiệt Luân đã nắm lấy cổ tay Tinh Lạc.
"A..." Tinh Lạc bị nắm lấy, cô xoay đầu lại nhìn anh, trên ánh mắt lộ ra lo sợ không dám đối diện thẳng vào người đàn ông họ Trịnh này.
"Anh nhầm rồi..." Đến bước này rồi Tinh Lạc không biết phải ứng phó như thế nào nữa.
"Anh nhận nhầm người rồi..."
Trịnh Kiệt Luân cong môi cười khẩy, thái độ ngạo nghễ này chứng tỏ anh đã nhận ra cô từ lâu, Trịnh Kiệt Luân siết chặt cổ tay Tinh Lạc, giọng nói ôn tồn bình thản vạch trần bộ mặt của Tinh Lạc.
"Lạc Lạc, ở đây em chỉ có qua được mắt Phàm phu nhân và cô Doãn."
Trịnh Kiệt Luân dùng sức kéo cổ tay Tinh Lạc, bị một lực mạnh kéo đến, Tinh Lạc bị kéo tiến đến trước mặt anh, Trịnh Kiệt Luân giơ lên mu bàn tay trái của Tinh Lạc, nhắm ngay vị trí nốt ruồi trên nu bàn tay.
"Song sinh cũng không giống đến nốt ruồi."
Ngay khi giây phút ban đầu Tinh Lạc bước vào cửa hàng bánh, Trịnh Kiệt Luân đã dò xét toàn bộ người con gái này, anh sớm nhận ra cô là Tinh Lạc khi thấy hai nốt ruồi trên vành cổ bên trái, sau đó là nốt ruồi trên mu bàn tay này đây.
"Tôi...!Tôi và chị tôi..." Tinh Lạc vẫn cố gắng bào chữa.
"Em có cần tôi nói ra em có bao nhiêu nốt ruồi trên người không? Có cần tôi nói ra chỗ nào trên lưng em có bớt son không?"
Trịnh Kiệt Luân hỏi, trí nhớ anh vẫn còn rất rõ, tối đêm hôm đó anh đã nghịch người cô nàng này đến mức vị trí nào có nốt ruồi anh cũng rất rõ.
Thậm chí đêm đó cô còn bị anh bắt quỳ suốt cả giờ đồng hồ chỉ để vừa chơi trò ủn ỉn từ phía sau, vừa ngắm vết bớt màu son đỏ trên lưng Tinh Lạc.
Tay kia nắm lấy chiếc que nhựa từ bàn tay Tinh Lạc, anh cầm chiếc que trên tay, tay còn lại vẫn ghì chặt trên cổ tay nhỏ.
"Em nói tôi nghe xem, đây là cái gì?"
Tinh Lạc bị siết đau nhăn nhó, mấy đầu ngón tay trái đang dần mất đi cảm giác.
"Cái đó...!Anh buông ra trước..." Tinh Lạc rút lại cánh tay, nhưng rút thế nào cũng không thoát ra được.
Vợ chồng ông bà Phàm cùng Lục Tiến Doãn Linh đột nhiên lại được xem một màn kịch hay, cả bốn người ngồi im như bức tượng, chỉ dùng đôi mắt xem kịch, không dám phát ra một tiếng động nào.
"Buông ra để cho em lại chạy sao?" Trịnh Kiệt Luân khó chịu chau mày, đặt chiếc que thử thai kia xuống bàn ăn.l
"Nói tôi nghe xem đây là cái gì?"
Tinh Lạc bị thái độ nghiêm trọng của Trịnh Kiệt Luân doạ, nhất thời chẳng biết phải làm sao, rõ ràng vừa rồi người đàn ông này còn trêu đùa rất vui vẻ, bây giờ lại thay đổi sắc mặt hoàn toàn khác.
Tinh Lạc cảm nhận được lực siết ở cổ tay ngày một mạnh, chẳng khác gì anh đang dần bóp nát xương thịt, bàn tay trái của Tinh Lạc tê rần, những đầu ngón tay tê tái đi.
"A...!Đau..." Tinh Lạc vội nắm lấy tay Trịnh Kiệt Luân, cô muốn gỡ bàn tay anh ra khỏi cổ tay mình.
"Anh Trịnh...!Chúng ta từ từ nói chuyện..." Tinh Lạc vừa đau vừa thẹn, bằng cách nào cũng không tháo gỡ tay anh được.
"Chuyện này..." Nhận thấy bốn con người đang tròn xoe đôi mắt ngắm nhìn bọn họ, Tinh Lạc ngừng lại hành động chống đối gỡ ra tay anh, ngược lại níu lấy tay áo Trịnh Kiệt Luân khẩn cầu.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Được thôi."
Trịnh Kiệt Luân thả lỏng lực tay xuống, cần lấy que thử thai bằng nhựa nằm trên bàn ăn, anh đứng dậy, tay vẫn không buông cô ra, trực tiếp nắm tay Tinh Lạc dắt đi ra ngoài.
Trịnh Kiệt Luân đưa Tinh Lạc đi ra khỏi tiệm bánh, hai người họ đi khuất bóng, bốn con người ngồi ở bàn ăn liền động đậy.
"Chời đất!" Doãn Linh thất kinh hồn vía hét lên.
"Vậy ra chị Lạc và anh Trịnh...!Nhưng quan trọng hơn là chị Lạc..."
Doãn Linh thất kinh đến ú ớ, không thể nói tiếp nữa, Lâm Ninh kết thúc câu nói của Doãn Linh.
"Có thai rồi!"
"Chà" Phàm Dương tràn đầy ý cười, mắt nhìn cậu bạn họ Lục bên cạnh sớm đã đen người, âm giọng lại bắt đầu tràn đầy chanh chua trêu ghẹo.
"Lão Lục a, Kiệt Luân có con rồi kìa a, cậu nhanh nhanh mà lấy lòng cô Doãn đi."
Lục Tiến hiện tại cứng ngắt một chỗ, miệng lưỡi khó mà hoạt động, trong lòng không ngừng ba chữ.
Con mẹ nó..