Lời nhắc nhở của Trịnh Kiệt Luân, Dư Hoà nhếch khoé môi, gương mặt tuấn tú không hề khiêm nhường, ôn tồn cất tiếng nói đầy tự đắc.
"Cô ấy là vợ anh thì đã sao? Cô ấy vẫn là thanh mai của tôi, chúng tôi quen biết nhau đã lâu lắm rồi, anh có hiểu cô ấy hơn tôi không?"
Dư Hoà đắc ý hỏi, khoé môi nhếch cao, gương mặt tuấn tú trở nên ngạo nghễ nói tiếp.
"Cô ấy dù là ai đi nữa thì vẫn là Lạc Lạc, vẫn là thanh mai của tôi, tôi vẫn sẽ gọi cô ấy là Lạc Lạc, tôi quen biết cô ấy lâu hơn anh, tôi hiểu cô ấy hơn anh.
Thậm chí..."
Dư Hoà nhắm thẳng vào mắt Trịnh Kiệt Luân, nhấn mạnh từng câu chữ cho Trịnh Kiệt Luân nghe rõ.
"Trong lòng cô ấy, tôi quan trọng hơn anh, quan trọng hơn anh rất nhiều, chúng tôi không phải quen biết nhau một ngày một bữa nữa, không có lý gì chỉ vì anh xuất hiện mà tôi lại không thể gọi cô ấy như thế, anh không có cái quyền đó."
Trịnh Kiệt Luân trước ngạo nghễ của Dư Hoà, những lời Dư Hoà nói quả thật không sai, Trịnh Kiệt Luân không quen biết Tinh Lạc lâu như Dư Hoà, cũng chưa đủ hiểu Tinh Lạc.
Anh xoay lại nhìn Tinh Lạc, giọng trầm ấm dò hỏi.
"Lạc Lạc, cậu Dư kia vẫn gọi em như thế, em vẫn đồng ý?"
Tinh Lạc nhìn gương mặt Trịnh Kiệt Luân lạnh băng, tay anh đang nắm tay cô chợt siết chặt, Tinh Lạc bậm môi, mi mắt hạ xuống tránh đi ánh mắt của Trịnh Kiệt Luân, cô ngẩn đầu nhìn về Dư Hoà ở phía trước.
Nói sao nhỉ...
Trái tim cô chậm rãi đập, từng nhịp đập mạnh mẽ như thể đang tự hỏi chính bản thân mình.
Cô và Dư Hoà đúng là thanh mai trúc mã, hai người họ quen nhau từng ấy năm thì người hiểu cô nhất quả thật không ai khác ngoài Dư Hoà.
Trịnh Kiệt Luân hoàn toàn không so nổi, Tinh Lạc lặng im, cô nhìn Dư Hoà, mi mắt chăm chú ngắm về phía Dư Hoà ở phía trước.
Trịnh Kiệt Luân nhìn đôi mi cô hướng về người kia, trong lòng nổi lên một trận cuồng phong, Trịnh Kiệt Luân chợt cảm thấy tê tái trong ngực, khiến cho đầu lông mày nhíu lại, anh thỉnh ra một âm rất khẽ gọi.
"Lạc."
Tay anh nắm chặt tay cô hơn, tiếng gọi anh thật khẽ bên tai, anh như thế đang cố gắng níu lấy tay cô, cố gắng gọi ánh mắt cô trở về nhìn anh.
Nhưng Tinh Lạc vẫn chỉ nhìn Dư Hoà bằng ánh mắt say đắm, thậm chí còn nhìn thấy trong mi mắt cô tràn ngập hình bóng Dư Hoà, tình ý trong mi mắt mà ai ai cũng có thể nhìn ra.
Dư Hoà đứng cạnh Viên Hạ Anh Túc, nhận thấy ánh mắt tình ý của Tinh Lạc, Viên Hạ Anh Túc liền nhếch mép, rõ ràng Tinh Lạc vẫn không thể buông bỏ Dư Hoà, như vậy thì anh Luân sẽ...!Viên Hạ Anh Túc nhìn gương mặt phong tuấn uy ngút soái bên cạnh Tinh Lạc, trong lòng thầm mong chờ hành động kế tiếp của Tinh Lạc.
Tinh Lạc sẽ không dễ dàng buông bỏ Dư Hoà, Trịnh Kiệt Luân sẽ là người thua cuộc, anh ta sẽ bị bỏ lại, khi ấy anh ta sẽ nhận ra, chỉ có Viên Hạ Anh Túc cô mới nguyện ý say đắm cùng anh.
Viên Hạ Anh Túc không thể ngừng nghỉ đến viễn cảnh đó, khoé môi nhếch thành nụ cười thích thú, ánh mắt say đắm ngắm nhìn gương mặt thống soái dần trở nên cứng lại của Trịnh Kiệt Luân.
Phải rồi, Lạc Lạc a, mau mau vứt bỏ Trịnh Kiệt Luân, bởi vì cô yêu Dư Hoà lắm mà.
Mau mau mà vứt bỏ đi.
Tinh Lạc bỗng nhiên lặng im, mọi người chứng kiến toàn bộ, Lục Tiến chợt chau mày.
Anh vốn nghĩ sẽ được chứng kiến một màn kịch hay từ Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc đối với Dư Hoà và cái Viên Hạ kia.
Thế nhưng giờ đây Tinh Lạc lại nhìn Dư Hoà với ánh mắt thẫn người như vậy, cục diện bỗng nhiên không thuộc về Trịnh Kiệt Luân nữa.
Lục Tiến trở nên lo lắng cho cậu bạn, quá rõ ràng vì cậu bạn của anh không hề có cân nặng so với Dư Hoà, vậy ra...!Trịnh Kiệt Luân sẽ thất bại.
Lục Tiến chau mày nhìn chằm chằm Tinh Lạc, Doãn Linh nắm tay Lục Tiến cũng chợt ngẩn người.
Chẳng lẽ nào...!Đến cuối cùng chị Lạc vẫn không thể vứt bỏ cục rác ấy sao?
Cha mẹ Tinh chứng kiến cũng cứng miệng, muốn bênh vực Trịnh Kiệt Luân nhưng ông bà không thể xen vào chuyện tình cảm riêng tư của con gái, mọi quyết định hiện tại nằm ở Tinh Lạc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.
Tinh Tiêu không chấp nhận được, Dư Hoà đã phản bội chị, thế mà bây giờ chị lại hướng về Dư Hoà, chị còn chẳng ngoái nhìn lại anh Trịnh một giây nào.
"Chị."
Tinh Tiêu cất tiếng nhắc nhở, cậu biết rằng chị rất nặng tình cảm, nhưng chị không thể làm như thế với anh Trịnh, và cả...!Dư Hoà chẳng qua là một tên khốn nạn, chị luyến tiếc cái gì chứ?!
Tinh Lạc nghe tiếng gọi của em trai, cô hít sâu vào một hơi rồi thở nhẹ ra, tiếng thở cô nhẹ hững trong khi trái tim Trịnh Kiệt Luân nặng trĩu, mọi người còn chẳng dám thở.
Bỗng nhiên lại thật yên tĩnh, tiếng hít thở của Tinh Lạc thật rõ, cô nâng bàn tay kia đưa sang tay bị anh nắm.
Anh nắm tay cô rất chặt, siết chặt cổ tay lo sợ cô vụt mất, nhưng Tinh Lạc vẫn không chần chừ, cô nắm lấy tay anh, từ từ gỡ tay anh ra khỏi tay mình.
Trịnh Kiệt Luân lặng người, trái tim nặng nề trong anh dường như chẳng còn đập nữa, anh không thể nghe thấy tiếng nhịp đập của chính mình, bất lực nhìn cô gỡ tay anh ra.
Tay Trịnh Kiệt Luân bị gỡ ra, tay anh chỉ còn chơi vơi giơ trong không trung, cảm giác vụt mất trôi qua bàn tay khiến cho Trịnh Kiệt Luân chết lặng, chỉ biết nhìn cô từng bước tiến về phía Dư Hoà.
Tinh Lạc bước về phía Dư Hoà, khoé môi Dư Hoà càng giương cao, đắc ý liếc mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân, đầu lông mày khiêu khích nhấc lên một cái cùng với khoé miệng nhếch mép.
Viên Hạ Anh Túc cũng hệt như Dư Hoà, gương mặt nham nhở cười cợt vô cùng đắc thắng.
Giống như họ thật sự đã thắng ván cờ này, trong khi cô mới chính là con tốt chủ chốt, cả Viên Hạ Anh Túc và Dư Hoà trước mặt cô, hoàn toàn xem cô là một con cờ tiêu khiển, thật sự nghĩ rằng đã có thể điều khiển được cô.
Tinh Lạc đứng trước mặt Dư Hoà, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú dịu dàng đã sớm không còn nhìn thấy ấm áp nữa, Tinh Lạc vung lên bạt tay.
Chát.
Chỉ thấy bàn tay Tinh Lạc nhanh vút qua gương mặt Dư Hoà, âm thanh chói tai phát ra, chua chát đánh động cả bầu không khí tĩnh lặng.
Gương mặt Dư Hoà nghiêng một phía, đôi mắt kinh ngạc mở to, nửa bên gò má buốt rát tê tê, khoé môi vừa nhếch mép khô cứng lại, Viên Hạ Anh Túc há miệng, trợn trắng mắt nhìn hành động nhanh như thoắt không một chần chừ của Tinh Lạc.
Viên Hạ Anh Túc chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người càng không kịp hiểu, Tinh Lạc đánh người xong, bàn tay vừa vung lên chậm rãi hạ xuống, chân cô lùi về sau một bước, cô điềm tĩnh đứng trước mặt Dư Hoà, giọng nhẹ nhàng thanh thoát lại mang theo sát thương chí mạng nghìn tấn.
"Cái tát này là anh nợ tôi."
Từ lúc cô phát hiện anh phản bội cho đến hiện tại, cô chưa từng ra tay đánh anh, cho nên cái tát này là anh nợ cô.
Tinh Lạc điềm tĩnh như đoá sen trắng nằm trên mặt hồ, không một con sóng, không một lay động.
"Anh đúng là trúc mã của tôi, chuyện tôi và anh quen nhau từ bé cho đến lớn là sự thật không thể chối cãi, quả thật, người hiểu tôi nhất chính là anh.
Thế nhưng Dư sinh, anh hiện tại đã là trai có vợ, tôi cũng là gái sắp gả chồng, lịch sự mà nói thì anh nên rõ rằng tôi và anh không có quan hệ thân thiết nữa.
Vừa rồi anh Luân nhắc nhở anh, anh nên biết rõ thân phận của anh một chút thay vì cố gắng chứng tỏ với anh ấy, rằng anh thân quen với tôi.
Anh không cần phải nói tôi và anh là thanh mai trúc mã thân thích như thế nào, chuyện đó tự anh Luân đã sớm biết, anh cũng không cần phải chứng tỏ anh hiểu tôi hơn anh ấy, chuyện này anh ấy cũng đã tự mình hiểu.
Quả thật anh ấy không quen biết tôi lâu như anh, thế mà anh ấy lại thật trân trọng tôi, không như anh.
Anh ấy thật sự không hiểu tôi bằng anh, nhưng anh ấy lại yêu tôi hơn anh.
Vừa rồi anh đang cố gắng chứng tỏ điều gì vậy?"
Tinh Lạc nghiêm giọng hỏi, thanh âm điềm tĩnh từng câu từng chữ, rõ ràng vạch ra ranh giới.
"Vì anh ấy thật sự để tâm đến tôi, cho nên mới không thích người khác gọi tôi một cách thân mật như thế.
Dư sinh, dù có là thanh mai trúc mã đi nữa, dù có hiểu nhau đến thế nào đi nữa, tôi và anh đều đã không còn đi cùng một hướng.
Anh giờ đây là con rể Viên gia, anh nên biết thân biết phận thì hơn.
Thỉnh Dư sinh sau này đừng tùy tiện gọi tôi như thế, cũng đừng tỏ ra thân thiết hay hiểu biết về tôi, điều đó sẽ khiến cho chồng tôi phiền lòng."
Tinh Lạc nói rồi chậm rãi xoay người, bước trở lại vị trí bên cạnh Trịnh Kiệt Luân, cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh, nắm lấy bàn tay to ấm ấm ấy, tiếp cho cô một loại sức mạnh dũng cảm đến phi thường.
Tinh Lạc ngẩn mặt nhìn anh, nhìn người đang nhất thời ngỡ ngàng vì loạt hành động của cô, vừa rồi anh còn nghĩ anh đã thua, Trịnh Kiệt Luân cứ thể kinh ngạc nhìn cô.
Tinh Lạc nhón chân hôn lên gò má anh một cái, trước mặt mọi người nhón cao mũi chân, áp miệng hôn lên gò má tuấn tú, in ấn lên đó một nụ hôn, cô mới hạ chân xuống, nhoe ra nụ cười dò hỏi.
"Phải không? Chồng em sẽ rất phiền lòng."
Một câu chồng em, đối đáp với những câu vợ tôi vừa rồi.
Trái tim đang nặng nề của Trịnh Kiệt Luân bỗng nhẹ hững, xao xuyến đập mạnh trong ngực, anh đã có thể nghe thấy tiếng trái tim mình trở lại rồi, Trình Kiệt Luân kéo ra nụ cười có chút khổ sở, gật gật đầu.
"Ừ, anh phiền lòng lắm đấy."
Tình cảm của cô không nằm ở anh, anh đương nhiên lo sợ, tới mức anh còn phải nghĩ đủ cách để tách biệt Dư Hoà ra khỏi gia đình cô.
Anh sợ cô nặng tình, sợ cô không thể buông xuống người cũ mà tiếp nhận anh, tất nhiên rất phiền lòng.
"Thế nên a."
Tinh Lạc xoay mặt lại nhìn Dư Hoà, ánh mắt chỉ còn lại xa lạ.
"Tôi đã nói hết rồi, không biết Dư sinh đã rõ chưa?"
Dư Hoà khó khăn lắm mới có thể xoay mặt lại, một bên gò má tê tái đau, ánh mắt liếc nhìn Tinh Lạc.
Thật xa lạ, cô thật sự rất xa lạ xưng hô với anh.
Dư Hoà nhếch môi cười, đối chất với xa lạ kia bằng ánh mắt tà nịnh, thuận theo cô mà xưng hô.
"À...!Thật xin lỗi, vừa rồi tôi thật hồ đồ, đã khiến Trịnh phu nhân và Trịnh thiếu đây phiền lòng."
"Không sao."
Tinh Lạc gật gù, nhúng nhẹ đôi vai, đối với cô thì chuyện này chẳng có gì quan trọng nữa, Dư Hoà đã hoàn toàn không có cân lượng khiến cô để tâm, vừa rồi cô chỉ muốn vạch rõ ranh giới cho anh chồng sắp cưới không phải để tâm nữa thôi.
Tại vì a...!Vừa rồi Trịnh Kiệt Luân nắm tay cô rất chặt, thế nhưng tay anh lại có điểm run, cô mới nhận ra anh cũng có điểm lo sợ về cô và Dư Hoà.
Tinh Lạc khẽ cười, gương mặt thiếu nữ xinh đẹp tươi cười với ý trung nhân bên cạnh, nhưng ngay khi nhìn đến Dư Hoà, nụ cười không có thân thuộc, hoàn toàn xa lạ nói.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa, nếu như Dư sinh và Viên tiểu thư vẫn cảm thấy thoải mái thì có thể ngồi xuống dùng bữa cùng chúng tôi."
Dư Hoà chỉ nhếch mép.
"Được thôi."
Không có lý gì anh phải quay đầu trở về, ngay bây giờ nếu như anh rời đi, anh chẳng khác nào một kẻ thua cuộc.
Dư Hoà bước đến bàn ăn tròn, anh muốn nhìn xem, rốt cuộc cô có thể xa lạ với anh đến mức nào.
À...!Càng phải nhìn xem, cô và hắn ta thân thiết đến mức nào.
Mẹ nó, xa lạ con mẹ nó!
Dư sinh Dư sinh, nghe thật chướng tai..