Nơi Nào Cũng Là Anh


Lâm Ninh nắm tay Phàm Dương đi lên tầng vào, tiến vào trong phòng ngủ chính.

Phàm Dương không có phản kháng, theo cô vào phòng ngủ, bước vào phòng ngủ sau cùng còn tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Ninh kéo anh đi vào giữa phòng mới buông ra, xoay người lại, mắt đẹp nhìn anh, hai tay chóng nạnh, mặt vênh lên.
“Này, mỹ nhân đây đã dọn sẵn đường cho anh rồi, anh còn không hiểu à?”
Ý đồ của cô rõ ràng đến đâu toàn bộ trên dưới Hoa Viên đều đã biết, anh còn ngoảnh mặt làm ngơ với cô.
“Không, tôi không hiểu” Phàm Dương đối kháng, hai tay khoanh trước ngực biểu hiện không đồng tình.
Ánh mắt Phàm Dương dừng trên gò má thiếu nữ, con ngươi nghiêm túc tĩnh lặng, sâu hoắc? thăm dò Lâm Ninh.
“Lâm Ninh” Anh gọi, giọng nói nghi ngờ thấy rõ.
“Tại sao em lại thay đổi như thế?” Phàm Dương nhìn sâu vào đôi mắt Lâm Ninh, anh muốn tìm câu trả lời chân thật nhất.
“Lúc trước em không như thế này, em rất ghét tôi, em dùng cả mạng của em để đòi ly hôn, bây giờ em lại thế này, rốt cuộc là tại sao?”
Lời Phàm Dương chất vấn nghiêm túc, Lâm Ninh cũng thu lại bộ dạng chóng nạnh, tránh đi ánh mắt của anh, đôi mắt liếc trái liếc phải.
“Thì… Lúc trước em suy nghĩ không thấu đáo, bây giờ em thông suốt rồi” Câu này Lâm Ninh đã nói với anh từ hôm qua.
Phàm Dương vẫn khoanh tay trước ngực biểu lộ không đồng tình, đôi mắt ánh bạc híp sâu nghi vấn.
“Đến cái chết cũng đem ra đòi ly hôn, bây giờ lại bảo thông suốt, Lâm Ninh, em nghĩ tôi dễ dàng qua mặt như vậy sao?”
Lý do ấy hoàn toàn không phù hợp, Phàm Dương không tin vào lý do hoang đường ấy.
Lâm Ninh cong cong môi gương cười, hai bàn tay giấu sau lưng nắm lấy nhau, giấu đi hai bàn tay bối rối bấu bám vào nhau.
“Đúng là hơi khó tin nhỉ” Lâm Ninh lẩm bẩm nói nhỏ.
“Không phải là khó tin, hoàn toàn không đáng tin” Phàm Dương đút kết lại câu thì thầm của Lâm Ninh.
Ấy chà… Lâm Ninh suýt xoa tâm trí, người đàn ông đứng trước mặt Lâm Ninh không những là không tin mà còn đang ở chế độ vừa công vừa thủ, đầy nghi ngờ đầy phòng vệ.
Lâm Ninh hít sâu vào một hơi, men rượu tiếp thêm một chút dũng khí.
“Em không có ý đồ nào khác, đơn giản là vì không muốn bị đá ra khỏi cái ghế bà Phàm này nữa.”
“Lúc trước em nhất quyết không cần cái ghế này, bây giờ vì sao lại cần?” Cái Phàm Dương muốn biết chính là lý do.
Lý do nào khiến cho cô thay đổi?
Lâm Ninh bậm chặt môi, hai gò má phồng lên, ngoài lý do đã nghĩ thông suốt ra, Lâm Ninh không còn lý do nào có thể để nói nữa.

Lý do đó đối với anh còn không đáng tin, vậy nói rằng cô thích anh, cô muốn ở bên cạnh anh càng không đáng tin hơn.
Đương nhiên, chuyện trọng sinh từ mười năm sau càng không thể nói, hoang đường lắm a.
“Nói tôi nghe xem, sao em lại trở nên thế này? Đột nhiên lại hứng thú với ghế bà Phàm như vậy, thật không giống Lâm Ninh mà tôi đã cưới.”
Phàm Dương híp sâu đôi mắt hoài nghi, ánh mắt dán chặt lên gương mặt nhỏ, dò xét Lâm Ninh đến từng cái chớp mắt, cắn môi.
Lâm Ninh tỉnh lại sau thoát chết chỉ ba ngày đã khiến cho anh vô cùng nghi ngờ, nhưng ba ngày chưa đủ để Phàm Dương nói lên điều gì cả, anh mới không hỏi.

Ngay bây giờ, một Lâm Ninh từng chán ghét anh như ma như quỷ lại muốn nảy sinh chuyện với anh, cô hệt như một người khác.
“Tôi nói em biết, chúng ta chưa có vấn đề, bây giờ ly hôn vẫn còn kịp.”
“Không, không ly hôn” Nhắc tới ly hôn, Lâm Ninh phản ứng vội.
Phàm Dương thâu tóm nét mặt giật thót của Lâm Ninh, đầu lông mày chau lại.
Lâm Ninh bậm chặt môi nhỏ, hai tay phía sau nắm chặt thành quả đấm, có vẻ như Lâm Ninh rất nhạy cảm với hai chữ ly hôn.
Cô không thể để người đàn ông này nói tiếp nữa, ánh mắt thâm sâu khó lường kia của anh, sợ rằng anh sẽ nhìn thấu Lâm Ninh sớm thôi.
Tuyệt đối không để anh nói tiếp nữa.
Lâm Ninh buông ra hai tay phía sau, đưa hai bàn tay lên cổ áo gỡ ra chiếc cúc áo ngủ.
Không cho anh nói nữa, cô phải dùng đến hành động, dùng đến phương thức bất truyền.
Mỹ nhân kế.
“Em nghiêm túc lại, nghiêm túc nói chuyện với tôi” Phàm Dương nói nhanh, ngăn lại ý đồ náo loạn của Lâm Ninh.
Lâm Ninh vểnh vểnh môi cười, gỡ xong cúc áo đầu tiên, tay hạ xuống chiếc cúc thứ hai gỡ ra, tiếp tục xuống chiếc cúc thứ ba.
“Lâm Ninh” Phàm Dương gằn giọng nhắc nhở “Em có nghiêm chỉnh lại không?”
Mới không đấy!
Lâm Ninh bà cô đây chính là đang không muốn nghiêm chỉnh, cô không thèm tiếp chuyện với gã thâm sâu khó đoán như anh, nói một chút có khi ruột gan phèo phổi của Lâm Ninh cũng lộ ra ngoài.
Tay đã gỡ xong cúc áo thứ tư, hạ xuống cúc áo cuối cùng gỡ ra.

Thân áo lấp ló lộ ra làn da trắng mướt, đồi thịt mơn mởn đầy đặn trốn trong hai bên thân áo mỏng mang, ma mị hé mở khe hở chết người.
Phàm Dương nhanh chóng xoay đầu, né ánh mắt lánh sang nơi khác.
“Nếu mà anh hỏi em tại sao” Lâm Ninh cởi xong hàng cúc áo, nhưng mà chưa đủ can đảm cởi ra áo, cái cô cần là tiếp cận Phàm Dương.
Anh đứng cách cô chỉ vài ba bước chân, đoán không nhầm thì người đàn ông này đang có ý định ra khỏi đây, cô không thể anh thoát.
Lâm Ninh nâng lên một bước chân tiếp cận.
“Là do dòng đời đưa đẩy đẩy đưa em đó” Lâm Ninh nói, thu hút anh bằng lời nói tiện đường tiếp cận anh, bước chân nâng lên, chao qua đảo lại theo lời nói tiến về chỗ anh.
“Đời đẩy em, đời đưa em, xô em ngã qua ngã lại” Lâm Ninh diễn tả bằng bước chân chao đảo, tiến đến gần Phàm Dương thì vội ập vào người anh.
“Em ngã vào lòng anh, đấy, như này này.”
Lâm Ninh dán chặt người lên lòng ngực Phàm Dương, hai tay câu lấy cổ anh.
Ấy chà, tóm được rồi.
Phàm Dương giơ lên hai bàn tay muốn đẩy Lâm Ninh tránh ra, nhưng cô hiện tại mặc áo như không mặc, da thịt mềm mại đồi nhũ căn tròn áp trước ngực anh.

Phàm Dương nắm chặt lại hai lòng bàn tay, sợ đụng vào người cô sẽ không nhịn được đụng nhầm thứ.

Anh lùi chân lại muốn tránh xa Lâm Ninh, nhưng cô như con sam bám trên ngực, anh có lùi mấy bước thì Lâm Ninh cũng dính theo mấy bước.
“Ông Phàm ạ, ghế bà Phàm này phải là của em” Lâm Ninh nhón chân, ngông cuồng áp môi lên môi anh hôn chụt một cái rồi nói tiếp.
“Ghế này chỉ của mình em thôi.”
Lâm Ninh lại nhón chân lên hôn chụt thêm một cái.
“Người đàn ông có thể đứng bên em chỉ có thể là ông Phàm thôi.”
Lại hôn chụt thêm một cái.
“Em không muốn người khác ngồi vào chỗ này, chỗ này này, chỉ có mình em mới có thể ngã vào thôi.”
Lâm Ninh giống như đứa trẻ nghịch ngợm, nói một câu lại nhón chân hôn một cái, hai tay câu chặt cổ anh, hạ xuống gót chân, Lâm Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt của Phàm Dương.
Giây phút ấy trong mắt cả hai người chỉ có đối phương, gương mặt gần sát đến hơi thở hoà quyện, chỉ cần Lâm Ninh nhón chân lên một chút môi sẽ chạm môi anh.
“Em không muốn anh dính tới người phụ nữ khác, đơn giản như vậy thôi” Nhoe ra nụ cười, Lâm Ninh nhón chân, áp môi lên môi anh hôn vội thêm lần nữa rồi hạ gót chân xuống.
“Không ly hôn nữa, tuyệt đối không nói đến chuyện ly hôn nữa.”
Phàm Dương bị hôn liền mấy cái, môi nhỏ ngọt ngào kia cứ áp vào liền lui ra, anh còn chưa kịp nếm được vị ngọt nào thì cô đã lui xuống, liên tục vài ba lần.

Ánh mắt Phàm Dương trầm xuống, bàn tay từ khi nào đã giữ lấy hai bên hông Lâm Ninh.
“Em chắc chắn?” Phàm Dương xác nhận lại, ánh mắt đắm say nhìn gương mặt khả ái cười tươi kia.
“Chắc chắn” Lâm Ninh gật đầu, lại nhón lên hôn anh thêm một cái.
Chụt.
Phàm Dương bất giác liếm lấy cánh môi, cảm giác thèm khát được vây lấy đôi môi nhỏ ngọt ngào kia, anh không muốn vụt mất cánh môi ấy thêm lần nào nữa.
Một trào nóng bức từ hạ thân truyền lên đại não, Phàm Dương liếm lấy bạc môi, nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt nhiễm dục, hơi thở trở nên nóng.
“Thật là muốn ly hôn nữa?” Phàm Dương nắm chặt lấy hai bên hông Lâm Ninh, cố gắng chắc chắn lại.
“Không ly hôn nữa, chắn chắn không ly hôn nữa” Người đàn ông này vẫn lo lắng quá đi, Lâm Ninh nhón chân lên, môi áp lên môi anh khẳng định cho câu nói vừa rồi.
Hai cánh môi chạm vào nhau, ánh mắt khi chạm môi cũng chạm nhau, Lâm Ninh híp mắt cười, môi hôn cũng mím lên thành nụ cười rồi thoái lui.
“…”
Phàm Dương không để Lâm Ninh thoát lui nữa, anh cắn cánh môi mềm mại giữ lại không để cô thoát.

Bàn tay từ dưới eo chạy theo đốt lưng vuốt lên giữ lấy sau đầu Lâm Ninh, lấn án nụ hôn cắn mút.
Lâm Ninh mất đi thế chủ động, môi hôn sâu khiến cho cô xấu hổ, hai mắt nhắm chặt lại, hai tay câu cổ Phàm Dương choàng lại.
Nụ hôn sâu ướt át phát ra tiếng nước, Phàm Dương lấn lướt đầu lưỡi tìm vào trong miệng ngọt ngào, Lâm Ninh rất phối hợp mở miệng để cho anh hôn mút.

Đầu môi hôn ẩm ướt, hạ thân Phàm Dương phát lên cơn nóng kêu gào, đũng quần thô cưng đội lên, cánh tay hạ xuống hông nhỏ, nắm lấy hai bên đùi Lâm Ninh.
“Oa…”
Anh bế cô lên, Lâm Ninh chóng đỡ hai vai Phàm Dương, thế trên cao, mái tóc dài lả lơi rũ xuống, anh ngẩn đầu còn Lâm Ninh thì cúi xuống tiếp tục nụ hôn.
Phàm Dương vừa hôn vừa bế cô đi đến giường ngủ, vây mút đến khi Lâm Ninh mị ra một âm vì ngạt.
“A…”
Gối tì lên giường, thả thiếu nữ trên tay nằm xuống, anh ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng sau nụ hôn say đắm, ngón tay kéo ra sợi tóc vướng trên gò má sau đó lướt qua cánh môi mọng nước.
Mắt anh đượm tình, anh dừng lại giây lát để ngắm nhìn, tình ý trong mắt sâu không lối thoát, Lâm Ninh nhìn vào liền chỉ muốn đắm say.
Cô vươn ra hai bàn tay choàng qua cổ anh, kéo anh cúi xuống lần nữa chạm môi, giống như là bị nghiện, hôn một lần chỉ muốn hôn thêm lần nữa.
Lâm Ninh choàng lấy, theo nụ hôn bàn tay luồng vào trong mái tóc Phàm Dương, anh quấn mút trong miệng, vây quanh miệng lưỡi Lâm Ninh mút ra ngọt ngạo.

Đến khi Lâm Ninh không hô hấp được, cô thả ra cổ hai, mặt xoay sang một bên hít thở.
Nụ hôn bị cái xoay đi trượt sang gò má, Lâm Ninh hít thở phù phù, lồng ngực phập phồng lên xuống, Phàm Dương hôn lệ gò má, nụ hôn men theo làn da trượt xuống cổ, dừng ở xương quai xanh hôn ấn ra thành từng vết đỏ hồng.
Vừa hôn vừa tháo ra cúc áo, ném áo ngủ xuống giường, kéo xuống áo ngủ của Lâm Ninh, tiện tay kéo cả lớp áo ngực đi xuống ném đi.
Nụ hôn lại trượt xuống, dừng ở trên bồng đào trắng hồng mềm mại, Phàm Dương nâng người dậy, ánh mắt nhiễm dục ngắm nhìn Lâm Ninh bị lột trần nửa người.
Lâm Ninh cũng được ngắm nhìn anh, cơ bắp săn chắc đến từng thớ thịt bựng cứng cáp như được dệt bằng đồng, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm.

Lâm Ninh xấu hổ theo bản năng, hai cánh tay muốn choàng lên che đậy hai nụ hoa hồng hào.
“A…”
Phàm Dương ngăn lại tay cô, bạc môi cong lên.
“Che làm gì, để cho tôi ngắm.”
Lâm Ninh thẹn quá hoá giận, mặt mũi ửng đỏ.
“Em… Em ngượng…”
Phàm Dương càng cong môi cười lớn, âm thanh anh lúc này càng trầm hơn bình thường, có chút khàn khàn.
“Còn chưa có lột hết đồ của em.”
“Oa… Anh đừng có nhìn” Anh muốn làm thì làm đi chứ, thi hành công vụ nhanh gọn vào đi a, cứ nhìn chằm chằm như vậy, cô ngượng lắm, quả tim Lâm Ninh sắp rơi ra ngoài rồi.
Nhìn bà nhỏ đã chín mặt, Phàm Dương phì cười, gật gù tuân lệnh.
“Được rồi, không nhìn nữa.”
Anh cúi người, nụ hôn giáng xuống cánh môi nhỏ đang oa oa lên, bàn tay nắm lấy một bên mềm mại, vừa chạm đã như tan chảy, Phàm Dương suýt xoa nắm lấy xoa nắn, cùng với đầu môi hôn mút ẩm ướt.
Lâm Ninh tròn xoe mắt, cảm giác được trên ngực bị nhào nặng, cô càng thẹn hơn, hai bàn tay nhỏ níu lấy tay đang nhào nặng.

Còn chưa hết bỡ ngã, bàn tay kia rãnh rỗi của Phàm Dương chui vào trong quần ngủ, thâm nhập vào lớp bảo hộ mỏng mang, ngón tay trực tiếp chạm vào hạt hoa nhỏ.
“Ách…” Lâm Ninh vứt đầu, né ra nụ hôn, hai bàn tay chắn lấy ngực anh, lấp ba lắp bắp nói vội.
“Khoan… Chờ một chút…”
Ngón tay Phàm Dương không nhân nhượng, chạm qua huyệt hoa hơi ẩm, ngón tay như một vị khách tiến vào.
“Chờ đã mà… Ứm…”
Phàm Dương đút ngón tay đi vào, cảm giác ấm nóng bủa vây ngón tay khiến cho Phàm Dương ngợp thở, anh duật ra nụ cười tà, gián xuống nụ hôn ngắn lại cái miệng oa oa không cho cô phản đối nữa.
Ngón tay cắm sâu, nụ hôn với ngón tay càng quấy vào sâu trong Lâm Ninh, lưỡi quấn mút, ngón tay tìm mò phá đảo nơi bí mật.
“Aa… Phàm… Ưm…” Lâm Ninh muốn nói, né ra nụ hôn chỉ rít được một âm đã bị chặn lại, hai bàn tay nhỏ nắm níu vòm ngực săn chắc, ngón tay cắm sâu đang bủa vây khám phá bên trong, cắm ra rút vài mang theo âm thanh ẩm ướt.
Đầu óc Lâm Ninh trống rỗng, mặt mũi đỏ ửng, cảm giác toàn thân nóng đến lạ lẫm, khó khăn đáp ứng nụ hôn kia, tham lam hít thở không khí nhưng chỉ toàn hít vào hơi thở nóng rực của Phàm Dương.
Ngón tay kia đột nhiên động rất mạnh, cắm rút kéo ra vô vàng âm thanh ẩm ướt nước phía dưới, Lâm Ninh phát thẹn, cơ thể đỏ mẫn căn cứng theo ngón tay anh.

Cô bấu vào hai bên vòm ngực Phàm Dương, mắt nhắm chặt, xoay mặt né đi nụ hôn, há miệng ra hít lấy một hơi không khí, rên rỉ cũng theo hơi thở bật ra.
“A… Aa Khoan… Anh khoan…”
Lâm Ninh có cảm giác rất lạ, cơ thể cô nóng rang như lửa đốt, phía dưới oi bức hút chặt lấy ngón tay.
“Phàm Dương… Em… Lạ… Lạ quá a…”
Một cảm giác xa lạ không biết tên, Lâm Ninh mếu máo oa oa miệng kêu, đầu óc trống rỗng chỉ nghe được tiếng phì cười, ngay sau đó toàn thân cô căng cứng như bị điện giật, một cảm giác khoái lạc đổ ập đến khiến cho Lâm Ninh giật nảy, một thứ gì đó xa lạ tuông trào từ lòng ngực xuống hạ thân.
Phàm Dương tận hưởng dáng vẻ mê người sau cao trào phiếm hồng, hai đồi ngực mềm mại trở nên căng cứng, nụ hoa rất thành thật cứng rắn nhô cao.

Phàm Dương nắm lấy nụ hoa kia, ngắt nhéo một cái.
“Bà nhỏ, em yếu lắm đấy.”
Mới chỉ trêu cô một chút, hôn một xíu, còn không qua năm phút, quần còn chưa chính thức cởi ra, Lâm Ninh lại bị trêu đến cao trào.
Thử hỏi, quần mà cởi thì cô phải làm sao?
“…” Mặt Lâm Ninh đã đỏ, bị anh nói một câu mà bùm xèo xì khói, xấu hổ ôm lấy gương mặt, nhận thức được vấn đề hệ trọng, nhỏ xíu giọng, mếu máo thỉnh.
“Ông Phàm… Nhẹ một chút đi.”
Còn tiếp…
(P/s Ôi hoàng tử, hãy tha thứ cho người con géi đã dính lời nguyền~ Dính lời nguyền~ Lời nguyền hai kiếp chưa nhìn thấy cây cần số~
Há há há chưa vào trận đã bị chê yếu rồi, chết mịa, chết chịa bà Phàm rồi é é é.
Bà Phàm nghĩ anh ta thấy bà cởi áo sẽ sợ muốn bỏ chạy, bà không biết chính anh ta là người “Tiện tay” chốt cửa.)
_ThanhDii.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui