Tắm gội xong, Lâm Ninh nằm dài trên giường được ông Phàm yêu dấu sấy tóc, Lâm Ninh chỉ việc nằm gối đầu lên đùi anh, lăn qua lăn lại cho anh sấy khô mái tóc.
Sấy khô tóc Lâm Ninh, Tiểu Vỹ và Vi Vi cũng đã đẩy xe đồ ăn lên, trước khi rời khỏi phòng còn lén lút ngắm nhìn cảnh tượng cô chủ nằm gối đầu trên đùi cậu chủ, cậu chủ đang tự sấy tóc bản thân.
Cô chủ nằm không rãnh rỗi, bàn tay nhỏ nghịch ngợm mò vào trong vạt áo cậu chủ chọt chọt, còn tinh nghịch bảo.
“Oà, cơ bụng nè.”
Ánh mắt cậu chủ nhìn cô đắm say lắm, trong con ngươi tối tăm đã lâu trở nên lấp lánh, âm giọng cậu trầm ngâm hỏi cô chủ nhỏ.
“Thích lắm sao?”
“Đương nhiên là thích rồi” Lâm Ninh trả lời, hai ngón tay trỏ chọt chọt vào hai múi thịt cắn rắn như mạ đồng.
Đây là thú vui tao nhã của con gái các cô a.
Tiểu Vỹ và Vi Vi nhìn đến ngơ ngác.
Cậu nhà họ từ khi có cô chủ, cậu cười nhiều hơn, thoải mái hơn, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều.
Ngày chưa cưới cô chủ về, cậu chủ lúc nào cũng một mình, đơn thân độc mã chống chọi với người trong Phàm gia, phòng bị tất cả người bên ngoài.
Bởi vì cậu đơn độc, người trong Phàm gia luôn chèn ép cậu, người ngoài thì hăm he vị trí của cậu, soi mói đến từng hoạt động, ngày đó, cậu nhà họ phải gồng mình chống chọi thế giới.
Giờ đây có cô chủ nhỏ rồi, cậu đã có một người cạnh bên, không cần phải cố gắng gồng mình nữa, cô chủ sẽ là một nơi để cậu nghỉ ngơi, thoải mái buông thả lớp đề phòng, được là chính mình thư giãn.
Tiểu Vỹ và Vi Vi ngắm đủ, trả lại phòng ngủ cho cô và cậu.
Sấy xong tóc anh, Phàm Dương bước xuống giường, hai cánh tay dang rộng chào đón.
“Đến đây, ăn cơm nào.”
Lâm Ninh lật đật ngồi dậy, bò đến mép giường, hai cánh tay giơ ra đón nhận.
Phàm Dương bế Lâm Ninh đưa đến bàn trà ngồi xuống sofa, cả hai ngồi cạnh nhau dùng bữa.
Theo chế độ dinh dưỡng cố định của Lâm Ninh, bữa ăn hôm nay sẽ có tách trà rượu khai vị, món ăn chính, bát thuốc đen kịt và cốc sữa to đùng.
Lâm Ninh cũng quen rồi, theo chế độ này đã mấy hôm, anh cũng không quá khắc khe bắt buộc cô ăn sạch sẽ chúng.
Chỉ cần cô ăn đủ các món cho đến khi nào no là được, tất nhiên là bát thuốc và cốc sữa cần phải uống sạch.
Phàm Dương cắt nhỏ thịt bò sẵn cho Lâm Ninh, cắt miếng nhỏ đưa lên miệng đút cho cô, cô ngồi không ngay ngắn mà dựa dẫm vào vai anh chờ đợi đồ ăn đưa đến miệng.
Lâm Ninh chỉ việc nhai và nuốt, công việc còn lại là của ông Phàm.
Sofa dài còn rộng, Lâm Ninh lười ngồi, bèn lật đật nằm dài ra sofa, đầu gối lên đùi anh, há miệng ra như người chờ sung rụng.
Phàm Dương nhìn bà nhỏ nằm nhắm mắt, há miệng chờ sẵn, ánh mắt trầm ấm khoé môi cười cười, ánh mắt đó chẳng có ai nhìn thấy được ngoài chính bản thân anh.
Dường như là có tình lướt qua trong đôi mắt, rất nhẹ lại rất say.
Phàm Dương đút miệng thịt nhỏ cho Lâm Ninh, cô nhai nhai còn phát ra âm thanh phụ hoạ như một chiếc máy nghiền thức ăn.
“Ăn nhăn nhăn nhăn, nhoàm nhoàm nhoàm!”
Phàm Dương nhai thức ăn, bạc môi luôn kéo lên thành nụ cười trầm lắng.
Nhai xong thức ăn, trong đầu Lâm Ninh nhảy ra một vấn đề, thắc mắc hỏi.
“Chuyện điều tra Lý Lộ Niên sao rồi?” Mấy hôm nay cô quên bẵng chuyện này, chỉ lo việc họp lớp, anh cũng rất bận bịu với công trình sắp hoàn thành nên không tiện hỏi.
“Lý Cẩn đang điều tra” Phàm Dương trả lời, thấy miệng cô rãnh rồi liền đút một miếng thịt vào miệng cô, anh đáp.
“Em nói đúng rồi, người này rất mờ ám, Lý Cẩn phát hiện vài vấn đề lạ nhưng vẫn chưa thể đưa ra kết luận, hiện vẫn đang tập trung điều tra.”
“Lý Cẩn là ai vậy?” Nhai nuốt xong, Lâm Ninh lại hỏi, cô không rành về người dưới tay anh, đúng hơn là cô chẳng biết gì về người xung quanh anh.
“Trợ lý của anh” Phàm Dương trả lời, lần này đút cho cô một lát cà rốt hình tròn.
“Ò…” Lâm Ninh chớp mắt, cô cũng muốn hỏi thêm về bọn họ để có chủ đề nói chuyện cùng anh, biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng mà, nhưng nghĩ lại thì hỏi sâu quá.
Lâm Ninh bậm bậm môi, đôi mắt vô cùng tò mò nhưng không tiện hỏi.
Phàm Dương nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Lâm Ninh, cô nhỏ muốn biết lại chẳng hỏi, anh đút một miếng thịt nhỏ, cô há miệng ăn.
Phàm Dương tự mình nói tiếp.
“Lý Cẩn và Triệu Đình là hai trợ thủ đắc lực, hai người bọn họ mỗi người mỗi việc phụ giúp anh, có thể xem là cánh tay trái và cánh tay phải của anh.”
Nghe anh nói, Lâm Ninh lập tức chúm chím môi cười, tập trung tròn xoe mắt nhìn anh, cô nằm ngửa trên đùi anh, trong mắt chỉ thấy gương mặt tuấn lãm che khuất bóng đèn trên trần nhà.
“Họ đều đi theo anh từ khi anh mới thành lập Hafam, Hafam có ngày hôm nay cũng là nhờ có công của họ.”
Lâm Ninh chăm chú lắng nghe, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Anh hẳn phải rất tin tưởng hai người đó hửm?”
“Ừ” Phàm Dương nâng nhẹ bạc môi, đút một lát cà rốt cho bà nhỏ, cô chăm chú lắng nghe như một đứa học sinh vậy, trông vô cùng đáng yêu.
“Những chuyện quan trọng hoặc là giao cho Lý Cẩn, hoặc là Triệu Đình, không có ngoại lệ.”
Lâm Ninh gật gật, nghe tên hai vị anh hùng oai phong này, ngạc nhiên hỏi.
“Còn nữ thư ký thì sao? Em để ý thấy có một cô thư ký hay thay anh trả lời phỏng vấn.”
Hình như là cô thư ký ngày hôm ấy mang trà gừng cho Lâm Ninh.
Phàm Dương hạ mắt nhìn Lâm Ninh, đối với kiểu câu hỏi liên quan đến phụ nữ, sắc mặt cũng không thay đổi.
“Tô Tâm, trình độ học vấn giỏi, lý lịch trong sạch, tác phong làm việc nghiêm chỉnh, cô ấy đứng đầu bộ phận thư ký, thường xuyên ra mặt trả lời truyền thông, cô ấy theo anh cũng khá lâu rồi.”
Phàm Dương thành lập Hafam đã gần chín năm, Tô Tâm theo anh hơn bảy năm, cũng có thể được tính vào những người đáng tin tưởng.
Lâm Ninh tròn xoe đôi mắt.
“Thế cô ấy cũng là một cánh tay đắc lực rồi” Những người xung quanh anh đều xuất sắc như vậy.
Phải rồi, vì anh rất xuất sắc, muốn đứng bên cạnh anh phải là một người xuất sắc không kém.
“Ừ” Phàm Dương đáp nhẹ.
Nghe thấy Phàm Dương cũng đồng tình, Lâm Ninh có chút mủi lòng, cảm giác bản thân không thể sánh bằng những người xung quanh anh.
Đây chỉ là về cấp dưới, đừng nói đến bạn bè của anh, chỉ cần có quan hệ với anh thì nhất định rất xuất chúng.
Lâm Ninh cảm thấy trong lòng như có con sóng lớn đánh vào trái tim thật mạnh, làm cho rào chắn tinh thần lung lay, phát ra cơn đau âm ỉ.
“Anh…” Lâm Ninh bậm lại môi, ánh mắt sụp xuống đảo một vòng liếc nhìn xung quanh, chần chừ không biết có nên hỏi hay không.
Phàm Dương nhìn cô, tuấn nhan phong trần vững chắc chờ đợi, nhìn qua cũng thấy cô có chuyện muốn hỏi, nhưng cứ mãi do dự.
“Em muốn hỏi chuyện gì?” Anh hỏi.
Lâm Ninh bậm bậm làn môi, mi mắt sụp xuống lẫn trốn một hồi, hai bàn tay cô đặt trên bụng, đầu ngón tay cái bấm vào mu bàn tay kia, ngẫm nghĩ một lúc, nâng mi mắt nhìn, anh vẫn đang chờ đợi.
“Anh có thích những người tài giỏi không? Ví dụ một người con gái vừa tài giỏi lại còn rất xinh đẹp, cô ấy có thể phụ giúp anh trong công việc, lại còn có thể đảm đương làm một người vợ, anh có thích người như vậy không?”
Lâm Ninh đang lo sợ một người nào đó thật giỏi sẽ xuất hiện, người đó ưu tú hơn cô, trí thức, thông minh, xinh đẹp, liệu anh sẽ thích không?
Câu trả lời, Lâm Ninh đã dự sẵn.
“Sẽ thích” Phàm Dương thành thật trả lời, bạc môi cong lên một đường.
“Người hoàn hảo như vậy, tất nhiên, không chỉ riêng anh mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều sẽ thích.”
Lý thuyết thực tế không thể chối cãi, câu trả lời của anh hoàn toàn phù hợp với dự định trong tâm trí của Lâm Ninh.
Lâm Ninh đã dự sẵn câu trả lời này, đây là thực tế, nhưng cũng không khỏi đau lòng một phen, cô nuốt xuống một ngụm tê dại trong lòng.
Mi mắt sụp xuống giấu đi đau lòng, nhưng cũng chẳng giấu được Phàm Dương, anh thâu tóm mọi biểu hiện trên gương mặt Lâm Ninh, đến từng cái nuốt ực xuống.
Phàm Dương biết điều cô đang lo lắng, buông ra dao nĩa, bàn tay đỡ đầu Lâm Ninh, nâng cô ngồi dậy.
“Anh ôm” Phàm Dương kéo Lâm Ninh ngồi vào lòng anh, vòng tay bao bọc ôm gọn cô vào lòng, hôn khẽ lên mái tóc thơm ngọt mùi hương xà phòng hoa bồ kết.
“Nhưng mà Ninh Ninh, trên đời này làm gì có ai hoàn hảo như thế, bất kỳ người nào cũng phải có khuyết điểm, kể cả anh cũng vậy” Phàm Dương hôn mái tóc, giọng nói mềm mại ôm ấp Lâm Ninh.
“Trên lý thuyết về người như vậy, anh nói không thích thì là gạt em.
Anh sẽ thích nhưng anh không cần chọn người như vậy, anh không cần người phụ nữ của anh phải tài giỏi san sẻ công việc.”
Lâm Ninh mềm nhũng trong lòng anh, tâm trí cô là vô vàng cơn sóng đang vỗ, những cơn sóng theo lời nói của anh trở nên nhỏ dần.
“Người phụ nữ của anh có thể không tài giỏi, không biết làm những công việc như anh.
Vì thứ anh cần là toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, không thị không phi.”
Ngày đó khi ông nội cho anh hai lựa chọn giữa Trình gia và Lâm gia, có biết bao người con gái trong hai gia đình này, nhưng người anh chọn chính là Lâm Ninh.
Bởi Lâm Ninh không thị không phi, không tham không mưu cầu.
Sau khi điều tra những người con gái trong hai họ này, Lâm Ninh giống như viên ngọc tinh khôi không vướng bụi trần giữa những viên ngọc u ám, ngày đó anh đến Mỹ, muốn xem thử người con gái thuần khiết đến mức không có tham vọng này thực tế là người như thế nào.
Phàm Dương nhìn thấy Lâm Ninh sau khi tan học, cô đi bộ trở về, trên đường về thì dừng chân tại một công viên.
Chật lưỡi kêu gọi một thứ gì đó, chỉ vài giây, một chú cún chui từ bụi cỏ ra, mừng rỡ chạy đến vẫy đuôi, chạy nhảy xung quanh chân Lâm Ninh.
Lâm Ninh ngồi xổm xuống đất, xé ra chiếc xúc xích cho một chú cún hoang ăn, Lâm Ninh ngắm nhìn chú chó, bàn tay nhỏ nhắn xoa lên đầu chú cún nhỏ.
“Ăn chậm thôi, cắn trúng lưỡi thì tao không có chịu trách nhiệm đâu.”
Mỗi ngày đi qua con đường này, Lâm Ninh sẽ dừng lại cho chú cún hoang này ăn, tan chiều là hoàng hôn ánh đỏ, nắng chiều dịu dàng chiếu rọi lên người Lâm Ninh và chú chó nhỏ, một người một chó yên bình giữa những bộn bề cuộc sống.
Lâm Ninh rất thích chú cún nhưng để nuôi cún đối với cô thì rất khó.
Cả ngày Lâm Ninh ở trường học và chỗ làm thêm, nếu đem chú cún về, chú cún sẽ phải cô đơn trong căn phòng mấy mét vuông cả ngày, cún còn là động vật hoạt bát thích chạy nhảy.
Vậy nên Lâm Ninh không mang chú cún về, mỗi ngày ghé ngang cho chú cún ăn, vuốt ve nó một lúc rồi trở về.
Chú cún ngoan lắm, còn hộ tống Lâm Ninh về căn hộ.
Mỗi ngày lặp đi lặp lại như thế, Lâm Ninh chỉ ở trường, chỗ làm thêm và công viên của chú cún.
Một người không thị phi, không mưu cầu.
Thuần khiết như một viên ngọc phỉ thúy, đơn thuần giữa bao nhiêu tâm cơ mịt mù, không một hạt bụi trần nào vươn trên ánh mắt.
Phàm Dương lại hôn lên mái tóc Lâm Ninh, dỗ dành cô bé nhỏ đang tủi thân, sợ bản thân không tài giỏi bằng bạn bè của anh.
“Người anh cần chỉ đơn giản là em, em không cần phải tài giỏi, em chỉ cần là em là đã đủ cho anh.”
Tay trái anh nắm lấy bàn tay trái của Lâm Ninh, xoè mu bàn tay nhỏ nhắn ra, xoa xoa nhẫn cưới trên ngón tay áp út của Lâm Ninh.
Nhẫn cưới trên tay anh phản chiếu ánh sáng bóng đèn lấp lánh, anh nâng bàn tay Lâm Ninh lên hôn, hôn vào mu bàn tay, hôn lên nhẫn cưới.
“Em có những thứ người khác không có, em cho anh cảm giác mà người khác không thể cho anh, vậy nên em không cần phải tài giỏi nữa, bà nhỏ của anh đã giỏi lắm rồi.”
Người phụ nữ bên cạnh anh không cần tài giỏi, anh không cần người như vậy, anh cần một người có thể để cho anh dựa dẫm những lúc anh mệt mỏi, cần một người không có tâm niệm phức tạp, để khi anh ở bên cạnh, anh có thể buông bỏ lớp vỏ phòng bị, anh có thể được là chính anh.
Chỉ đơn giản như thế, người mà khi ở trong tầm mắt của anh, anh không cần phải gồng mình tự vệ nữa.
“Đứa ngốc, có hiểu ý anh không?”
Anh chỉ cần người làm ấm linh hồn, làm dịu trái tim.
Lâm Ninh tựa vào lòng anh, bàn tay cũng nắm lấy tay anh, những con sóng trong lòng dịu dàng tan đi, để lại trái tim ngọn lửa hồng rạo rực, khoé môi nâng ra một nụ cười rạng rỡ.
Nhiều khi không cần những lời hoa mỹ, không cần những lời ngọt ngào, chỉ những lời bản thể đơn sơ cũng đủ làm trái tim rung động..