Nơi Nào Cũng Là Anh

Bảo bảo nhỏ sinh thiếu tháng phải nuôi trong lồng kín cho đến khi bảo bảo đủ tháng, để đảm bảo cho sức khoẻ của bảo bảo và cả Lâm Ninh, sau khi bảo bảo đủ tháng thì cả hai mẹ con vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát thêm khoảng ba tuần.

Tổng kết là Lâm Ninh và bảo bảo phải ở lại bệnh viện gần hai tháng, trong khoảng thời gian đó, ở vinh thự đã xảy ra một cuộc cải cách vườn nhà.

Sau khi Phàm Dương làm xong những công việc quan trọng ở công ty, anh toàn giao quyền hành lại cho Lý Cẩn và Triệu Đình, ngoại trừ những việc thật sự quan trọng cần đến Phàm Dương, nếu không phụ thuộc vào toàn bộ bọn họ.

Phàm Dương phải thực hiện một việc rất quan trọng chính là đưa hoa viên trở về, trong hai tháng Lâm Ninh ở bệnh viện, anh phải tranh thủ hoàn thành hoa viên.

Ngày đầu tiên mà cô trở về, cô sẽ được nhìn thấy hoa viên xinh đẹp, một hoa viên muôn màu muôn sắc chào đón cô trở về, đó sẽ là món quà tuyệt vời nhất.

Ban đầu, Phàm Dương dự định sẽ trồng lại hoa viên như cũ, bỗng anh lại nhớ đến bà nhỏ nhà anh từng nói, cô muốn được cùng anh đến vườn hoa Keukenhof.

Nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bà nhỏ khi đó, cô nói về Keukenhof bằng đôi mắt tròn xoe lấp lánh vô cùng yêu thích, Phàm Dương đã thay đổi kế hoạch.

Anh tìm hiểu về vườn hoa ấy, nơi được mệnh danh là vườn hoa đẹp nhất trên quả địa cầu nằm tại Hà Lan.

Loài hoa đặt trưng của vườn hoa Keukenhof là hoa tulip, chúng được trồng thành từng dãy hoa theo màu, có đầy đủ các loại màu trải dài như những tấm thảm tuyệt sắc. Ngoài ra, những loài hoa khác sẽ được trồng thành những vòng tròn, mỗi một vòng tròn là một loại hoa, một màu hoa.

Sau khi tìm hiểu xong, Phàm Dương đã quyết định sẽ xây dựng vườn nhà thành một vườn hoa Keukenhof, anh sẽ trang trí thêm những dàn hoa bằng dây leo bao bọc khắp vườn nhà, làm thành những mái vòm đầy hoa rơi xuống, thậm chí, vườn phía sau nhà sẽ được trồng thành hai hàng cây hoa anh đào, hai hàng hoa lưu tô.

Anh sẽ biến nơi này thành một nơi thật đẹp, sẽ là Keukenhof của riêng cô.

Phàm Dương chỉ có hai tháng để hoàn thành, thế cho nên cả ngày Phàm Dương chỉ ở nhà tiến thành công trình, người làm trong nhà cũng nhập cuộc phụ giúp cậu chủ một tay, cùng nhau tạo nên vườn hoa thật đẹp dành cho cô chủ.

...

Bảy giờ tối ở phòng bệnh, mẹ An vừa mới rời đi, hôm nay Ninh Tuệ sẽ ở lại cùng Lâm Ninh.

"Hừm!"

Đang ngồi trên giường, Lâm Ninh thở hắc ra một cái, mẹ Ninh ngồi ở chiếc ghế massage liền ngước nhìn con gái.

"Con sao thế?" Mẹ Ninh lo lắng hỏi, tắt chế độ massage của chiếc ghế, ngồi dậy nhìn Lâm Ninh ở phía giường.

"Khó chịu ở đâu sao?"

Thấy mẹ đang muốn rời khỏi ghế massage, Lâm Ninh vội đưa hai bàn tay ra xua xua.

"Không phải, con không có khó chịu."

"Vậy thì sao lại như thế?" Mẹ Ninh bước xuống ghế massage, bước đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống chiếc ghế đai bên giường.

Thấy mẹ ngồi xuống bên cạnh mình, Lâm Ninh xụ mặt xuống, mi mắt rũ xuống trở nên thật u ám.

"Con sao thế?" Mẹ Ninh nhìn bộ dáng ảm đạm của con gái, bà không khỏi lo lắng, dạo gần đây sức khoẻ Lâm Ninh và cả cháu trai Gia Hạo đều rất tốt, cả Lâm Ninh và Phàm Dương cũng không có vấn đề, bà không thấy vấn đề gì để con gái phiền não như thế.

Lâm Ninh mím mím mí môi, hít vào một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, cô cúi thấp đầu, nói nhỏ.

"Dạo này... Mẹ có thấy anh Dương dạo này bận bịu quá không?" Cô càng nói càng cúi thấp đầu, giống như nàng thiếu nữ cố gắng giấu giếm đi gương mặt thẹn thùng của bản thân, giọng nói nhỏ xíu rỉ ra.

"Anh ấy vài hôm mới đến một lần..." Cả tháng nay, vài ba hôm cô mới thấy anh xuất hiện một lần, ôm cô ngủ một đêm rồi lại mất tâm vài ba hôm nữa, Lâm Ninh không khỏi tủi thân, nhỏ giọng nói.

"Rõ ràng anh ấy nói là anh ấy sẽ dỗ dành con, nhưng mà gần đây anh ấy cứ mất hút mấy ngày mới xuất hiện một lần, cũng chỉ ôm con ngủ một đêm rồi lại mất tiêu nữa. Mẹ xem, anh ấy có thật là đang dỗ dành con không vậy?"

Mẹ Ninh khẽ cười dịu dàng, thì ra con gái đang nhớ chồng đây mà.

"Nói vậy là con đang nhớ cậu Phàm à?"

Lâm Ninh đang rũ xuống, nghe mẹ hỏi liền ngẩng lên, mặt quay ngoắc về phía bên kia.

"Không có! Con không thèm!"

Mẹ Ninh bật cười lớn, bà đã quá hiểu rõ con gái bà rồi a, cái điệu bộ này là bị chọt trúng tim đen rồi, bà vừa cười vừa nói.

"Rõ ràng là đang nhớ cậu Phàm rồi, hay là ngày mai mẹ bảo cậu Phàm đến?"

"Thôi a" Lâm Ninh xoay lại nhìn mẹ, đôi mắt tròn trừng lên, bĩu môi.

"Anh ấy phải tự thân mà đến mới đúng, không cần phải kêu" Cái miệng đang oai oái bĩu ra đột nhiên bậm lại, mím chặt lại, Lâm Ninh lần nữa rũ xuống.

"Như này là anh ấy không nhớ con... Cho nên mới không đến..."

Mẹ Ninh nhìn con gái ủ rũ, bà nhẹ cười, nụ cười hiền dịu của người mẹ yêu thương bảo bối của mình, hai tay mẹ Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Ninh, bàn tay già nhăn nắm lấy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Ninh.

"Ninh à" Mẹ Ninh dịu dàng gọi, Lâm Ninh theo tiếng gọi khẽ nâng đầu nhìn mẹ, nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ.

Mẹ Ninh vừa xoa xoa mu bàn tay vừa nhẹ nói.

"Cậu Phàm dạo này rất bận, cậu đang chuẩn bị cho con một món quà, cho nên con đừng nghĩ lung tung gì cả, cậu bận làm quà cho con thôi."

Quà? Quà gì mà phải bận đến như thế nhỉ?

Lâm Ninh không hiểu được, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Mẹ Ninh nhìn ánh mắt không bằng lòng của Lâm Ninh, bà nhẹ cười, tay dịu dàng xoa bàn tay nhỏ, lời nói mẹ du dương êm ái cất lên.

"Cái ngày con sinh Gia Hạo, con hiểu lầm cậu Phàm có người khác, lúc đó mẹ cũng hiểu lầm cậu. Trước phòng phẩu thuật của con, mẹ đã nói với cậu Phàm...

Mẹ bảo rằng vì con đã làm tổn thương cậu, thế nên việc cậu có người khác thì cũng không thể trách cậu, mẹ không trách cậu, chỉ biết trách cái duyên cái phận hai đứa bèo bạc. Thế cho nên nếu cậu đã không thương thì sau này, cậu đừng dính líu với con nữa, mẹ đã nói như thế."

Lâm Ninh lặng yên ngắm nhìn gương mặt dịu hiền của mẹ, lắng nghe từng lời mẹ nói, đôi mắt lấp lánh lên màn sương, trái tim trôi chậm đi theo từng lời mẹ nói.

Ninh Tuệ cười nhẹ, bàn tay đang xoa xoa dừng lại, nắm chặt tay Lâm Ninh.

"Cậu đã quỳ xuống trước mặt mẹ, cậu Phàm nói với mẹ... Rằng cậu thương con."

Lời mẹ ngừng một giây, nhìn vào đôi mắt ngấn màn sương sa của con gái, mẹ thuật lại toàn bộ lời Phàm Dương đã nói.

"Cậu thương con từ tận đáy lòng, cậu yêu con hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Con có biết khi mẹ nghe thấy lời nói đó, mẹ đã nhớ đến chuyện gì không?"

Mẹ Ninh khẽ hỏi, nụ cười của mẹ vẫn thật dịu dàng, trong đáy mắt mẹ còn có tia ấm áp.

"Mẹ nhớ đến con gái của mẹ, ngày con gái của mẹ ở Đài Đông Nam, con cũng từng nói như thế, nói rằng con thương cậu, thương cậu lắm.

Lúc đó nhìn cậu, mẹ nhớ đến con, mẹ mới nhận ra, thật ra cậu cũng thương con hệt như con thương cậu. Chỉ là cái duyên hai đứa có chút bạc bẽo, thành ra mới làm khổ nhau.

Lúc đó mẹ nghĩ nếu như mẹ cứ kiên quyết không cho phép trong khi cậu chân thành như thế, và con gái của mẹ cũng thương cậu như thế, lúc đó có khi nào mẹ sẽ trở thành cái bạc bẽo trong cái duyên của hai đứa không.

Thứ mà mẹ mong muốn là hạnh phúc của con, mà hạnh phúc của con lại là cậu, thành ra, mẹ chẳng thể nào ngăn cấm nữa."

Mẹ Ninh khẽ phì ra một tiếng cười nhẹ.

"Chà, thật ra, mẹ cũng nghi ngờ cậu có người khác, lúc đó mẹ nhất quyết không muốn con dính dáng đến cậu nữa, nhưng mà khoảnh khắc cậu quỳ xuống, khi mà cậu nói cậu thương con từ tận đáy lòng, chỉ một câu nói như thế lại khiến cho mẹ không kiên quyết được nữa."

Ánh mắt mẹ Ninh trùng xuống, hàng mi hạ thấp.

"Ninh à, một người đàn ông không dễ dàng khụy gối trước người khác..." Mẹ Ninh trầm lắng, ánh mắt mang theo nỗi niềm riêng.

"Mẹ chưa từng nghe thấy một lời nào chân thành hơn thế, lời yêu lời thương đầu môi mẹ đã từng nghe qua, nhưng thương từ tận đáy lòng... Thật sự rất đặc biệt, lần đầu tiên mẹ nghe thấy."

Từ lời mẹ nói, Lâm Ninh hiểu ra, có lẽ là cha Lâm chưa từng nói những lời như thế với mẹ, hoặc là cha chỉ nói những lời yêu ong bướm đầu môi, không thật sự chân thành.

Nghĩ đến chuyện đó, mi mắt Lâm Ninh bỗng nhiên cay xè.

Mẹ Ninh nắm chặt tay Lâm Ninh, mẹ nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương lấp lánh.

"Ninh Ninh là bảo bối của mẹ, cả con và bé Minh đều là bảo bối của mẹ, thứ mà mẹ mong muốn ở cuộc đời này chính là hạnh phúc của con."

Bà đã không được hạnh phúc, sắm một vai vợ lẻ cả đời chỉ có thể o bế theo người đàn ông, bà đã sớm mất đi niềm tin vào thứ tình yêu hão huyền, cho đến ngày hôm đó bà nhìn thấy chân thành từ đáy mắt cậu Phàm.

Mẹ khẽ cười, vỗ nhẹ bàn tay Lâm Ninh, nói nhỏ.

"Cậu thương con lắm đó."

Lâm Ninh mím chặt môi, đầu nhỏ vội vàng gật gật, nước mắt lã chã theo cái gật đầu, lăn tăn trên đôi gò má, cô mím ra nụ cười rạng rỡ, ngõ ý.

"Hay là... Sau này mẹ đừng ở Lâm gia nữa, cùng em Minh đến ở với con, dù sau mẹ An cũng chỉ còn một mình, mẹ và mẹ An có thể cùng nhau dưỡng lão với con cháu là được rồi."

Nghe thấy ý định của Lâm Ninh, mẹ Ninh cười khổ.

"Sao có thể dễ dàng như thế?"

"Chỉ cần mẹ muốn" Lâm Ninh vững chắc đáp, lần này đổi lại là Lâm Ninh nắm lấy bàn tay mẹ, cô nắm chặt tay mẹ, cứng rắn đáp lại thêm một lần nữa.

"Chỉ cần mẹ muốn nhất định sẽ làm được, từ trước đến bây giờ mẹ cam chịu, nhẫn nhịn cha là vì con cái, là vì chúng ta không có chỗ nương tựa, bây giờ đã khác rồi."

Lâm Ninh cười tươi, mi mắt hoen giọt nước mắt lấp lánh trông thật rạng rỡ.

"Bây giờ... Con đã có thể che chở cho mẹ rồi, chúng ta không cần phải cam chịu nữa."

Bây giờ cô đã có điểm tựa, một chỗ dựa vững chắc, cho nên có thể nói, cô đã có thể bảo vệ cho mẹ.

Mẹ chẳng cần phải nhẫn nhịn nữa, chẳng cần phải o bế nâng niu tình cảm từ một người đàn ông không thật lòng, cô nắm chặt tay mẹ, như thể đang tiếp thêm dũng cảm cho mẹ Ninh.

"Điều mẹ thật sự muốn là gì?"

Còn tiếp...

(P/s ngày hôm sau, Ninh Tuệ kéo vali cùng thằng con nhỏ bỏ đi.

Cha Lâm kiểu: Con gái ơi là con gái, con báo cha rồi con ơi là con!

Kết cục cho kẻ không chung thủy là sẽ không bao giờ nhận được tình yêu chân thành.)

_ThanhDii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui