Nơi Nào Cũng Là Anh

Doãn Linh?

Hắn đã từng nghe qua cái tên này, gương mặt này hắn đã nhìn thấy ở đâu đó, thậm chí trong trái tim còn có một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

“Tôi chưa từng gặp qua cô.”

Doãn Linh hít sâu vào một hơi, nụ cười trên môi thật chua xót.

Phải rồi, hắn ở kiếp này chỉ vừa mới lần đầu nhìn thấy cô, hắn không có ấn tượng gì với cô cũng đúng thôi.

“Cô…” Nhưng cô lại thật quen thuộc, Chu Quốc Duy kinh ngạc, thậm chí cô còn biết rõ thân phận thật lẫn thân phận giả của hắn, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, để phòng có thêm người khác xuất hiện.

“Cô rốt cuộc…”

“Anh đừng tò mò nữa” Doãn Linh cắt ngang lời Chu Quốc Duy, cô không để chuyện đời trước phiền nhĩu trái tim, mục đích cô đến đây là vì bà Du, cô không muốn nghĩ đến những chuyện kinh tởm mà hắn đã từng gây lên người cô.

Không nên nghĩ đến, nếu không cô sẽ không cầm cự được mà ra tay giết người. Doãn Linh cần người này đến gặp bà Du, xem như một cách để cô báo đáp lại ân tình của bà Du đối với cô, nuốt ngược nước mắt vào trong nói.

“Mẹ anh đang ở trong bệnh viện, bà ấy sẽ không qua khỏi đêm nay, anh đến đó gặp bà ấy một lần đi.”

“Mẹ?” Chu Quốc Duy nghe thấy thì nhếch miệng khinh thường “Bà ta thì liên quan gì đến tôi, tôi vốn không có mẹ từ lâu rồi, cô đến đây chỉ vì chuyện đó à?”

Một hình ảnh vụt qua, Chu Quốc Duy phát giác ra.

“À, đúng rồi, cô là cô bạn của Lâm Ninh, là người đang ăn nhờ ở thuê cùng với người đàn bà đó.”

Thảo nào anh cứ nhìn thấy quen mặt, thì ra đã nhìn thấy trên ảnh mấy lần, cô gái này thường xuất hiện trên ảnh của Lâm Ninh.

“Người đàn bà? Đấy là cách anh gọi mẹ của anh sao?”

Doãn Linh bật ra tiếng cười, nếu không vì mong ước của bà Du, không vì thương xót cho người đã có ơn cưu mang cô, Doãn Linh sẽ không bao giờ đến gặp kẻ này.

“Chỉ đến gặp bà ấy một lần cuối cùng cũng không được sao? Dù có nói gì đi nữa bà ấy cũng là mẹ của anh.”

“Tôi không có người mẹ nào cả, cô về đi, nói với bà ấy, tôi và bà ấy không có bất kỳ quan hệ nào cả” Chu Quốc Duy từ chối yêu cầu của Doãn Linh.

“Bà Du sẽ không còn ngày mai nữa, anh chỉ có một lần duy nhất vào đêm nay để gặp bà ấy thôi” Doãn Linh nén lại bi thương ngõ lời.

“Đến đó một lần thôi.”

“Không, tôi không đi” Chu Quốc Duy vẫn không muốn gặp lại bà Du.

Đúng hơn là hắn không thể ra khỏi chỗ này, ngoài kia đâu đâu cũng là người của Nhất Bang, tin tức mẹ hắn nhập viện sắp chết, bọn người Nhất Bang cũng có thể đang phục kích ở đâu đó chờ hắn xuất hiện ở bệnh viện.

Hoặc là… Chu Quốc Duy liếc nhìn xung quanh vô cùng đề phòng.

“Trên đường cô đến đây có ai đi theo không?”

Bọn người Nhất Bang có khả năng đi theo cô gái này, rốt cuộc cô gái này làm sao biết được nơi ở của anh.

Nghe câu hỏi của hắn, Doãn Linh buồn cười vô cùng, ánh mắt trở nên khinh thường.

Chu Quốc Duy không dám do dự, nắm lấy tay Doãn Linh kéo cô vào trong, đóng nhanh cánh cổng rồi liền kéo Doãn Linh đi vào nhà.

Đóng chặt cánh cửa, gương mặt hắn đề phòng lộ rõ sự lo sợ, Chu Quốc Duy trừng mắt nhìn Doãn Linh, bằng một cách khác hỏi lại.

“Cô không bị người khác bám đuôi đi đến đây đó chứ? Bọn người Nhất Bang sẽ không đi theo cô đâu đúng không?” Chu Quốc Duy trợn mắt như một con quỹ mắt trắng đáng sợ, hoài nghi hỏi Doãn Linh.

“Hãy nói với tôi rằng cô không dắt theo bất kỳ người nào khác đến đây.”

Bộ dạng lo sợ chẳng khác gì con rùa rút cổ, đúng hơn thì còn thua cả một con chó cụp đuôi. Doãn Linh đối diện trước hắn, cô đã từng do dự không dám đối mặt, lúc này, khi đứng trước mặt hắn, Doãn Linh lại cảm thấy phi thường dũng cảm.

Thì ra cô chỉ không dám đối mặt những ký ức kinh khủng, còn hắn, từ đầu đến chân vẫn thật đáng chế cười, cô đã một đời đối kháng hắn thì hắn còn có gì đáng sợ.

Cô nâng ra nụ cười giễu cợt.

“Anh sợ cái gì?” Cô chê cười, trên mi mắt chỉ toàn khinh bỉ.

“Anh gây thù chuốc oán với người Nhất Bang, gây hoạ xong không dám gánh vác trách nhiệm sao? Trốn chui trốn nhủi ở đây tránh khỏi truy lùng của họ, mẹ của anh hấp hối anh cũng không dám ló mặt ra à? Thật hèn nhát.”

“Tôi vốn không xem bà ta là mẹ” Chu Quốc Duy quát lên, lời Doãn Linh nói hắn nghe không lọt lỗ tai, càng nghe càng khó chịu, tức giận quát lên, trừng trừng mắt.

“Cô có tư cách gì để nói tôi? Cô đã hỏi bà ta có nuôi tôi được ngày nào không? Cô rốt cuộc là ai mà dám lên mặt dạy đời tôi?” Chu Quốc Duy càng nói càng nghi hoặc.

Cô gái này giữa đêm chạy đến chỉ vì muốn hắn trở về gặp người đàn bà sắp chết kia, cô còn biết rõ hắn là Trình Quốc, và cả cái tên giả mạo Chu Quốc Duy.

Hắn có hai thân phận, danh tính thật sự là Trình Quốc, kẻ đang trốn tránh truy lùng của Nhất Bang, danh phận giả là Chu Quốc Duy, làm người tình trong bóng tối của Lâm Ái Mỹ, đang cố gắng bày mưu tính kế để đoạt lấy quyền thế từ tay Phàm Dương.

Hắn muốn ngồi lên ngôi vị của Phàm Dương, trở thành kẻ đứng đầu Thành An, như vậy, dù có là Nhất Bang cũng không thể làm hại hắn.

Nếu đã biết rõ hai thân phận của hắn, hắn không thể để cô toàn mạng ra khỏi đây, nếu không, tung tích của hắn lộ ra với người Nhất Bang thì tính mạng của hắn sẽ lâm nguy.

À… Trông cũng thật xinh đẹp, lại còn nửa đêm tìm đến.

Chu Quốc Duy nảy ra suy nghĩ đen tối, nhếch môi cười đểu.

“Ừ, tôi chết nhát thì đã sao? Tôi không dám đi ra ngoài thì đã sao? Tôi đâu thể vì đi gặp người đàn bà không đáng làm mẹ đó mà mạo hiểm tính mạng của tôi?”

“Đó cũng là mẹ của anh, đến gặp một lần cuối cùng để bà ấy có thể ra đi thanh thản cũng không được sao?” Doãn Linh khó tin vào mắt, đôi tay tức giận cuộn tròn thành quả đấm phát run.

“Không, bà ta càng dằn vặt càng tốt, đến chết càng phải đau khổ, tốt hơn hết là chết cũng không được nhắm mắt.”

Chát.

Doãn Linh vung lên bạt tay, giáng xuống cái tát mạnh vào gương mặt Chu Quốc Duy.

“Khốn khiếp!” Doãn Linh khiếp đảm thốt lên, đôi mắt đông đầy nước.

“Anh của mười năm sau hay hiện tại cũng đều khốn nạn y hệt nhau.”

“Cô nói điên cái gì đây?” Chu Quốc Duy xoay mặt lại, nửa bên gò má rát bỏng, hắn nhếch mép miệng, bước chân tiến đến.

Doãn Linh không lùi bước, ngẩn mặt nhìn hắn, cô còn nâng ra nụ cười khinh thường, bao nhiêu phẩn nộ tích tụ bùng phát.

“Tôi nói, cho dù là hiện tại hay mười năm sau thì anh cũng đều hèn nhát như vậy, cả đời này của anh mãi mãi chỉ là một con chó cụp đuôi, là con rùa rút cổ không bao giờ có thể ngẩn đầu. Anh mãi mãi cũng là một con chó hèn nhát!”

Doãn Linh rít vào một hơi, mắt trừng lên, nhếch mép cười, bao nhiu căm ghét từ kiếp trước trút xuống.

“Một con chó, mãi chỉ là một con chó chỉ biết cắn người, vĩnh viễn không ngốc đầu lên được.”

“Cô…” Chu Quốc Duy trợn mắt, bàn tay to nâng lên bóp cổ Doãn Linh, bàn tay hắn bắt trọn chiếc cổ Doãn Linh dùng sức bóp.

“Vì lỗi lầm của anh, anh không dám đối diện… Thậm chí mẹ của mình, anh cũng không dám đến gặp… Ực…” Doãn Linh khó khăn hô hấp, lực siết trên cổ càng lúc càng mạnh, hai tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay của Chu Quốc Duy, Doãn Linh bấy bám, móng tay cắm vào cổ tay hắn.

Hô hấp không xong, trong đôi mắt cô lấp lánh nước cũng chỉ có khinh thường.

“Phải nói… Là anh mới là người không có… Tư cách gặp… Bà Du…”

“Con mẹ nó” Chu Quốc Duy chạm tới vào cực điểm, tay siết chặt cổ Doãn Linh dùng sức ném cô ngã xuống sàn nhà.

Thân thể Doãn Linh ngã đập xuống dàn nhà, giây phút vừa rồi gần như sắp bị hắn bóp ngạt, tay cô chạm lên cổ vuốt vuốt xuống ngực, ho sặc sụa.

“Cô có tư cách gì để nói? Con mẹ nó, người đàn bà đó không có tư cách làm mẹ tôi, còn cô, cô cũng không có tư cách phê bình tôi” Chu Quốc Duy tức giận cởi ra cúc áo, bước chân tiến tới chỗ Doãn Linh.

Hành động cởi cúc áo đi tới, trong tâm trí Doãn Linh hiện lại hàng loạt hình ảnh y hệt, là cởi cúc áo, cởi ra thắc lưng leng keng, hàng loạt ký ức khủng khiếp phía sau ùa về tâm trí. Doãn Linh ngã trên sàn, hai tay bủn rủn như vũng bùn chống đỡ cơ thể, hai chân đạp lên mặt sàn đẩy cơ thể lui về phía sau.

“Anh… Anh lại muốn làm gì?”

“Lại? Tôi đã từng làm gì cô mà cô bảo như thế?” Chu Quốc Duy kéo ra tiếng cười man rợ “Cơ mà tôi có thể làm gì? Cô đã biết rõ thân phận của tôi, tôi không thể để cô ra khỏi đây, giết thì lại uổng phí, hay là chúng ta vui vẻ một chút.”

“…” Doãn Linh thục lùi, ánh mắt hoảng sợ chứa đầy sự ghê tởm.

“Anh đừng qua đây.”

“Là do cô tự mình tìm đến” Chu Quốc Duy cởi xong cúc áo, cởi ra chiếc áo thả rơi trên sàn, tay chuyển xuống tháo ra thắc lưng.

“Mồi đã dâng đến cửa rồi, không ăn thì trái với lương tâm, haha, cô cũng thật là ngây thơ, cô nghĩ tôi sẽ đến gặp người đàn bà đó à? Thật là ngốc nghếch.”

Chu Quốc Duy tháo gỡ thắc lưng phát ra âm thanh leng keng, âm thanh quen thuộc đến mức phát lên khiến Doãn Linh rùng người.

“Không phải…” Cô đến đây rõ ràng chỉ vì muốn hắn đến gặp bà Du một lần cuối, không phải như thế này.

“Nếu cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không làm cô đau.”

Hắn tiến đến, thả rơi thắc lưng xuống sàn nhà.

“Ngoan ngoãn mở chân ra.”

Mắt Doãn Linh mở to, tim rỗng nhịp, giọt nước mắt thẳng tấp chảy xuống.

Ký ức trở về tiền kiếp, giọng nói như quỷ ám bên lỗ tai thì thầm.

“Nếu em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không làm em đau.”

“Ngoan ngoãn mở chân ra.”

Y hệt, không một điểm khác biệt.

Còn tiếp…

(P/s Nghe bà Doãn chửi sướng cái lỗ tai, một con tó mãi chỉ là một con tóoo.

À mà, tôi nghĩ đến màn anh hùng cứu mỹ nhơn của lão Lục, cười chắc chớt.)

_ThanhDii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui