Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

“Caroline!”

Caroline gần xuống tới chân cầu thang thì Matt gọi giật nàng lại bằng một tiếng thét lớn. Đã một tuần trôi qua từ sau cuộc tranh cãi về cái chân của Matt. James đã nghe theo các anh em mình và Caroline, khiến linh mục Miller và ông Williams tức tối bỏ về. Caroline có vẻ đã được gia đình mới chấp nhận hoàn toàn, ít nhất là trong những việc nội trợ, nhưng đôi khi đó lại là điều không may. Matt là một bệnh nhân hay đòi hỏi, cứng đầu cứng cổ, và Caroline mệt lử vì phải chăm sóc anh. Anh không hợp với việc nằm liệt giường chút nào, và anh đòi hỏi nàng phải ngoan ngoãn phục tùng mình suốt sáng, trưa, chiều, tối. Mím môi bực tức, nàng xoay người định leo trở lại lên giường bệnh của anh. Tay nàng siết chặt khay đồ ăn sáng mà anh không hề động vào khi anh hét gọi tên nàng lần thứ hai.

“Caroline! Tôi ngửi thấy mùi bánh mỳ bị cháy!” Mới bước được một bước nàng đã phải dừng sững lại vì tiếng gọi của Daniel. Ngoảnh đầu về hướng nhà bếp, Caroline mở miệng định trả lời thì…

“Dì Caroline! Còn cháo không ạ?” Davey gào toáng lên. Trong vài ngày qua thằng bé có vẻ đã chấp nhận sự có mặt của nàng trong nhà. Caroline không thể đoán nổi đó là do sự chăm sóc của nàng với bố nó, sự ân cần của nàng đối với nó và John, hay vì tài nấu nướng của nàng. Nhưng vào lúc này rõ ràng nó chỉ quan tâm tới tài nấu nướng của nàng mà thôi.

“Cô làm ơn giúp tôi mạng lại đôi tất này trước buổi lễ Chủ nhật được không?”

Robert đang đứng trên nàng hai bậc thang, giơ ra một đôi bít tất len dài màu xám với một lỗ thủng to tướng ở phần mũi. Caroline chuyển sang cầm cái khay bằng một tay để nhận lấy đôi tất, rồi tự động bước xuống và tránh sang một bên cho anh ta đi qua.

“Thật may là cô biết khâu vá. Đôi tất đẹp nhất của tôi đấy, và tôi không muốn chân mình bị thòi ra cả buổi lễ. Dẫu không ai nhìn thấy thì Chúa cũng sẽ trông thấy.”

Rồi Robert đi về phía căn bếp, nơi những người còn lại đang ăn sáng. Caroline vừa mới đem bữa sáng lên cho Matt, và anh đã không chịu ăn lấy một miếng chỉ vì đồ uống mà nàng mang cho anh là trà chứ không phải rượu, vì vậy tâm trạng nàng không được tốt cho lắm. Nàng nhăn mũi trước đôi tất dơ dáy.

“Caroline! Cô đang ở chỗ quái quỷ nào vậy? Mang cái khay đó trở lại đây ngay!” Matt lại gầm lên.

“Bánh mỳ cháy rồi! Ối! Chết tiệt, nóng quá!” Daniel hét lên.

“Cháu vẫn đói lắm!” Davey rên rỉ.

Gâu! Gâu! Đến lượt Raleigh góp phần vào sự náo loạn. Raleigh? Ở trong nhà ư? Vừa bê cái khay vừa cầm đôi tất, Caroline mặc kệ Matt và vội vã chạy về phía căn bếp, nơi phát ra tiếng sủa của Raleigh. Con chó trời đánh đó đang làm gì trong nhà vậy?


Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng liền liếc nhanh một lượt xung quanh.

“Ối! Chúa ơi! Caroline, bánh mì bị cháy rồi. Tôi đã bị bỏng tay vì cố lấy nó ra!” Daniel đứng bên lò sưởi, mút mút bàn tay như một đứa trẻ bị thương.

“Dì Caroline, chú Thom đã ăn hết cháo mà cháu thì vẫn còn đói!” Davey, đang ngồi với John và Thomas ở bàn ăn, vẻ mặt thiểu não.

“Ăn một ít cháo của anh và im miệng đi.” John đẩy bát của mình về phía Davey.

“Em muốn phần của em cơ!”

“Tôi có ăn hết cháo đâu!” Thomas nói, giọng điệu gần trẻ con bằng Davey.

“Tôi cũng vậy! Nhìn xem, nó đã sạch bách! Mà tôi còn chưa được ăn miếng nào!” Robert nhòm vào cái nồi, nghiêng nó về phía Caroline để chứng thực cho lời nói của mình.

“Bánh mỳ…” Daniel rối rít chỉ về phía cái lò gạch hình vòm bên cạnh lò sưởi.

“Caroline!” Từ trên gác, Matt vẫn đang hét gọi nàng.

Gâu!

“Con chó chết giẫm ở chỗ nào vậy nhỉ?” Nàng bực tức buột miệng hỏi. Đặt cái khay đánh cạch xuống cái ghế gần nhất và thả đôi tất xuống sàn, Caroline lao vọt tới chỗ bếp lò, vừa đi vừa túm lấy một cái giẻ, và mở cánh cửa sắt của nó kịp lúc để cứu lấy một cặp bánh mỳ hơi quá lửa.

“Chúng bị cháy rồi!” Davey hét lên.


“Dì Caroline sẽ làm thêm.” Daniel an ủi nó.

“Giá mà cô ấy nấu thêm ít cháo,” Robert lẩm bẩm.

“Nếu muốn được ăn thì anh nên xuống đúng bữa,” Thomas nói.

Gâu! Gâu!

Caroline giận dữ nhìn quanh khi Raleigh lại cất tiếng sủa nghe đầy mãn nguyện. Nàng không còn giữ được bình tĩnh nữa. “Con chó ở đâu thế?”

Không đợi câu trả lời, nàng vội chạy về phía phòng để đồ, nơi đã được ngầm mặc định là phòng ngủ của nàng. Dĩ nhiên nàng chẳng mấy khi được ngủ ở đó, vì còn phải ngồi trông Matt và đáp ứng những nhu cầu bất tận của mấy người còn lại trong nhà.

Nàng mở toang cánh cửa. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm kinh ngạc vào cảnh tượng đang bày ra trước mắt: Raleigh đang nằm phủ phục, hai chân trước ép xuống tấm nệm, cái mông thì chổng lên và đuôi ngoáy loạn xị. Nó đang nhay nhay một trong nhưng đôi giày đẹp nhất của nàng!

“Cút! Cút! Cút!” nàng hét lên, chộp lấy một cái chổi trong góc bếp và xông vào phòng. Đôi giày da mềm màu đen với cái gót cao mỏng manh đã nham nhở những vết răng xấu xí. “Cút ngay, đồ quỷ quái! Ai để ngỏ cửa cho con quái vật này vào nhà thế?”

Raleigh có vẻ thích thú với trò chơi mới này. Nó nhảy xuống khỏi giường và vừa chạy quanh phòng vừa sủa nhặng xị khi nàng cầm chổi vụt nó. Nhìn thấy đối thủ không đội trời chung của mình, Millicent đang nằm cuộn tròn trước lò sưởi liền bật dậy và chạy biến lên gác. Phát hiện ra còn mèo, Raleigh bèn nhảy vọt lên để rượt theo nó và cất lên một tràng những tiếng tru tréo đinh tai.

“Phải tống cổ con chó chết tiệt này ra khỏi nhà!” Tay giơ cao cái chổi, Caroline chạy theo sau con vật khổng lồ khi nó nhảy lên cầu thang để rượt Millicent. “Con chó chết tiệt! Cút ra, cút ra, cút ra!”

Millicent đã lên đến đỉnh cầu thang và chạy vào phòng Matt, vì chỉ có phòng anh mở cửa. Bám theo sát nút là Raleigh đang sủa ầm ĩ, móng vuốt cào ken két trên ván lát sàn.


“Cái quái gì…!” Lời phản đối của Matt kết thúc bằng một tiếng hét.

“Cút! Cút! Cút!” Caroline xộc vào, tay vung cái chổi, đúng lúc Raleigh, phải nặng tới hơn nửa tạ, nhảy lên giường Matt. Con mèo đen rít lên, nhảy khỏi đệm nhanh như chớp và biến mất dưới gầm giường. Caroline điên tiết vung chổi về phía con chó, nhưng nó đã kịp nhảy xuống đất, và cái chổi đập thẳng xuống nệm. May là nàng không đập trúng Matt, anh đã co rúm người lại, hai tay giơ lên che đầu.

“Dừng lại ngay! Caroline, đủ rồi! Raleigh, ngồi xuống! Quỷ tha ma bắt con mèo phiền phức kia đi!”

“Anh dám đổ… đổ cuộc náo loạn này lên đầu Millicent sao!” Carolien rít lên, đập cái chổi loạn xạ xuống sàn và bàn ghế, đuổi theo con chó đang phi như bay mà chẳng thèm đếm xỉa xem nó trúng vào cái gì. Và một cú vung chổi bừa bãi như thế đã trúng vào giá rửa mặt, khiến cho cái bát và cái bình đang đặt trên đó rơi thẳng xuống sàn vỡ tan. Caroline rít lên phẫn nộ, và cuối cùng nàng cũng vụt trúng con chó. Con vật khổng lồ kêu lên ăng ẳng, nhảy chồm về phía nàng để chạy ra cửa và làm nàng ngã lăn quay ra giường.

“Tôi sẽ giết con chó chết tiệt đó!” Caroline thở hồng hộc trên ngực Matt. Nàng đã ngã lên người anh, và anh đang giữ tay nàng, không cho nàng đứng dậy. Ngực anh phập phồng. Nàng đã làm anh đau sao? Caroline lập tức ngẩng lên, cau mày lo lắng, và phát hiện ra người đàn ông quý phái đó đang cười nhạo mình!

“Dì ấy đã đánh Raleigh!”

“Lại đây, Raleigh! Lại đây, cậu bé! Dì Caroline không cố ý đâu!”

“Nó có định làm hại con mèo đâu!”

“Nếu cô không hành động hấp tấp…!”

“Sau này cô đừng coi Raleigh như thú dữ nữa!”

Giống như một dàn hợp xướng, năm anh em chú cháu mà Mathieson len qua cửa và cùng cao giọng chỉ trích, đồng thời nhìn Caroline với ánh mắt trách móc không thèm giấu giếm. Carolien cứng đờ người dù Matt ngay lập tức siết chặt cánh tay nàng hơn.

“Cháu ghét dì, dì Caroline! Cháu ghét dì!”

Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Cả buổi sáng nay chẳng khác nào một thảm họa, mà trời đã sáng rõ đâu cơ chứ! Nàng mệt phờ vì phải phục vụ đám người vô ơn này, nào lau dọn, nấu nướng, khâu vá và chăm sóc người ốm, và đổi lại thì nàng nhận được gì? Một đôi giày bị chó ngoạm, và Davey nói ghét nàng! Caroline cảm thấy nước mắt đang dâng lên cay sè. Nàng vội chớp chớp mắt, cố gắng ngăn chúng lại, nhưng có lẽ nàng sắp biến thành một con ngốc trước mặt họ mất.

“Thôi nào,” Matt thì thầm vào tai nàng. “Davey con sẽ phải xin lỗi dì đấy nhé. Dì có làm tổn hại gì đến Raleigh đâu. Còn bây giờ, đã đến lúc các con phải đến trường rồi. Daniel, em đưa chúng đi học nhé? Em, Rob và Thom cũng đi làm đi.”


“Nhưng, cha ơi…!”

Caroline có cảm giác mọi con mắt đều đổ dồn vào mình, nhưng nàng nhất quyết không nhìn họ. Thay vào đó nàng áp mặt vào vùng ngực ấm áp rậm rạp của Matt để giấu giếm những giọt nước mắt đang chực trào ra. Bàn tay Matt rắn chắc giữ chặt cánh tay nàng, nhưng không làm nàng đau.

“Thôi tất cả đi đi. Daniel. Đóng cửa lại nhé.”

Hẳn là Daniel đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Thật ra, với khuôn mặt nàng úp xuống bất động trên ngực Matt và việc Matt bảo anh ta rời đi và đóng cửa lại, anh ta sẽ khó mà nghĩ khác được. Daniel dẫn hai cháu và các em ra khỏi phòng mà không nói câu gì. Khi nghe tiếng cửa đóng lại, vai Caroline thõng xuống. Bàn tay Matt trên cánh tay nàng cũng nới lỏng hơn, giống như đang an ủi nàng thay vì kềm giữ.

“Cô cứ khóc nếu muốn. Tôi sẽ không nói cho ai biết cái bí mật đáng xấu hổ này của cô đâu.” Những lời nói thật dịu dàng, nhưng vẫn pha chút chọc nghẹo.

“Tôi không bao giờ khóc.” Caroline nghẹn ngào phản đối và nấc lên một tiếng.

“Cô nói với tôi rồi.”

“Tôi đã làm vỡ bình nước và cái bát.”

“Chúng ta sẽ thay đồ mới.”

“Bánh mỳ thì bị cháy.”

“Trước đây chúng tôi cũng từng ăn bánh mỳ cháy rồi. Nếu cô cắt bỏ những chỗ không thể ăn được, thì nó cũng không đến nỗi tệ đâu.”

“Tôi còn nấu thiếu cháo nữa.”

“Điều đó thì,” anh nói, giọng nhuốm vẻ hài hước, “quả là đáng xấu hổ.”

Caroline biết anh đang trêu mình, nhưng nàng không thể kìm chế được: cho dù đã cố gắng hết mức, nàng vẫn bật khóc nức nở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận