Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Tình hình của Khương Hiểu Hiểu đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng Trần Yên Thực vẫn muốn đến bệnh viện thăm cô bé, nài nỉ Tạ Cảnh Thâm mấy ngày, Tạ Cảnh Thâm đồng ý dẫn cô đi.

Lúc cô đến, sắc mặt Khương Hiểu Hiểu nghiêm chỉnh hồng nhuận nghe Thẩm Lệ kể chuyện xưa, thoạt nhìn cô bé không khác mấy so với trước khi nhập viện.

Thẩm Lệ nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy đỡ cô ngồi xuống cạnh giường: "Bụng đã lớn vầy rồi sao? Sao không chịu ở nhà, mà chạy tới đây làm gì?"

"Em đến thăm Hiểu Hiểu, về sau bụng lớn hơn nữa, Tạ Cảnh Thâm sẽ không cho em đi đâu."

Thẩm Lệ bật cười: "Em lo dưỡng thai là được rồi, Hiểu Hiểu không đáng ngại nữa, bác sĩ Tạ nói chỉ cần tìm được tim thích hợp, thì có thể tiến hành phẫu được rồi."

Trần Yên Thực nắm tay chị: "Sẽ tìm được thôi chị."

Khương Hiểu Hiểu tự mình tiến tới, nhìn chằm chằm bụng của cô một lúc lâu: "Dì ơi, con muốn sờ em gái thử, có được không ạ?"

"Được chứ."

Thẩm Lệ đành phải đỡ Trần Yên Thực đứng lên, đi đến trước giường bệnh Khương Hiểu Hiểu, Trần Yên Thực kéo tay Khương Hiểu Hiểu qua đặt trên bụng mình: "Em cử động được rồi đấy."

Khương Hiểu Hiểu sờ sờ: "Em không động mà, không thấy nhúc nhích?"

"Có thể là em đang ngủ, tiểu gia hỏa này, giờ giấc nghỉ ngơi hoàn toàn ngược với dì, vừa đến ban đêm là cực kì vui vẻ."

Bỗng nhiên Khương Hiểu Hiểu hỏi ngược lại Thẩm Lệ đang đứng một bên: "Mẹ, lúc con ở trong bụng mẹ có ngoan không ạ?"

Thẩm Lệ cười cười: "Hiểu Hiểu ngoan lắm."

"Mẹ, mẹ sinh thêm cho con một em gái hoặc em trai được không mẹ?"

Lời này Khương Hiểu Hiểu không phải chỉ nói một lần, Thẩm Lệ nghe chỉ thấy xót xa, cười gật gật đầu: "Được."

"Dạ." Khương Hiểu Hiểu nhếch môi cố gắng cười, sau đó tiếp tục dời ánh mắt lên bụng Trần Yên Thực, lúc nói chuyện giọng nói cũng nhỏ đi nhiều: "Mẹ, mẹ đừng buồn."

Cô bé chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy, mà cả Trần Yên Thực lẫn Thẩm Lệ đều hiểu, nghiêng đầu không nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ nghe lời Khương Hiểu Hiểu nói xong, xoay đầu đi, thoáng chốc trong mắt liền chứa đầy nước mắt.

Trong lòng Trần Yên Thực cũng có chút chua xót, vỗ vỗ đầu Khương Hiểu Hiểu, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Con chóng khỏe thì mẹ con sẽ không buồn nữa, biết không?"

Giọng nói Khương Hiểu Hiểu càng sa sút hơn: "Dạ."

Hàn huyên một lát, Khương Hiểu Hiểu hơi mệt, Thẩm Lệ dỗ cô bé ngủ, chờ bé ngủ, lúc này chị mới đỡ Trần Yên Thực đi ra ngoài, từ từ bước tới thảm cỏ của bệnh viện.

Trên thảm cỏ có một đứa bé, có một người già, được người nhà dùng xe lăn đẩy đi, có lẽ cũng ra ngoài phơi nắng.

Đột nhiên Trần Yên Thực hỏi: "Hiểu Hiểu, đã biết cả rồi à chị ?"

Thẩm Lệ im lặng một lát mới gật đầu: "Hẳn là con bé biết rồi, không ai nói cho bé cả, nhưng con bé thông minh như vậy, sợ là đã biết mình có thể sẽ..." Câu nói kế tiếp Thẩm Lệ nói không nên lời, đề cập đến vấn đề sinh tử của nhân thân, con người đặc biệt yếu ớt, trong mắt chị lại ươn ướt, "Hiểu Hiểu, con bé rất biết chuyện."

Trần Yên Thực cũng im lặng theo: "Đứa trẻ Hiểu Hiểu này đáng yêu như vậy, làm sao mà ông trời nhẫn tâm bắt bé xa cha mẹ được chứ, con bé sẽ không sao đâu, nhất định sẽ đợi được tới khi tìm được tim thích hợp thôi mà."

Trần Yên Thực không biết an ủi người ta như thế nào, những lời cô nói cũng chỉ là lời sáo rỗng mà thôi, nhưng vào thời điểm này, tất cả mọi người đều ôm một loại hi vọng vô lực cực hạn.

Thẩm Lệ gật đầu: "Chỉ mong thế."

Đi một lát, Thẩm Lệ hỏi cô: "Mệt chưa? Đi vào trong đó ngồi một chút đi."

"Được."

Ngồi trên chiếc ghế dài, bỗng nhiên Thẩm Lệ nói: "Đúng rồi, chị không tính ly hôn nữa, lúc trước, để em phải lo lắng rồi."

Nghe nói như thế, Trần Yên Thực có chút giật mình, theo lời lúc trước Thẩm Lệ nói trong bệnh viện, chị đã duy trì thái độ đối với cuộc hôn nhân này, chị chỉ xem trọng Khương Hiểu Hiểu mà thôi, nhưng giờ phút này tại sao lại thay đổi chủ ý, đương nhiên, có lẽ là ai cũng hi vọng, mọi chuyện đều có kết quả viên mãn, cho nên khi Trần Yên Thực nghe được tin tức này, ngoại trừ kinh ngạc, còn có thêm vui vẻ nữa.

Trên mặt Thẩm Lệ hiếm khi xuất hiện vệt đỏ ửng: "Lúc trước chị nói với em là nghi ngờ anh ấy có người khác bên ngoài, là vì lúc đó, tuy rằng chị với anh ấy ngủ cùng một giường, nhưng do chị không đồng ý, cho nên, đã ba bốn năm rồi chưa từng… như vậy." Chị có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Trần Yên Thực, Trần Yên Thực cũng là đã người kết hôn, cho nên nói tiếp không cố kị gì, "Gần đây vì chuyện của Hiểu Hiểu, anh ấy cũng siêng đến bệnh viện, chị với anh thường xuyên gặp nhau, tìm cơ hội ầm ĩ một trận, mới nói chuyện thẳng thắn, anh ấy nói, mấy năm nay anh ấy chưa từng có người phụ nữ nào khác."

Trên mặt Thẩm Lệ mang theo nụ cười: "Chị tin anh ấy. Hai mươi bốn tuổi chị gả cho anh, 26 tuổi sinh ra Hiểu Hiểu, trước đây, anh ấy luôn là một người chồng tốt, sau này, anh ấy cũng vậy, chỉ là trọng tâm của chị đều chuyển hết lên người Hiểu Hiểu, nhớ lại, cũng chị có lỗi với anh ấy, anh cũng là một người cha tốt, chị biết chứ, anh ấy không hề xem nhẹ Hiểu Hiểu, chỉ là anh ấy nhìn thấu hơn chị, chị không thừa nhận không được, có thể cuối cùng, quả thật có thể phải là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên anh ấy luôn mong có một đứa con nít, vì chuyện này mà chị với anh ấy càng xa cách, đề cập đến chuyện đứa nhỏ, chị sẽ trở nên đặc biệt sắc bén, cũng có nhiều thành kiến với anh ấy, kỳ thực bây giờ cẩn thận ngẫm lại, đều là do chị để tâm vào chuyện vụn vặt, mua dây buộc mình, nếu có thêm một đứa trẻ nữa, bọn chị vẫn yêu Hiểu Hiểu như thường, mặc kệ Hiểu Hiểu có khỏe lên hay không, chị tính sẽ sinh thêm một đứa nữa, tranh thủ bây giờ còn có thể sinh."

"Cho nên chuyện gì cũng phải nói rõ mới tốt."

"Ừ."

Sau khi Tạ Cảnh Thâm tan tầm sẽ đến phòng bệnh Khương Hiểu Hiểu, Thẩm Lệ và Trần Yên Thực đều ở đây, trên TV đang chiếu phim hoạt hình, Thẩm Lệ và Trần Yên Thực học tạo hình trên TV khiến Khương Hiểu Hiểu rất vui vẻ.

Khương Hiểu Hiểu là người đầu tiên thấy Tạ Cảnh Thâm, vui vẻ vẫy tay với anh: "Chú ơi."

Lúc này Trần Yên Thực mới nhìn thấy anh, híp mắt cười với anh.

Tạ Cảnh Thâm cũng bất giác nở nụ cười.

Sau khi nhà, Trần Yên Thực bị Tạ Cảnh Thâm bắt ngồi trên giường: "Cả ngày hôm nay chắc là chưa nghỉ ngơi rồi, nằm đi, lúc nào ăn cơm tối thì sẽ gọi em."

Trần Yên Thực gật đầu, giữ chặt cánh tay Tạ Cảnh Thâm: "Nếu không thể tiến hành ghép tim thì, Hiểu Hiểu, có thể sống bao lâu?"

Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, vỗ vỗ đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, Hiểu Hiểu, sẽ không sao đâu."

Trần Yên Thực nghe lời này của anh, đột nhiên giật mình: "Có phải tìm được tim thích hợp rồi không?"

Tạ Cảnh Thâm không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Em hãy mặc kệ đi, lo dưỡng thai là được, chuyện của Hiểu Hiểu, anh sẽ cố gắng."

Tạ Cảnh Thâm rút tay về, Trần Yên Thực vẫn còn muốn hỏi tiếp nhưng anh đã nói tiếp: "Ngủ đi, anh đến thư phòng."

Trần Yên Thực đành phải ém lời muốn nói vào lòng, nghĩ rằng hẳn là Tạ Cảnh Thâm đã có cách, nhưng có lẽ là có chút khó khăn, cho nên anh mới không nói, tính cách của anh luôn như thế.

Đến cuối tháng năm, sắp bước vào tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên, có một việc khiến Trần Yên Thực quan tâm, đó là sinh nhật Tạ Cảnh Thâm.

Ngày sinh nhật của anh là hai mươi tháng sáu, đây là sinh nhật đầu tiên cô trải qua với anh, nên Trần Yên Thực rất chú trọng, nhưng mà, cô còn chưa chuẩn bị lễ vật , hơn nữa, cô còn không biết nên tặng cái gì nữa.

Thừa dịp chủ nhật Tạ Cảnh Thâm vào bệnh viện, không ở nhà, Trần Yên Thực hẹn Tiết An An bày mưu tính kế giúp mình.

Tiết An An vừa thấy Trần Yên Thực vác bụng bầu, nhịn không được mà cười ha ha không còn chút hình tượng nào.

Trần Yên Thực đen mặt, không nói một lời chờ Tiết An An châm chọc xong, chắc là Tiết An An ý thức được mình làm như vậy không đúng lắm đối với một phụ nữ có thai, cho nên từ từ dừng tiếng cười lại, nói: "Lăn trên giường cũng phải có cách mới lăn được :v!"

... Ha ha, ha ha ha...

Tiết An An mở cửa xe giùm cô, đỡ cô ngồi ghế sau: "Ngài hãy cẩn thận, chú ý quả địa cầu trong bụng."

Hai người đi trong sưu thị, tuy Tiết An An cười nhạo Trần Yên Thực một phen, nhưng đối với người phụ nữ có thai hai mươi tám tuần vẫn rất cẩn thận, đi bên cạnh cô, giúp cô cản bớt va chạm, vốn thấy bạn đi đứng vất vả, còn tính đỡ bạn đi, thì bị Trần Yên Thực bỏ qua: "Làm chi thế, nhiều người cũng có thai mà, mình đâu phải bà cố bà tổ gì, đỡ cái gì mà đỡ?"

Được rồi, vậy thì để ai làm người đó chịu đi.

"Cậu nghĩ xem muốn tặng cái gì rồi hẵng đi chọn, cứ đi mù quáng dạo hoài như vậy, cậu cũng phải lo lắng cho quả địa cầu trong bụng cậu chứ."

"Mình không biết tặng Tạ Cảnh Thâm cái gì, đúng rồi, dùng cái gì mà mỗi ngày đều cần í nhỉ?"

"Mình à? Đơn giản thô bạo, trực tiếp đưa bao an toàn (BCS), đàn ông đều thích." Tiết An An bỡn cợt cười.

Đây là cái đề nghị quỷ gì vậy? chưa nói đến việc bây giờ cô không cần đến thứ này, nói lần trước thôi, cô đã chủ động quyến rũ Tạ Cảnh Thâm, nhưng lại bị Tạ Cảnh Thâm cản lại, cho nên nói, Tạ Cảnh Thâm sẽ không nỡ xuống tay với cô.

"Nói nghiêm chỉnh đi."

"Là chuyện đứng đắn đó." Sắc mặt Tiết An An đã nhạt hơn một chút, "Những thứ anh ấy mặc trên người đều do mình mua đó, mình với anh ấy không còn lãng mạn từ sớm rồi không được à?"

Trần Yên Thực có chút buồn rầu: "Nhưng từ khi kết hôn đến giờ, đây là sinh nhật đầu tiên của anh ấy mà."

Tiết An An liếc mắt nhìn bụng của cô: "Mình thấy chúng ta nên tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, nghĩ kĩ rồi lại đi tiếp."

Trần Yên Thực đành phải gật đầu, rồi lại nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, đi đến quầy chuyên kinh doanh mĩ phẩm dưỡng da với mình trước đi."

"Uhm."

"Cậu nói xem mình mua mĩ phẩm cho mẹ Tạ Cảnh Thâm có được không?"

Tiết An An gật gật đầu: "Có thể đó, với độ tuổi của bác, cần nhất chính là thứ này. Có điều, không phải là sinh nhật của Tạ Cảnh Thâm sao?"

"Ngày sinh nhật của người con chính là ngày người mẹ chịu khổ."

"Ah, quả nhiên mang thai thì khác hẳn, biết lo nghĩ chu toàn quá đi."

Trần Yên Thực chau chau mày, không trả lời, cuối cùng mua một bộ mĩ phẩm dưỡng da chống lão hóa, lúc quẹt thẻ, Tiết An An nhìn thấy giá thì líu lưỡi: "Bản thân cậu cũng chưa mua thứ mắc như vậy luôn đấy."

"Đó là do mình trời sinh lệ chất, không cần dùng thứ này."

... Ha ha...

Tìm một vị trí ngồi xuống, đột nhiên Tiết An An chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Trần Yên Thực theo ánh mắt của cô bạn nhìn qua, liếc thấy Tạ Cảnh Thâm, còn có một người phụ nữ ngoại quốc cao gầy đi song song anh, trong tay hai người đều cầm cà phê, không biết đang nói chuyện gì.

Trần Yên Thực ngẩn người, mọi khi Tạ Cảnh Thâm tan tầm xong sẽ lập tức về nhà với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui