1. Đôi khi cầm trên tay mấy bản CV, tôi chẳng biết viết cái gì vào đó. Không phải vì tôi đã sống những năm nhợt nhạt trước đó, mà đôi khi tôi chẳng bao giờ hiểu hết mình, hoặc quá phức tạp, hoặc đơn giản đến diệu kỳ. Điều quan trọng hơn thế, là tôi chẳng thấy mình có điểm nhấn nào đặc sắc trong những năm đã sống, đến mức nếu có ai hỏi về điều đó, chắc tôi sẽ ậm ừ cả ngày. Cho đến khi Nhi bước vào cuộc đời tôi, có lẽ đó mới là lúc tôi có thể la lên: “Đây, đây, chính cô ấy là điểm nhấn của cuộc đời tôi!” Tôi không yêu ai trước Nhi, hoặc khi nhớ lại không còn cảm thấy những điều nhạt nhẽo đó có thể gọi là tình yêu. Thứ duy nhất tôi làm khi đó là viết. Như một con ong cần cù mẫn cán, tôi viết tất cả những gì tôi có thể. Điều đó đến rất nhanh và không cần một sự sàng lọc nào khác - tôi chẳng cần thử thứ gì khác, đã ngay lập tức biết rằng viết là công việc ưa thích nhất. Tôi đã quen Nhi vào một buổi café, khi tôi đang đọc sách, thế nên mãi sau đó tôi vẫn cho rằng viết chính là định mệnh của cuộc đời tôi vì nhờ có nó mà tôi gặp em. Khi đó đang là tháng Giêng, những cơn gió đã rất lạnh. Thứ may mắn nào đã khiến em trở thành người yêu của tôi, tôi cũng không biết. Nhi là một cô gái xinh đẹp, thông minh, hài hước, duyên dáng và rất nhiều ước mơ.
- Tại sao em lại yêu anh? - Có lần tôi hỏi.
- Vì anh rất cù lần.
Tôi chưng hửng.
- Thật sao?
- Không! Vì anh rất đáng yêu, và vì anh rất đặc biệt.
- Đặc biệt như thế
- Như cách mà anh tin vào những điều em nói vậy, chàng trai cù lần của em ạ.
Chúng tôi thường có những đoạn đối thoại không đầu không đuôi như vậy, và thường Nhi luôn khiến tôi tụt dâng cảm xúc như một chiếc thủy kế suốt buổi trò chuyện. Đây là ví dụ của một buổi trò chuyện khác.
- Duy à, anh hãy cưới em đi. - Nhi nói câu đó khi tôi đang làm việc bên máy tính còn em ngồi vắt vẻo chân trên ghế đệm vuốt ve con mèo trắng của tôi.
- Em nói thật chứ? - tôi tròn mắt.
- Noooo... Cưới nhau về bây giờ thì lấy sỏi ra làm cơm ư? - Nhi cười phá lên.
- Anh sẽ làm việc chăm chỉ.
- Còn em sẽ chơi miệt mài. Sẽ phá hết những thứ anh làm được. - Nhi nhìn tôi, động đậy lông mày tỏ vẻ nguy hiểm.
- Vậy khi nào mình sẽ cưới nhau nhỉ? - Tôi ngẩn ra.
- Hết năm 2012. Em muốn xem khi trái đất tận thế anh có cứu em nhiệt tình không đã!
Chúng tôi yêu nhau theo kiểu đó.
2. Đức tính đáng quý của nghề viết lách đã mang lại cho tôi chính là sự kiên nhẫn và điều này phát huy sức mạnh rất lớn trong mối quan hệ của chúng tôi. Bởi tôi thường là người lắng nghe mà người lắng nghe thì cần sự kiên trì vì người kể truyện không bao giờ thích dừng lại. Nhi có thể nói triền miên cả tiếng đồng hồ mặc cho tôi mắt tròn mắt dẹt thi thoảng cười trừ. Nhưng đôi khi em cũng ngồi yên hàng giờ, xem tivi hoặc làm gì đó, khi tôi tập trung với máy tính. Sự thực là tôi thích lúc em nói như khướu hơn, bởi tôi yêu ánh nhìn tươi sáng và nụ cười vui vẻ của em khi đó.
Nắng rực rỡ trên phố, đó là một ngày thứ Tư, Nhi đột nhiên hỏi tôi:
- Anh có muốn biết về người yêu cũ của em không?
Chúng tôi đang ngồi ở một quán café vỉa hè, và khi Nhi nói câu đó, tôi bị giật mình, cốc café trên tay suýt tuột xuống. Tôi nhìn em, không nói gì, theo kinh nghiệm của tôi thì chẳng nên nói điều gì lúc này, hãy cứ để một cô gái chia sẻ nếu cô ấy muốn bạn là bờ vai. Và Nhi bắt đầu kể thật. Ban đầu là việc Nhi đã quen cậu ta ra sao, hai người đã có một ngày Noel tuyệt vời như thế nào, rồi cậu ta đi du học và bỏ mặc Nhi. Vài tháng liên lạc chập chờn là cầu nối cho lời nói chia tay khi cậu ta về nghỉ. “…và nhanh chóng bắt nhịp với cô gái khác!” - Nhi vừa nói vừa vung tay bực bội. Một hồi, em im lặng. Rồi bắt đầu khóc. Tôi hoảng hốt, cuống quýt kiếm giấy ăn gần đó đưa em. Tất cả mọi người xung quanh nhìn tôi như một thằng đểu vừa đá đít cô gái xinh đẹp tội nghiệp đang thút thít. Tôi bối rối chẳng biết làm gì, cho đến khi Nhi nói:
- Rồi em đã rất thất vọng về mọi thứ. Thế mà không hiểu sao khi gặp anh, tất cả mọi chuyện đó tan biến hết. Em thậm chí đã bị anh hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên. Và đến giờ em cảm thấy mình thật hạnh phúc có anh luôn ở cạnh.
Thế đó, cô gái của tôi là như vậy. Khi Nhi muốn nói điều gì đó ngọt ngào, thì nó thật sự ngọt ngào. Tôi cười, lau nốt giọt nước mắt lăn dở trên má em:
- Chỉ có thằng hâm mới bỏ em.
- Vì sao, em có điểm gì tốt chứ.
- Em rất chân thành.
Thực ra, tôi muốn nói với Nhi rằng em là ánh sáng duy nhất mà tôi thấy, trong nhiều năm nay. Và nếu không có em, tôi đã chẳng biết mình miệt mài viết và kiếm tiền để làm gì. Sau khi bước vào cánh cửa em đã vẽ ra, tôi thấy một thế giới khác. Ở đó có điều gì đó để tôi chạy theo một cách mê mải, như không thể dừng lại. Khi tôi nói điều này với thằng bạn, gã đã cười to lên và vỗ vai tôi: “Mày đang yêu đấy. Không phải điều gì sáng suốt đáng tự hào đâu. đó vô bổ và tốn thời gian nhất trong cái cuộc đời này.” Tối hôm ấy, gã bạn để status: “Giá như mình cũng được yêu!” Tôi vừa cười vừa bấm like.
3. Trong mắt Nhi tôi là một người thiếu thực tế. Thế nhưng khi tôi ngồi gọt một thứ đồ gỗ nhỏ nào đó tặng Nhi là cô lại vui như hết Tết, reo lên như đứa trẻ con. Lần đầu tiên, tôi đã ngồi gọt một con sư tử tặng cô, sau đó thì là một con hổ, rồi một cáo, một con mèo, một con thỏ… mọi thứ cứ xì-tin hóa dần theo sở thích của Nhi. Cô thích tất cả những thứ đó, chụp ảnh khoe bạn bè và bầy thành một dãy trước máy tính. Tôi yêu cách Nhi trân trọng những gì tôi làm - chẳng phải chàng trai nào cũng mong muốn có một cô gái như vậy sao. Cũng có lần cô ngồi đọc một truyện ngắn tôi mới viết, xong ngồi khóc hết nửa hộp giấy ăn. Sau chuyện đó, tôi giữ một cảm giác bất an trong mình, mà chẳng biết vì sao.
Đúng ngày kỉ niệm yêu nhau ba năm, tôi đưa Nhi đi chơi, đi ăn rồi đưa em về nhà. Khi một mình phóng trên phố về nhà, đầu óc tôi cứ quanh quẩn những chuyện chẳng rõ ràng. Tôi ngồi lại bên đường, châm điếu thuốc và hút. Nhìn đầu thuốc đỏ lập lòe trong bóng tối, tôi như thấy được quỹ thời gian của chính mình ngắn lại một cách vô cớ. Một người phụ nữ tất tả đạp xe ngang qua tôi rất nhanh, mặc dù phía trước chẳng có điều gì để đuổi theo. Tôi để điếu thuốc sang một bên, phóng xe ngược về chợ hoa Nghi Tàm, lấy hết tiền ra mua một xe hoa rồi khệ nệ mang đến nhà Nhi. Em xuống sau khi tôi nhắn tin, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa e dè:
- Sao anh mua nhiều hoa thế?
- Vì tự dưng anh muốn thế.
- Anh hâm quá.
Tôi cười, chẳng biết nói gì.
- Mà bây giờ khuya lắm rồi, anh không về ngủ đi thì mai làm sao đi làm!
- Anh về bây giờ đây.
- Ngọt ngào quá! - Nhi vừa vuốt những bông hoa vừa chu mỏ lên với tôi.
Khi em đóng cửa vào nhà, tôi lại gọi khẽ:
- Nhi!
- Dạ.
- Anh…
- Anh?
- Anh chúc em ngủ ngon.
- Anh đúng thật là đồ hâm đáng yêu đó.
Tôi bước lên xe sau đó, mãn nguyện, như vừa làm được việc gì đó cần thiết. Những cơn gió lạnh cứ lùa vào cổ và cánh tay, không hiểu điều gì đã khiến tôi thấy ấm áp dọc quãng đường về. Tôi đi chậm lại, nhấm nháp nốt chút đêm Hà Nội.
4. Từ sau hôm kỉ niệm ấy, tôi làm việc nhiều hơn, và cũng yêu Nhi nhiều hơn, như thể đã có điều gì đó thay đổi trong lòng. Tôi luôn dịu dàng với em ngay cả khi Nhi trở nên khó tính và càu nhàu về thái độ sống của tôi.
- Anh cứ làm việc suốt vậy?!! - Nhi nói thế khi thấy tôi dành nguyên cuối tuần ngồi viết nốt cuốn sách.
- Em muốn đi ăn ư? - Tôi nhanh chóng chuyển máy tính sang chế độ ngủ, quay về phía em.
- Không! Anh cần ra ngoài với bạn anh chứ! Thắng gọi em sáng nay, hỏi anh làm sao mà tắt máy đó.
- Vì anh muốn tập trung mà. - Tôi cười. - Với lại anh chỉ cần em.
- Sao mà như thế
Sau một hồi vỗ về, cuối cùng chúng tôi đi xem phim, vẫn chỉ có hai chúng tôi. Tôi không biết mình tiêu cực hay không nữa. Bố mẹ tôi đã mất từ lâu trong một tai nạn, thế nên từ khi Nhi xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi chỉ còn biết có em. Tôi nghĩ về điều đó suốt bộ phim, vì thế khi ra khỏi rạp, tôi vẫn không có khái niệm mình vừa xem thứ gì.
- Phim dở ghê.
- Vậy ư?
- Em thích hai nhân vật chính đến với nhau.
- Không phải bao giờ như thế cũng là hay. - Tôi cười.
- Nhưng em thích thế! - Nhi cau mày. – Với lại nhân vật nam cứ giống anh ý.
- Tại sao giống anh thì lại dở?
- Thì đó, anh ta cứ bị romantic kiểu hâm.
Tôi bật cười. Vậy thì với tôi đó là một bộ phim hay. Tôi không biết các gã khác cưa gái ra sao, tôi cũng không biết các đôi khác yêu nhau thế nào, tôi hài lòng với những thứ mình đang có. Và tôi yêu Nhi bằng tất cả những gì tôi có thể, như để đáp trả ý nghĩa cuộc sống mà em đã mang lại cho tôi.
- Ngày mai là Valentine đó anh ơi!
- Em muốn làm gì?
- Em chưa biết. Thế anh muốn làm gì?
- Bất cứ thứ gì em muốn. - Tôi nháy mắt.
Tôi đèo Nhi trên đường, em ngồi sau vừa ôm tôi vừa hát, khiến tất cả mọi người đi ngang qua chúng tôi đều ngoái lại nhìn tủm tỉm cười. Tôi đã quen với chuyện đó, thậm chí còn ưa thích nó. Tôi nhả ga đi từ từ, nghe Nhi hát vang phía sau như chích chòe bé con: “Come on skinny love what happened here. Suckle on the hope in lite brassiere…” Rồi Nhi đột nhiên kéo vai tôi lại, thì thầm:
- Anh à, em nghĩ lại rồi, em không chờ hết năm 2012 nữa đâu, giữa năm mình cưới nhau luôn nhé!
Tôi mỉm cười. Những cơn gió tháng Giêng thật lạ, nó cứ khiến người ta co lại gần nhau hơn, yêu quý những gì trong tay mình hơn. Tôi đã bắt đầu yêu em vào một ngày như thế ba năm trước. Như một điều diệu kỳ.
Chàng trai cổ điển
Khi còn nhỏ, tôi hay đọc tiểu thuyết của Kenzaburo Oe hay Inoue Hishashi - những nhà văn theo phong cách truyền thống và đậm chất con người, từ những bản dịch của bố tôi. Ông thích dịch sách của Nhật Bản, thi thoảng ông cung cấp những bản dịch đó cho những người bạn làm bên xuất bản, nhưng thường ông chỉ để đó, như một thú vui. Ông nói với tôi rằng những cuộc sống của con người giống như một cuốn sách. Câu nói đó mặc dù quá khó hiểu với một đứa bé khi đó mới mười tuổi, vẫn ăn sâu vào tiềm thức tôi và ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển và hình thành nhân cách của bản thân. Cũng vì thế, tôi rất có ấn tượng với những người làm những công việc liên quan đến sách. Hoặc ở đó có một định mệnh gì đó đối với tôi.
1. - Anh có bao giờ nghĩ là anh sẽ viết mãi không?
- Không, ai cũng sẽ có lúc cạn ý tưởng, anh có phải gà công nghiệp đâu.
- Thế à, buồn nhỉ, em thích đọc những thứ anh
- Thì khi anh không viết, anh cũng có thể biên tập hay làm những việc khác mà. Như một cầu thủ không đá bóng nổi nữa thì sẽ làm huấn luyện viên vậy!
Chúng tôi nói điều này với nhau khi tôi và anh ngồi trong một quán trà nhỏ ở đường Văn Cao. Chúng tôi ngồi ngoài phố, tôi luôn thích ở đó, dù nắng hay mưa, tôi ghét bị đẩy vào bốn bức tường. Quán rất vắng, có lẽ vì thường bật nhạc buồn quá, mà không nhiều người trẻ có thể tìm được niềm vui ở những bản nhạc buồn. Hôm đó là Valentine, chúng tôi đã định đi xem một bộ phim của Quarentino, nhưng không sao kiếm được vé. Có lẽ tất cả mọi người đều đổ xô đi xem phim vào ngày này. Mọi nỗ lực lao vào các trung tâm mua sắm đều vô hiệu. Những con đường quanh hồ - mà ngày thường chúng tôi hay đi bộ cùng nhau - cũng bỗng đông như muốn chứng minh rằng thành phố này không thiếu dân. Cuối cùng, chúng tôi quyết định làm điều đang làm. Hít hà những bông hồng mỏng manh được bọc trong giấy báo mà Duy tặng tôi từ sáng sớm, tôi trò chuyện với anh về chiếc đèn để bàn tôi mới mua, về chiếc áo tôi mới tự sửa và bản nhạc tôi vừa tập chơi được. Duy ngồi nghe chăm chú, thi thoảng mỉm cười. Anh thường hay miết ngón tay trên cổ tay tôi khi nghe tôi kể lể, hành động này thường làm tôi ngẩn ngơ như con mèo được vuốt cằm.
- Nếu em đi học cao học ở nước ngoài, anh có đi cùng em không?
- Anh không biết. Có thể. Mà tại sao em lại muốn đi học tiếp?
- Em thích.
- Em có nhiều ước mơ nhỉ? - Câu hỏi tựa như lời khẳng định, cùng nụ cười dịu dàng.
- Vâng, nhiều ước mơ thì có gì xấu chứ. Ai như anh, em chẳng thấy anh có khao khát gì mãnh liệt cả. Nhiều lúc như kiểu anh bằng lòng với tất cả những thứ anh có bây giờ vậy! - Tôi bĩu môi.
- Như thế này chưa đủ sao em?
- Thế nào là đủ?
- Yêu một người yêu mình. Kiếm tiền để có thể làm những việc mình muốn làm. Sống như mình thích.
- Vậy có lẽ em muốn nhiều hơn anh. Anh suy nghĩ đôi khi cứ thiếu thực tế thế nào ý!
Nói xong câu này tự dưng tôi thấy hơi có lỗi. Nhưng Duy không phản ứng gì, anh chỉ cười, như thể đồng tình với những thứ tôi vừa áp đặt.
- Đúng, nhưng biết đâu vì thế anh làm được những thứ mà những người thực tế không làm được!
Ngoài phố, những ánh nắng chiếu xuống đan xen qua khe của hàng cây rợp lá. Chúng đùa giỡn với nhau. Tiếng còi xe inh ỏi trên con đường vắng, đầy xao động…
2. Anh viết rất nhiều. Ngoài những lúc anh dành cho tôi, Duy hầu như chỉ ngồi quán đọc sách, hoặc ở trong căn phòng nhỏ - có lẽ yên tĩnh nhất thành phố - nghe nhạc của Boney M và viết. Anh dành nhiều thời gian cho chữ nghĩa tới mức tôi phải tự đặt câu hỏi không hiểu có gì đang đuổi theo anh nữa! Khi nghe tôi phàn nàn về việc đó, anh thường rời ngay bàn làm việc, đưa tôi đi ăn ở những quán vỉa hè, hoặc cùng xem một bộ phim tình cảm bi kịch nào đó và lau nước mắt cho tôi đang sướt mướt. Mặc dù biết Duy yêu tôi, tôi thường hay càu nhàu về cuộc sống có vẻ quá đơn giản và cực đoan của anh, hay cả về lối tư duy cuộc sống của anh.
Tôi thích cách anh làm những món đồ gỗ nho nhỏ tặng tôi. Chúng rất tỉ mẩn. Sự thật là tôi từng say mê ngồi ngắm anh làm việc. Thích sự đau khổ trên khuôn mặt Duy mỗi khi nhân vật trong truyện trải qua một khó khăn, yêu cả cái cách anh thở phào mỗi khi viết xong một thứ gì đó. Điều đó diễn ra cả năm đầu khi chúng tôi yêu nhau, càng về sau tôi càng thấy như thế có lẽ chưa đủ, anh không định làm gì khác, thậm chí không có nhu cầu tiêu tiền nhuận bút từ những cuốn sách anh viết. Mỗi lần tôi nói về chủ đề đó, Duy thường cười:
- Biết đâu anh sinh ra chỉ để làm thế này. - Một chút sau anh nói thêm. - Hoặc để làm một điều gì nữa mà có lẽ bây giờ anh cũng chưa biết.
Tôi không cách nào ngoài việc tiếp tục nhăn nhó nhưng đành mặc kệ anh lại với bàn làm việc. Duy bao giờ cũng xoa đầu con khỉ con là tôi:
- Ngoan, em. Em đã yêu anh vì anh như thế này mà!
3. Tôi còn nhớ đó là một chiều tháng Mười, khi ngồi ở nóc một tòa nhà cao tầng, uống café và ngắm những chiếc xe đủ màu sắc chạy xuôi ngược dưới đường, tôi đã nhìn thấy anh. Anh đang ngồi với một chiếc máy tính màu xám đặt hờ hững trên đùi và một cốc café trước mặt, anh đang đọc một cuốn sách bìa trắng với hàng chữ đỏ mà tôi không thể nhận ra. Thật sự, tôi cảm giác như đã mười triệu năm không còn thấy một chàng trai ngồi đọc sách ở café. Tôi không xét đoán gì những người chăm chú vào những tạp chí công nghệ, ngồi chém hoa quả trên Iphone hay một tay nhắn tin tay kia cắn hạt dưa,… tôi chỉ thấy họ quá nhiều, quá mờ hoặc quá vội. Sự đủng đỉnh và có phần hơi lơ đãng của anh làm tôi chú ý. Tôi đã bắt gặp anh đâu đó, một đám cưới, trên một con đường hoặc trong những cuốn tiểu thuyết cổ điển? Tôi không chắc rằng mình đã bước về phía anh và nói:
- Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi có thể xin của anh vài phút được không?
- Tôi không đeo đồng hồ, nên tôi không nghĩ nhiều lắm về thời gian. - Anh vừa nói vừa đưa tay về chiếc ghế trống trước mặt.
- Tôi làm ột tạp chí mạng chắc anh chưa bao giờ nghe tên. Tôi đang viết một bài về xu hướng trẻ. Liệu có thể phỏng vấn anh vài câu được không? - Tôi ngạc nhiên khi mình có thể nói trôi chảy những thứ không có thật.
- Nếu cô cho rằng tôi trẻ.
- Cảm ơn anh. - Tôi mỉm cười.
- Dạo này người ta ít nói câu này.
- Tôi sẽ bắt đầu ngay để không làm phiền anh lâu. Anh thường dành bao nhiêu thời gian trong ngày để ngồi café.
- Cũng còn tùy mùa. Mùa thu tôi ngồi nhiều hơn các mùa khác. Có thể là hai tiếng, hoặc mười hai tiếng.
- Có vẻ không ít. Anh thường làm gì khi ngồi quán?
- Như cô thấy đó, thường là đọc sách, thi thoảng viết lách, đôi khi là trả lời phỏng vấn.
Tôi thích cái khiếu hài hước ngày càng trở thành của hiếm này.
- Oh, vậy là anh viết!
- Không nhiều lắm. Thường là viết sách riêng. Có lúc tôi cũng cộng tác với một tờ báo, một tờ báo mạng chắc cô cũng chưa bao giờ nghe tên.
Tôi phá lên cười.
- Công việc hiện tại của anh có mang lại thu nhập đủ ột người trẻ như anh ngồi quán tám tiếng mỗi ngày không?
- Thực ra thì đây là một quán đồ uống khá rẻ, thêm nữa nhân viên lại không bao giờ phàn nàn cho dù khách chỉ gọi một cốc Lipton và ngồi cả ngày. Liệu tôi có thể hỏi cô một câu được không?
- Anh cứ tự nhiên.
- Cô có thường làm như thế này khi muốn bắt chuyện với một chàng trai không?
- Tại sao anh biết? - Tôi giật mình, tự câu hỏi là một sự thú tội.
- Có lẽ vì tôi là một chàng trai cổ điển! - Anh mỉm cười.
Đó là ngày đầu tiên tôi gặp Duy, chúng tôi không mất quá lâu để yêu nhau. Anh khác tất cả những người tôi gặp trước và sau đó. Anh giống như một chàng trai được tạo ra cho giấc mơ được định đoạt lúc tôi mười tuổi: rất thông minh, đầy bình thản, cực kỳ lãng mạn và biết cách ra đi khi tôi không ngờ nhất.
***
Khi ấy, chúng tôi đang ngồi ngoài phố. Tôi vẫn thích ngồi ngoài phố mà. Valentine sao chúng tôi lại ngồi uống trà nhỉ? À vì không sao tìm được vé xem bộ phim ưa thích. Quán trà vắng quá. Đường cũng vắng. Chiếc xe Civic đã lao rất nhanh, lảo đảo trên đường như một người say. Và vật thể điên mất lái đó đã đâm thẳng về nơi chúng tôi đang ngồi với một tốc độ kinh hoàng. Tôi không còn nhớ gì ngoài hình ảnh Duy đã hất ghế lao rất nhanh đến chỗ tôi và đẩy tôi xuống sang một bên, khi tôi còn đang cứng đờ người. Tôi cảm thấy đầu óc mình choáng váng những hình ảnh lẫn lộn đan xen. Tôi nhớ ngày tôi gặp anh, tôi nhớ những điều lãng mạn anh đã làm cho tôi, tôi nhớ cách anh mỉm cười xoa đầu tôi mỗi khi tôi càu nhàu điều gì đó. Tôi nhớ đó là lần đầu tiên anh chạm vào tôi mạnh đến thế, anh đã đẩy tôi ra để thế chỗ cho tôi lúc chiếc xe lao đến. Chàng trai cổ điển của tôi đã làm một điều gì đó, một thứ gì đó khác với việc viết, như anh đã nói. Rất nhanh. Tôi còn không kịp thở…
Tôi đã ở đó, vùng dậy giữa những thứ ngổn ngang xung quanh, gạt tất cả ra, ôm lấy anh và khóc nức nở. Tôi cầm lấy tay anh và với sự nghẹn ngào không nói nên lời. Anh chớp mắt rất nhẹ. Một màu đỏ từ từ chảy xuống khóe miệng khẽ nhích lên. Duy miết nhẹ trên cổ tay tôi, dịu dàng - như thể muốn nói với tôi rằng hãy ngoan, anh sẽ ổn tôi. Nhưng từ sâu thẳm đáy lòng, tôi biết rằng chàng trai cổ điển của tôi đã khép lại cuốn sách của anh để tôi được đọc tiếp những dòng về mình. Nắng buông xuống con đường lặng lẽ…
Nhiều năm sau đó, tôi thường nhớ về Duy, và vẫn muốn khóc mỗi khi nụ cười của anh hiện lên trong tâm trí tôi. Rồi tôi kìm lại, khi nhớ đến những lời bố tôi thường nói: “Công việc với những con chữ giống như một viên đá mài, mài dũa tính kiên nhẫn và tâm hồn của con người. Con hãy luôn giữ tâm hồn bình yên và sống hết mình , dù điều gì xảy đến. Bởi chúng ta không bao giờ biết trước được số phận của nhân vật trước khi cuốn sách kết thúc…”