Hân Nghi tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ. Cô nhíu mày, từ từ gập người lại, xác định xương mình không gãy cái nào mới thầm thở phào.
Quan sát xung quanh, nơi này toàn là cây cối, không một bóng người.
Cái đậu xanh rau má, bị tông xe giữa đường mà cũng văng được vào rừng. Cô cũng thật đánh giá cao năng lực của cái xe này.
Lúc bị văng ra, cô đảm bảo sẽ nhìn thấy Diêm Vương rồi, không thì ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng. Vậy mà không ngờ số cô được ông thần nào phù hộ, toàn thân vẫn nguyên vẹn không mất miếng thịt nào.
Hân Nghi bám vào một thân cây bên cạnh, khập khiễng đứng dậy. Mặc dù không bị gãy xương, nhưng toàn thân ê ẩm. Nhất là phần đầu, đau nhức buốt óc.
Nhìn về phía trước là một con đường mòn. Hai bên đường cây cối trông giống vừa mới chặt, đến đúng chỗ cô đứng là dừng lại. Cô vui mừng nghĩ, đi theo con đường này chắc sẽ tìm được người.
Bỏ qua cảm giác đau nhức khắp người, cô sải bước men theo con đường. Khu rừng ở đây rậm rạp, cây cối xanh um, suốt cả chặng đường chỉ nghe tiếng chim hót líu lo. Không biết đi được bao lâu, gần chiều tối, cô nhìn lên phía xa xa có khói bốc lên.
Cảm thấy vui mừng khôn xiết, cô dùng hết hơi sức của mình chạy đến hướng có khói. Trước mắt hiện ra một ngôi nhà bằng gỗ, ở bên ngoài còn đốt một nhóm lửa dùng để nướng thịt.
Tay chống xuống đầu gối thở hồng hộc. Mẹ kiếp, cuối cùng cũng tìm ra nơi có người. Mặc dù là hiện tại, trong rừng ở gần thành phố cũng không có thú dữ nhưng xin lỗi, cô không đủ can đảm ngủ trong rừng dâng hiến bản thân mình cho muỗi.
"Có ai không?"
Im lặng.
Hân Nghi sốt ruột nhìn đám lửa cháy, phía trên là một miếng thịt ba chỉ to bự chảng. Nuốt nước miếng một phát, cái bụng không biết xấu hổ kêu ục ục.
Làm ơn đi, bà chị đây đi bộ cả buổi trong rừng, chưa được nạp chút năng lượng nào thì sống làm sao được. Mặc dù vậy nề nếp gia giáo còn sót một chút trong lí trí vẫn được kéo lại. Hân Nghi nuốt nước miếng tiến đến gần ngồi chờ một chút, tí nữa chủ nhà quay lại chắc chắn không nhẫn tâm nhìn mình chết đói đâu.
Sau khi sảng khoái không thẹn với lương tâm đói khát... ặc mệt mỏi của mình, cô quyết định tĩnh tâm ngồi chờ.
Nhưng không hiểu sao từ đằng sau có một cái gậy bằng gỗ đập thẳng vào gáy cô.
Trước khi ngất xỉu, lòng cô vẫn kịp chửi tục một câu.
Mẹ kiếp!
Hữu Nghi thề, cô cảm thấy hôm nay là cái ngày số chó nhất của mình. Sau khi bị người yêu cũ phản bội, lại còn bị tống tới một địa phương khỉ ho cò gáy này, rồi không đâu bị một tên súc vật nào đó đánh bất tỉnh.
Cô tình nguyện nhận giải "Người xui xẻo nhất năm".
Khẽ cựa mình một cái, Hữu Nghi khó khăn mở mắt. Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
"Tỉnh rồi?"
Một nam nhân toàn thân bạch y ngồi trên ghế nhìn cô. Bộ đồ hắn mặc thật kì lạ, giống như váy lại không phải váy. Hình như... giống với mấy bộ đồ cổ trang? Tên này chẳng lẽ đang cosplay?
Trước mặt hắn là một bàn thơm nức toàn thịt nướng. Hân Nghi cũng không chú ý đến tên quỷ dị trước mặt, cảm thấy bụng mình reo hò, cựa quậy một chút phát hiện ra mình bị trói chặt. Hai tay hai chân dang ra, mỗi cái cột vào một thành giường.
Hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu cô hiện lên vô vàn khung cảnh. Hiếp trước giết sau? SM? Bắt cóc?
Người đàn ông bê một đĩa thịt tới đặt bên đầu cô, tiện thể ngồi xuống bên mép giường. Hân Nghi trừng hắn, vẫn không dám động đậy.
"Ngươi là ai?"
"Anh là ai?"
Cả hai hỏi cùng một lúc. Lại tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Hiện tại, cô mới có thời gian quan sát gương mặt hắn. Cô trợn mắt lớn hơn. Quả thật... là một mĩ nam nha. Gương mặt mĩ miều, tóc đen dài ngang lưng, môi mỏng khẽ mím chặt, mắt phượng dài phong tình vạn chủng. Mặc dù lúc này, khụ... đôi mắt này trợn ngược nhìn cô, nhưng vẫn không phá đi vẻ tuyệt sắc của gương mặt.
Lúc này ước chừng trừng đến mỏi mắt, người đàn ông xinh đẹp này mới bày ra bộ mặt không tình nguyện, khinh thường liếc cô cất tiếng
"Là ai sai ngươi đến ám sát ta? Thật đúng là không tự lượng sức mình."
Hân Nghi á khẩu, dùng ánh mắt kì lạ nhìn người trước mặt. Là cô bị điên, hay tên này không bình thường?
"Đừng có giả bộ, ám sát hoàng tử, người tưởng dễ lắm sao?"
Bây giờ cô mới dám thở phào. Cô không bị điên, tên này đúng là không bình thường.
Nhưng trong đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ. Không thể nào tông xe mạnh như vậy, mà không bị thương trên người. Dù cho có bị bắt cóc vào rừng, nhưng tên bắt cóc cũng không thể quên một đống thịt to đùng còn sống như cô ở giữa đường được. Liếc nhìn tên không bình thường ở trước mặt, lại xem xét bộ quần áo của hắn. Chẳng lẽ...
Đậu mé, xuyên không?
Hân Nghi thật sự hoang mang. Cô nhìn người trước mặt, hắn vẫn đầy cảnh giác với cô. Nhưng bây giờ đâu phải lúc quan tâm đến điều đấy.
"Đây... là đâu? Không...năm nay nay là năm bao nhiêu?"
Cô cảm nhận được ánh mắt hắn trợn ngược. Thấy hắn vẫn không nói gì, cô gần như rống vào mặt hắn.
"Nói đi!"
"Trong rừng. Năm... Hồng Phúc thứ ba."
Hân nghi cảm thấy mình đang mơ. Dựa vào kiến thức lịch sử ít ỏi của cô, phân biệt được Quang Trung với Nguyễn Huệ là rất tốt rồi.
Cô run rẩy nắm chặt sợi dây thừng đang trói tay mình lại, nhìn lên trên trần nhà. Thật sự... hạnh phúc.
Đúng vậy, là hạnh phúc đấy!
Có trời mới biết, cô mơ ước được đến cổ đại như thế nào. Phụ nữ ở đây được làm một con sâu lười chính hiệu, không phải động chân tay bôn ba làm việc nặng, quá tuyệt vời!
Cảm nhận được người trước mặt run sợ nhìn cô, cô tuyệt đối sảng khoái tha thứ cho sự vô lễ của hắn. Nhưng mà, nhìn lại chân tay bị chói chặt của mình, cái này thì không thể chịu đựng.
“Anh có thể cởi trói dùm tôi không?”
Mĩ nam trước mặt lần nữa trừng mắt nhìn người phụ nữ trên giường.
“Tại sao ta phải cởi trói cho ngươi?”
“Cởi trói đi. Tôi không phải thích khách.”
Hân Nghi làm bộ mặt đáng tin nhất nhìn mĩ nam bạch y trước mặt. Nhìn đi rồi mà tin, gương mặt này cô đã bao năm luyện tập lúc đưa bệnh nhân vào phòng mổ rồi, tuyệt đối đáng tin!
Có vẻ như mĩ nam bạch y không tin tưởng lắm, vẫn chần chừ nhìn cô.
“Tin tôi đi, làm gì có thích khách nào người không vũ khí, không đánh lại người như tôi?”
Mĩ nam vẫn nhìn cô như vậy một lúc. Đợi đến khi cô cảm thấy tác phong nghề nghiệp của mình gần như sắp sụp đổ, hắn mới phất tay áo, quay lưng tiến về phía chiếc tủ gỗ gần giường. Lục lọi một hồi, hắn lấy ra một lọ sứ, đổ ra tay một viên tròn tròn màu đen.
“Anh... anh định làm gì?”
Hân Nghi thấy hắn đến gần giường ngồi xuống, định nhét viên màu đen đó vào miệng cô. Cô trừng hắn, cắn chặt răng vào, kinh sợ vung tay vung chân mình định giật ra. Nhưng mà mẹ nó, cái dây thừng này buộc chặt đến khốn nạn.
Dẫy dụa xộc xệch hết chăn màn gối chiếu, cô vẫn không sao thoát ra được. Mĩ nam có vẻ mất kiên nhẫn, thô bạo dùng ngón tay dài tinh tế bóp miệng cô trực tiếp nhét vào. Hân Nghi lập tức muốn phun ra. Hắn lại như biết được, lấy tay bóp chặt miệng cùng mũi cô, đợi đến khi cô hết không khí đành nuốt xuống, hắn mới buông tay.
“Mẹ nó thằng điên này! Làm gì đấy hả?”
Cảm thấy mùi vị thảo dược trong miệng, cô hét lên với tên đẹp trai trước mặt. Cô còn vô số từ ngữ để chửi trong đầu, nhưng nhiều quá không tuôn ra ngay được, đành dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn hắn.
Mĩ nam nhàn nhạt liếc nhìn cô giải thích:”Đấy là viên Trung Thành. Nếu ngươi có ý đồ giết hại ta, liền lập tức xuất huyết toàn thân.”
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài, để mặc Hân Nghi trong phòng thẫn thờ.
Cái gì? Xuất huyết toàn thân?
Đùa người à? Quá phản khoa học!
Cô hơi cựa mình một cái. Mặc dù bị trói chặt trên giường, nhưng khuỷu tay cùng đầu gối vẫn có thể tạm cử động. Xác định không có gì bất thường, có vẻ tên điên kia không định giết cô.
Đúng lúc đấy, tên điên cô nói bước vào, cầm con dao trên tay.
Hân Nghi khóc không ra nước mắt.
Nhưng khi hắn đến gần, cô mới biết hắn định cắt dây thừng cho mình. Khi tay chân được tự do, cô lại cảm thấy cả người ê ẩm. Cô khó khăn chống người dậy trên chiếc giường gỗ, một mùi hương thịt thoảng thoảng liền xộc vào mũi. Chiếc đĩa thịt lúc đầu tên điên mang cho mặc dù đã hơi nguội nhưng đối với một người sắp chết đói như cô quả đúng là mĩ vị.
Hắn cầm đĩa thịt đấy mang đến bên bàn ăn, hướng tới cô nói:”Ăn cơm.”
Cô đứng dậy định theo hắn. Nhưng vừa đứng, trước mặt liền tối sầm xuống. Nằm hay ngồi lâu quá đột ngột đứng dậy sẽ khiến máu không kịp lên não, cả người choáng váng. Một điều cơ bản này bác sĩ như cô lại quên mất, quá mất mặt cho ngành y.
Cô loạng choạng một hồi, liền trượt chân ngã xuống nền nhà. Nghĩ gì, tên mĩ nam kia nhìn cô đi đứng không vững và đĩa thịt đầy ụ trên tay, quả quyết chọn ôm chặt đĩa thịt. Một tên súc vật đúng nghĩa.
Kết quả? Đập mặt xuống đất, lại ngất...
Thịt của cô... cơm của cô...
Hân Nghi khóc không ra nước mắt, lâm vào hôn mê.
Trước khi ngất nhìn được vào khuôn mặt vô tội của tên điên kia, cô có xúc động muốn thiến hắn!