Nói Thay Lời Người Chết


“Đã liên lạc với người thân chưa?”“Được biết cha mẹ người chết đều định cư ở nước ngoài, anh ta là con trai độc nhất.

Bạn gái thì cũng không ít, đội trưởng Hoàng vẫn còn đang do dự xem nên gọi cho ai!”Bàn Tử cười tít hết cả mắt, điều này không thu hút được sự chú ý của Chu Hải.

Hai người vừa nói vừa đi tới phòng sách, Bàn Tử giơ một cái đèn nê ông tia cực tím lên, làm mẫu cho Chu Hải: “Nhìn đây, tất cả tủ và mặt bàn đều đã được lau dọn rất kỹ, hoàn toàn không có dấu vết, ngay cả công tắc đèn cũng được đóng mở bằng miếng vải dệt kim.

”Chu Hải gật đầu, hai người ra khỏi phòng.

Đội trưởng Hoàng đã đưa công an bán chuyên trách đến, Chu Hải giúp họ cho thi thể vào túi đựng xác, hành động này khiến rất nhiều nước chảy ra khỏi bồn tắm.

Vì xác chết đang ở giai đoạn cứng nhất nên thi thể giơ hai tay lên cao.

Không còn cách nào khác, Chu Hải và Lương Hồng Cương buộc phải làm gãy khớp khuỷu tay của xác chết cứng ngắc rồi miễn cưỡng kéo túi đựng thi thể lên.

Chu Hải quay người lại chợt nhìn thấy trong chỗ nước còn sót lại hai sợ tóc dài dưới đáy bồn tắm, hắn vội vàng dùng nhíp nhặt lên cho vào túi đựng tang vật.


Mặc dù đội trưởng mới có khuôn mặt hơi cứng nhắc nhưng cả Bàn Tử và Lương Hồng Cương đều rất thích anh ta, vì ít nói đồng nghĩa với việc năng lực tốt.

Tổ 2 muốn nở mày nở mặt nên đã trông vào Chu Hải để khắc phục khó khăn.

​Chu Hải ném túi đựng vật chứng cho Lương Hồng Cương: “Chúng ta quay về khám nghiệm tử thi đi.

”Lương Hồng Cương tuy hơi sợ nhưng vẫn rất hưng phấn.

Phải biết là cậu ta theo Chu Hải nửa tháng nay, cứ yên bình mãi chẳng có vụ gì, hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án giết người.

Cậu ta gật đầu lia lịa, nhìn thấy Từ Bưu và đội trưởng Hoàng đang nói chuyện gì đó, cậu ta cũng không đến quấy nhiễu họ mà nhanh chóng đi theo Chu Hải quay về.

Đôi môi của Chu Hải đã thả lỏng một chút, lúc này trạng thái của Lương Hồng Cương mới đúng là điều mà một bác sĩ pháp y nên có.

Mặc dù Bàn Tử - Từ Bưu khá mập nhưng thể lực khá tốt, xách theo hai hòm khám nghiệm theo sát phía sau đi ra ngoài.

“Tôi bảo này, Chu pháp y~ Chu Hải~ Hải Tử~ chờ đã, tôi đi cùng cậu qua đó! Tôi cũng muốn gửi mẫu vật đến khoa bệnh lý để xét nghiệm, đội trưởng Hoàng đang thúc giục tôi, đây là vụ án giết người đầu tiên của họ ở quận Đông Thành trong năm nay.

”Chu Hải dùng tay giúp cậu ta chặn thang máy, Bàn Tử ôm hòm chen vào, ba người nhanh chóng đi tới trung tâm giải phẫu.

​Trung tâm nằm ở rìa quận Đông Giang, thành phố Đông Nam cách xa trung tâm thành phố và tránh xa sự ồn ào và náo nhiệt.

Hai bên có tường sân cao bốn mét, treo đầy dây thép gai.

Ở cuối con đường xi măng hướng ra cổng chính là một tòa nhà bốn tầng với tường ngoài lát gạch tráng men màu trắng nhạt.


Trên kệ thép có hơn chục dòng chữ lớn màu đỏ “Trung tâm giám định pháp y của Cục an ninh công cộng thành phố Đông Nam”, tạo cảm giác u ám.

​Từ trái sang phải ở tầng một là phòng tiếp nhận thủ tục giải phẫu ca bệnh, bốn phòng giải phẫu, phòng thay đồ, phòng cấp đông, phòng trang điểm, nhà vệ sinh và phòng tắm ở tầng trên bên phải còn có cầu thang đi lên tầng.

​Tầng hai là phòng giám sát video, phòng thí nghiệm phân tích dấu vết và sáu văn phòng.

Tầng 3 là phòng khám nghiệm bệnh lý pháp y và trung tâm xét nghiệm ADN, tầng 4 là phòng họp và phòng làm việc của chủ nhiệm trung tâm.

​Chu Hải và những người khác nhanh chóng bước vào trung tâm, Bàn Tử luôn có vẻ mặt thoải mái lúc này lại căng thẳng, cậu ta đi theo bước chân Chu Hải, nuốt một ngụm nước miếng, cố ý nói đùa để xua đi nỗi sợ hãi.

“Chu Hải ơi, tôi bảo này, cậu đi chậm lại chút đi! Cậu cao 1m82 và tôi cao 1m72, chiều cao của chúng ta chênh lệch 10cm, cậu không thể quan tâm đến chiều dài chân của tôi một chút sao?”​Lương Hồng Cương nhịn cười theo sát phía sau, làm các thủ tục liên quan ở phòng trực ban trước rồi mới đi cùng họ vào phòng thay đồ.

Dù sao cũng đang là sáng sớm mùa hè nên sau khi vận động nhiều, Lương Hồng Cương và Từ Bưu vẫn đổ mồ hôi.

Nhìn Chu Hải đóng hết cúc cổ áo, Bàn Tử có chút khó hiểu.

“Đội trưởng~”“Gọi bằng tên đi.

”Bàn Tử gật đầu, đội trưởng mới của bọn họ đã quen sống ở nước ngoài, không thích người ta gọi mình là đội trưởng.


Cậu ta chỉ được phép gọi hắn là Chu Hải hoặc Chu pháp y nhưng Bàn Tử không quan tâm đến điều đó mà vẫn gọi hắn là Hải Tử một cách ngọt ngào.

“Được rồi, Hải Tử, chúng ta đã ở chung một nhóm gần nửa tháng rồi, ngoại trừ lúc trao đổi hồ sơ vụ án thì cậu nói với tôi không quá mười câu, mỗi câu còn không quá năm chữ.

Lúc nào cũng là tôi nói anh nghe như một vở kịch độc thoại, cậu thấy tôi phiền lắm?”Chu Hải lắc đầu: “Không phải.

”“Đấy đấy, vẫn chỉ có hai từ, tôi phục cậu rồi đấy!”Bàn Tử được đằng chân lân đằng đầu, bước lên kéo cổ áo Chu Hải.

“Sao cậu mặc áo lại phải cài cả cúc trên cùng? Hay trời này cậu không thấy nóng à?”Chu Hải đã thay sang bộ đồ cách ly, giơ đôi bàn tay đang đeo găng tay cao su lên, thờ ơ liếc nhìn Bàn Tử: “Không nóng lắm! Tiểu Lương, hôm nay hãy theo tôi chính thức bắt tay vào khám nghiệm tử thi đi! Ban đêm không có người, phải làm tỉ mỉ hơn.

”“Vâng ạ, anh Hải!”Một câu nói đột ngột như vậy khiến Lương Hồng Cương sợ hãi đến mức không khỏi ho khan hai tiếng, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lông trên cánh tay dựng đứng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận