Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 43: Không lừa anh, thật đấy...

Trong hẻm tối, gió lạnh thổi đến.


Cánh tay của Bồ Thần bị Tần Dữ ép đến phát đau, anh ôm cô rất chặt.

Tần Dữ lặp lại lần nữa: “Bé Thần, anh nhớ em rồi.” Bất kể lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đều không thể diễn tả hết một phần chục nghìn cảm xúc của anh.

Hai tay Bồ Thần bị anh đặt lên lồng ngực, cô không cách nào cầm di động gõ chữ.

Cô dùng trán mình khẽ chạm vào ngực anh, ra hiệu anh buông tay. Tần Dữ đang cảm động, không cảm nhận được.

Đợi khi kích động mãnh liệt kia dần bình tĩnh lại, trong giây phút ấy, hai người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại phì cười.

Tài khoản của Tần Dữ lại đặt biệt danh là Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết, mà lớp phòng bị của Tiểu Tây Mễ lại bị cô tự mình gỡ mất.

Cô ảo não không thôi, đang yên đang lành tự nhiên đổi biệt danh làm gì chứ.


“Bé Thần.”

Bồ Thần thầm nói, anh muốn em phải trả lời anh thế nào đây.

Tần Dữ buông cô ra để cô duỗi tay, anh lại vòng tay ôm eo cô, sức lực không hung hăng như vừa rồi.

Ngoài việc cảm động, cảm xúc của Bồ Thần phức tạp hơn Tần Dữ nhiều.

Cô vừa nghĩ đến Tần Dữ biết được Tiểu Tây Mễ là mình, cô không còn tha thiết với cuộc sống nữa, muốn tìm khe đất mà chui vào.

Nếu như anh nhìn thấy mấy tình tiết trong tiểu thuyết, có lẽ cô sẽ lập tức xấu hổ đến chết mất.

Cô ôm tâm lý cầu may, hỏi anh: [Anh có xem qua quyển tiểu thuyết chưa?]

Tần Dữ: “Trước giờ anh không đọc tiểu thuyết ngôn tình, ngoài việc cùng em ngồi nghe truyện audio.”

Nếu như anh xem rồi, nói không chừng sẽ sớm đoán ra được Tiểu Tây Mễ, cô không cần đổi biệt danh của mình đi, cuối cùng còn lấy không được tiền bản quyền.

Trong lòng Bồ Thần cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn sự may mắn của mình, cô vẫn kịp cứu vớt tôn nghiêm: [Tần Dữ, anh hứa với em không xem nội dung của tiểu thuyết được không, một chữ cũng không được xem.] Lần đầu tiên cô làm nũng với anh, hôn lên cằm anh, hôn rồi lại hôn, sau đó lại hôn môi anh.

[Đừng xem, được không?] Cô lần nữa yêu cầu anh.

Nụ hôn của cô dù là có mục đích, nhưng Tần Dữ vẫn rất hưởng thụ.

Anh nói: “Vậy sau này gặp mặt em đều phải hôn anh như vậy.”

Bồ Thần liên tục đưa tay lên đảm bảo, ánh mắt vừa trong vắt vừa vô tội: [Được, em sẽ hôn anh như vậy, em không lừa anh đâu, thật đấy.]

Nếu là người khác nói ‘thật đấy’, anh chưa chắc đã tin.


Nhưng bé Thần của anh nói, dù là giả anh cũng sẽ tin.

Nếu đã đồng ý với cô, anh liền sẽ giữ đúng lời hứa, đến cả truyện nói anh cũng không nghe.

Anh tự mình đa tình nói: “Tiểu thuyết em viết có phải là liên quan đến anh không?”

Bồ Thần gật đầu, xấu hổ gõ chữ: [Nữ chính trong đó biết nói, là một luật sư, miệng lưỡi sắc bén.] Đây là cô trong tưởng tượng.

Tần Dữ lại ôm chặt lấy em cô, để cô dán sát lên người anh, “Sau này em cũng sẽ biết nói, mười năm chưa được, chúng ta sẽ đợi thêm mười năm nữa, cuối cùng sẽ có ngày đợi được thuốc điều trị.

Chủ đề nặng nề, chua xót của Bồ Thần như được thêm đường: [Đến lúc đó anh không được chê em lải nhải, em muốn mỗi ngày đều gọi tên anh, mỗi ngày đều chúc anh ngủ ngon.]

Tần Dữ: “Anh sẽ không chê, nói không chừng anh lải nhải còn nhiều hơn em.”

Bồ Thần bị chọc cười, nhân lúc này cô chuyển sang chủ đề thoải mái hơn, [Công ty văn hóa Vân Nguyệt của anh, thật là keo kiệt, ép giá bản quyền của em thấp ơi là thấp.]

[Bây giờ anh biết em là Tiểu Tây Mễ, có khi nào bắt em trả lại tiền bản quyền không? Em nói cho anh biết, em tiêu hết tiền rồi, không còn tiền để trả đâu.]

Tần Dữ bật cười, khẽ chọc lên đồng điếu nho nhỏ của cô, “Lúc em biết anh là ‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’, gửi cho anh meme ngồi bệt, là ý gì? Sợ anh đòi lại tiền sao?”

Bồ Thần vùi mặt vào trong lòng anh, không ngừng cười.

Cười xong, cô lắc đầu.

Ban đầu cô nghĩ là, toang rồi, tiểu thuyết bị anh đọc rồi.

Tần Dữ: “Anh biết em không sợ anh đòi tiền về, chỉ nói đùa với em thôi.”

Anh thích nhất tì mũi mình lên mũi cô, “Bé Thần.”

Bồ Thần chớp mắt trả lời anh, cô bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay dang rộng ôm lấy anh.

Không có di động hỗ trợ nói chuyện, hai người hoàn toàn dựa vào ‘em nói anh đoán mò’.

Bồ Thần không tiếng nói: “Sau này đừng tiêu tiền lung tung.”

Tần Dữ không đoán ra ý của lời cô nói, anh muốn dỗ dành cô, liền nói bừa một câu: “Cây sen đá của anh thành tinh rồi, có thể tự mình viết tiểu thuyết cơ.”

Bồ Thần lại cười, cô lấy gối chạm vào chân anh.

Tần Dữ lại nghiêm túc, nhìn cô: “Em nói lại lần nữa để anh đoán nào, đoán thêm vài lần sẽ đoán đúng.”

Bồ Thần không để ý đến việc anh có đoán ra hay không, cô không lấy di động gõ chữ, dùng miệng nói ra vài từ rời rạc để gia tăng thêm chút niềm vui.

Cô nói: “Không sao đâu.”

Tần Dữ nghĩ nữa ngày: “Câu vừa rồi được tóm gọn thành ba chữ sao?”

Bồ Thần nhịn cười.


Tần Dữ biết rõ còn hỏi, dự cảm mình sẽ không đoán ra, nên anh liền nói ra câu anh muốn nói nhất: “Anh yêu em.”

Bồ Thần: “Em cũng vậy.”

Tần Dữ cúi đầu hôn lên môi cô, thỉnh thoảng lại mút nhẹ.

Cho đến khi hôn đến đôi môi tê dại, hai người tiếp tục chơi trò đoán câu, nhất thời quên mất thời gian.

Bất kể là ô tô hay người đi bộ thi thoảng ngang qua đều sẽ nhìn về hướng họ, hai người đều không phát hiện, chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình.

Càng không chú ý đến Bồ Văn Tâm đứng ở cầu thang.

Bồ Văn Tâm nhắn tin cho cháu gái, hỏi cô giờ đã là mấy giờ mà còn xuống lầu.

Hơn hai mươi phút không thấy cô trả lời.

Bồ Văn Tâm không yên tâm, liền xuống lầu xem thử Bồ Thần có ở gần đây không.

Rẽ xuống cầu thang liền nhìn thấy bóng dáng trẻ tuổi đang ôm nhau, bé Thần không cầm điện thoại, hai người không biết đang nói gì, cười mãi không ngừng.

Cảnh tượng đẹp đẽ này, cô ấy không muốn quấy rầy, Bồ Văn Tâm xoay người bước lên lầu.

Trong nhà, anh trai vẫn chưa ngủ, đang ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai. Cảm nhận được có người, ông xoay đầu, [Sao còn chưa ngủ?]

Bồ Văn Tâm: [Bé Thần và Tần Dữ đang ở dưới lầu trò chuyện, em không buồn ngủ.]

Bồ Vạn Lý nói: [Hai đứa nhỏ này sáng đã gặp nhau mấy lần rồi, tối dùng di động trò chuyện không phải cũng như nhau sao?]

[Chắc chắn là không giống rồi.] Niềm vui khi gặp mặt là loại cảm giác mà trò chuyện cách một lớp màn hình mãi mãi không thể sánh được.

Cô ấy dựa vào quầy bếp, cầm di động lướt web.

Bồ Vạn Lý tinh tế, phát hiện động tác nhỏ này của em gái, [Có phải hôm nay em có chuyện vui không? Nếu không phải là chuyện công việc, có thể nói với anh.]

Bồ Văn Tâm lắc đầu: [Em không vui, mà là rất vui. Tối nay em… và Bách Thanh cùng nhau xem phim, còn đi ăn khuya. Đột nhiên em không thấy mệt nữa.]

Cô ấy do dự vài giây, [Anh, em vẫn muốn thử quay lại với Bách Thanh.] Cô ấy không biết có được xem là vết thương lành rồi nên quên mất cảm giác đau, nhưng dẫu thế nào cô ấy vẫn muốn cho mình cơ hội.

Tối nay anh ấy nắm tay cô ấy về nhà, giống như nửa đời dài như thế, đi ngang qua thời niên thiếu của họ, ngang qua lúc họ chia ly cũng ngang qua con đường hai người trùng phùng.

Bồ Vạn Lý không nói gì, đưa cho cô ấy một cốc sữa nóng.

Bồ Văn Tâm nhìn ra anh trai cũng rất vui, chỉ là anh ấy không giỏi bày tỏ mà thôi.

Trước khi em gái đưa ra quyết định, Bồ Vạn Lý chưa từng ở trước mặt em gái nhắc đến Lục Bách Thanh, sợ em gái buồn, giờ đây ông lại chủ động nói cho em gái biết ba ngày sau Lục Bách Thanh sẽ nghỉ đông.


Bồ Văn Tâm không tiếp lời, cúi đầu uống sữa, vờ như không nhìn thấy động tác tay của anh trai.

Bồ Vạn Lý mỉm cười, gỡ tạp dề ra, bắt đầu lau dọn phòng bếp.

Uống xong sữa bò, Bồ Thần cũng đã quay về. Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Bồ Văn Tâm bước ra khỏi bếp.

Diện tích nhà không to nên phòng bếp chỉ cách cửa nhà vài bước.

Bồ Thần đang nhẹ nhàng đóng cửa, sợ đánh thức cô mình, không ngờ cô ấy vẫn cho ngủ, cô mắt to trừng mắt nhỏ với Bồ Văn Tâm.

Cô vô thức gãi đầu, [Tần Dữ có chuyện quan trọng tìm cháu.]

Bồ Văn Tâm không vạch trần cô, “Sữa của cháu ở trong bếp, mau uống rồi đi ngủ.”

Bồ Thần cầm sữa bò chạy về phòng mình, đi ra ngoài ban công dùng mắt tiễn Tần Dữ.

Tần Dữ ở dưới lầu vẫn chưa đi bao xa, anh quay đầu nhìn thấy cửa sổ lầu ba có người, đang vẫy tay với anh, anh cũng vẫy tay chào cô.

- -

Hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Tần Dữ bị một cuộc điện thoại đánh thức, trí nhớ của anh rất tốt, số điện thoại này trước đây từng liên lạc với anh một lần, khi ấy anh cũng không lưu lại, cảm thấy không cần thiết.

Tần Dữ không biết rốt cuộc Trần Trí Luân nghĩ gì, hoặc có chủ ý gì, ba năm hơn không liên lạc, trong hai tháng nay lại tìm anh những hai lần.

Trần Trí Luân cũng cho rằng mình sẽ không gọi điện cho Tần Dữ lần nữa, nhưng đến Tô Thành, đi ngang qua trường học cấp ba của Tần Dữ, ông liền bảo tài xế tìm chỗ đầu xe, do dự nửa ngày, ông ta vẫn gọi điện cho Tần Dữ.

“Tần Dữ, là tôi, Trần Trí Luân.”

Tần Dữ: “Có chuyện gì?”

“Không có gì, nghe nói cậu đang ở Tô Thành, trùng hợp tôi cũng đến đây công tác.”

Tần Dữ nhíu mày: “Nghe nói? Ông vẫn còn liên lạc với mẹ tôi?” Nếu không ông ta nghe ai nói?

Trần Trí Luân: “Không phải nghe mẹ cậu nói, tôi đã mấy năm không gặp cô ấy rồi. Mấy hôm trước đi công tác ở Bắc Kinh gặp được người quen, có nhắc đến cậu, tôi vốn dĩ muốn mời cậu ăn cơm, họ nói cậu không còn ở Bắc Kinh.”

Trần Trí Luân đính hôn với Tần Minh Nghệ, đến cả ngày cưới cũng đã định rồi, ông ta rất quen thuộc với người của nhà họ Tần, đến cả bạn bè của Tần Minh Nghệ cũng quen, nghe ngóng được anh ở Tô Thành, cũng không lạ.

Tần Dữ cho rằng anh và Trần Trí Luân không cần thiết phải gặp mặt: “Không cần ăn cơm đâu, những chuyện quá khứ kia tôi sớm đã không để ý rồi.”

Trần Trí Luân hiểu tính của Tần Dữ, có ăn cơm hay không ông ta cũng không cưỡng cầu, ông ta khuyên nhủ: “Tần Dữ, sau này cậu đừng cãi nhau với mẹ cậu nữa, mẹ cậu cũng vì muốn cậu tốt thôi, không chỉ là sự nghiệp mà còn có cả hôn nhân, cô ấy là người từng trải nhất định sẽ nhìn xa rộng hơn cậu.”

Tần Dữ cảm thấy phiền nhất là khi một người ất ơ không liên quan lại nói chuyện đạo lý với anh, anh nói: “Mẹ tôi có nhìn xa rộng hơn tôi hay không, tôi không biết. Nhưng mắt nhìn người của tôi tốt hơn bà ấy nhiều.”

Trần Trí Luân: “...”

Ý của Tần Dữ nói cả ông ta.

Bị trào phúng, ông ta cũng không nổi giận, chỉ là không biết nói gì hơn.

Không phải ông ta ăn no rửng mỡ đến dạy đời Tần Dữ, chỉ vì ông ta nghe nói Tần Dữ từ lúc học cấp ba đã quen bạn gái, còn cãi nhau với Tần Minh Nghệ mấy năm trời.

Tần Minh Nghệ không đồng ý cậu tìm một người bạn gái không thể nói chuyện, nhưng Tần Dữ không nghe, khăng khăng chống đối với bà.

Ông ta không giúp Tần Minh Nghệ được gì, chỉ hy vọng bà sau này có thể yên tâm.


Đây là thứ ông ta nợ bà.

“Không làm phiền cậu nữa, chăm sóc tốt cho mẹ cậu.”

Bên này Trần Trí Luân gác máy, tài xế quay đầu nói với ông ta: “Sếp Trần, xe của chúng ta bị người ta chặn rồi, không đi được.”

Vừa rồi tài xế nhân lúc Trần Trí Luân đang gọi điện, liền xuống xe nói với đối phương, nhờ đối phương lái xe lên một chút, nếu không thì ông không ra được.

Đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ.

“Sao?” Trần Trí Luân nhíu mày, hạ cửa xe nhìn, chiếc xe đằng trước không phải cố ý chắn đường họ, là có người cố ý đợi ông.

Trần Trí Luân nhìn thấy người quen bước xuống xe, áo khoác đen dài, khí thế hiên ngang.

Ông ta mở cửa xe bước xuống, sẵn tiện cầm theo gói thuốc xuống xe.

“Sếp Lục, đã lâu không gặp.” Bất kể thế nào đi nữa, xã giao cần có vẫn phải có.

Lục Bách Thanh gật đầu.

“Chào buổi sáng, thầy Lục.” Có học sinh sống ở gần đó, ra ngoài hẻm ăn sáng nhìn thấy Lục Bách Thanh liền đứng ở đường đối diện nhiệt tình chào hỏi.

Lục Bách Thanh lại trưng ra vẻ mặt khác với học sinh, anh ấy mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

“Thầy Lục, điểm thi tiếng Anh có chưa thầy, em thi được bao nhiêu điểm vậy?”

“128 điểm, không tồi.”

Trần Trí Luân tự châm một điếu thuốc, đang muốn đưa cho Lục Bách Thanh, nghe thấy đoạn đối thoại kia, ông ta lập tức ngây người.

Thầy...giáo, điểm tiếng Anh?

Ở đây lại là bên cạnh trường học.

“Sếp Lục, từ khi nào anh…”

Lục Bách Thanh thu lại tầm mắt, xen ngang: “Tôi đến Tô Thành dạy học bốn năm, cũng là giáo viên chủ nhiệm trước đây của Bồ Thần và Tần Dữ.”

Trần Trí Luân ngơ ngác.

Lục Bách Thanh: “Thế nào, trước khi đối phó với Bồ Văn Tâm, không điều tra quan hệ giữa cô ấy và tôi, xem có còn quan hệ hay không, mấy năm nay tôi lại đang làm gì? Cho dù không điều tra, Tần Minh Hàm có lẽ cũng biết, cô ta không nói cho anh biết Văn Tâm là vợ trước của tôi sao?”

Trần Trí Luân có gì chưa trải qua chứ, sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, ông ta lại quay về với dáng vẻ ung dung.

Tần Minh Hàm thật sự không tiết lộ cho ông ta biết Bồ Văn Tâm là vợ trước của Lục Bách Thanh.

Ông ta bỏ điếu thuốc vào trong hộp thuốc, đứng cách trường học mấy chục mét, thi thoảng lại có học sinh đi ngang qua, thiết nghĩ Lục Bách Thanh cũng sẽ không hút thuốc ở trên đường.

Ông ta đề xuất: “Chúng ta tìm nơi nào ngồi đi?”

Không thể ở trên đường tính sổ được.

“Ở góc trái đầu đường đằng trước có tiệm cà phê.” Lục Bách Thanh đi trước dẫn đường.

Ngồi trên xe, Trần Trí Luân ném hộp thuốc vào trong thùng chứa đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận