Chương 46: Có muốn anh không?
Bồ Thần cho rằng phải qua mấy hôm nữa mới gặp được Đông Đông, cô còn chưa ăn xong một xiên đồ nướng, kết quả lại nghe thầy Lục nói với cô, bảo rằng bây giờ Đông Đông đang ở Thượng Hải, ước chừng đến nửa đêm sẽ về đến nhà.
Ba hôm trước Đông Đông vừa kết thúc hoạt động trại hè một tuần ở Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên cậu nhóc xa bố mẹ lâu như thế.
Nghe cô nói, đêm đầu tiên của trại hè, lúc cô ấy gọi điện cho Đông Đông, hỏi cậu cảm thấy như thế nào.
Đông Đông vừa thút thít vừa nói: Mẹ ơi, con rất dũng cảm, mẹ yên tâm, con không khóc.
Bồ Văn Tâm vừa đau lòng vừa buồn cười, hỏi cậu bé có thể kiên trì đến khi trại hè kết thúc không.
Đông Đông nói: Ở đây người ta không cho chạy lung tung, con hỏi huấn luyện viên rồi, gần đây không có sân bay, con muốn đi cũng không có máy bay tư nhân đến đón con được, con không đi được. Con không kiên trì được cũng phải kiên trì thôi. Mẹ ơi, mẹ nói với bố, con không có khóc, mẹ bảo bố không cần lo lắng.
Cậu bé càng nói càng tủi thân, khóc đến bù lu bù loa.
Sợ bị bạn học nhìn thấy, cậu bé lại lau nước mắt, cực khổ nén lại tiếng thút thít.
Sau đó Bồ Văn Tâm cũng khóc theo, cô ấy là người rất kiên cường, nhưng đêm đó cũng khóc đến hai mắt đỏ hoe.
Đông Đông chủ động tham gia trại hè, lý do tham gia khiến người ta dở khóc dở cười, là vì một cô bé ở trong nhà trẻ của cậu nhóc cũng tham gia trại hè này.
Sau khi trại hè kết thúc, Đông Đông được ông bà nội đón về, ở nhà họ Lục mấy ngày.
Bồ Thần không hỏi Lục Bách Thanh là ai trong nhà họ Lục đón Đông Đông về, dù sao đi nữa không phải ông nội của Đông Đông thì cũng sẽ là bà nội của Đông Đông thôi.
Tính đi tính lại, đã mười một ngày cô không gặp cậu nhóc.
Cô nói với Lục Bách Thanh: [Ngày mai em sẽ tan ca sớm một chút, để về chơi với Đông Đông.]
Lục Bách Thanh: “Em cứ bận việc của mình, tối mai thầy để thằng bé đến chỗ em.”
Anh ấy nướng xong, chia xiên nướng cho Bồ Thần, lại chia cho ông mình.
Ông cụ Lục xua tay, ông đã ăn hết ba xiên rồi, không dám ăn nhiều hơn.
Lo lắng ông cụ ở ngoài lâu sẽ mệt, Lục Bách Thanh ăn xong liền đưa ông cụ về nhà.
Bồ Thần hiếm khi được nghỉ, cô cũng không vội về nhà, mà đi dạo trung tâm thương mại ở gần đây, mua vài bộ quần áo mùa hè cho bố, lại mua một chiếc váy mới cho mình.
Từ trung tâm thương mại bước ra, đã sắp chín giờ rưỡi tối.
Xe của cô vẫn đỗ ở bãi đỗ xe bên chợ đêm, cô qua đó lấy xe, sẵn tiện mua hai ly đồ uống lạnh cho Ân Hạo và bạn học của cậu ấy.
Còn chưa đến sạp đồ nướng, Tần Minh Nghệ đã nhắn tin cho cô: [Sáng mai cô sẽ đến Thượng Hải, có thể hôm sau nữa mới về, mai là thứ bảy, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.]
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Bồ Thần quan tâm hỏi: [Luật sư Tần, cô vẫn đang tăng ca sao?]
Tần Minh Nghệ vừa tắt máy, vừa đói vừa mệt, bà trả lời: [Bây giờ về đây.]
Bồ Thần không biết bà đã ăn cơm tối chưa, chủ động hỏi: [Luật sư Tần, cháu đang ở ngoài dạo phố, hay là cháu mang một phần đồ nướng đến cho cô nhé? Chủ sạp nướng này là ông chủ của Hạo Vũ - Ân Hạo, cậu ấy là bạn học lớp mười của bọn cháu, Trình Cường cũng là bạn học của bọn cháu.]
Tần Minh Nghệ chỉ từng gặp qua Ân Hạo một lần, về mặt công việc chỉ tiếp xúc với Trình Cường, trước giờ bà không quan tâm đến đời tư của khách hàng, không biết Trình Cường và Ân Hạo lại là bạn học cùng mới với con trai mình.
Tần Minh Nghệ nhìn dòng tin nhắn của Bồ Thần, [Vậy mang cho cô một phần nhé.]
Bà nhắn cho Bồ Thần các loại xiên mà bà muốn ăn.
Bồ Thần căn cứ theo yêu cầu của Tần Minh Nghệ mua một phần đồ nướng mang về.
Bố cô nhắn tin hỏi cô khoảng mấy giờ về nhà.
Bồ Thần: [Khoảng hai mươi phút nữa con về.]
Lúc ô tô của cô đậu ở bãi đậu xe trong chung cư nhà Tần Minh Nghệ, cô có khu đỗ xe riêng, ở bãi đậu xe này chỉ còn chỗ của cô còn trống, buổi tối xe đều đỗ ở đây.
Vị trí đỗ xe này là quà Tần Dữ tặng cô lúc tốt nghiệp.
Con hẻm nhà họ vừa nhỏ vừa chật, không có nơi đỗ xe, Tần Dữ vì muốn cô đỗ xe thuận tiện nên dùng giá cao để mua lại chỗ đỗ xe này.
Tiền mua chỗ đỗ xe đủ cho cô mua ba chiếc xe.
Vị trí đỗ xe của cô cách vị trí đỗ xe của Tần Minh Nghệ không xe, lúc đi làm đến bãi xe, cô từng chạm mặt Tần Minh Nghệ một lần.
Bồ Thần vừa đỗ xe xong, đằng trước có ánh đèn từ xa xa chiếu đến.
Tần Minh Nghệ xuống xe, đã rất lâu không ai đặc biệt mang đồ ăn khuya đến cho bà rồi.
Bà nhận lấy hộp thức ăn trong tay Bồ Thần, bà hỏi: “Ân Hạo bắt đầu mở tiệm đồ nướng từ khi nào vậy?”
Bồ Thần: [Năm nhất đại học ạ, đã mở được sắp bảy năm rồi.]
Tần Minh Nghệ khẽ gật đầu, hai người đi đến chỗ thang máy.
Bà nhìn thấy túi mua sắm trong tay Bồ Thần, chủ động hỏi: “Tối đi dạo phố à? Xem ra thu hoạch không ít.”
Bồ Thần mỉm cười: [Vâng, trung tâm thương mại tổ chức hoạt động, có nhiều ưu đãi, cháu mua cho bố cháu vài chiếc áo thun, cũng tự mua cho mình một chiếc váy mà sớm đã nhìn trúng.]
Ban đầu lúc mới ra mắt, cô không nỡ mua.
Tần Minh Nghệ cảm thán: [Cũng lâu lắm rồi cô không đi dạo phố, lúc Tần Dữ còn đi học, cô mua cho nó quần áo theo mùa, bất kể bận thế nào đi nữa cũng sẽ trích thời gian đến trung tâm thương mại, bây giờ nó đi làm có thể tự mua rồi, dường như cô cũng không còn trích thời gian dạo phố nữa.”
Mỗi lần dự định đợi nghỉ phép rảnh rỗi sẽ đi dạo phố, thế mà ngày nghỉ cứ kéo hết ngày này qua ngày khác.
Bồ Thần đột nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào, lời này nếu như là người khác nói, cô có thể đáp tiếp được nhưng đổi lại là Tần Minh Nghệ, cô lại chần chừ cân nhắc.
Tần Minh Nghệ trước giờ ngoài chuyện công việc không nói chuyện đời tư với cô, dù là chuyện đời thường đơn giản, mấy năm qua bà đều chưa từng nhắc đến.
Huống hồ hôm nay còn nhắc đến chuyện liên quan đến Tần Dữ.
May mà không cần tốn chất xám nghĩ câu trả lời, Tần Minh Nghệ lại nói: “Sau này sẽ cho cháu thời gian đi dạo phố mua quần áo, không thể giống như cô, vẫn luôn mặc các bộ đầm liền, không có thời gian phối đồ.”
Bồ Thần: [Cô cũng không cần để cháu thường xuyên nghỉ phép đi dạo ạ, nếu không ví tiền sẽ ốm teo hao mòn.]
Tần Minh Nghệ khẽ cười.
“Ting” một tiếng, cầu thang dừng lại.
Bồ Thần xuống ở lầu một, cô vẫy tay chào tạm biệt Tần Minh Nghệ.
Tần Minh Nghệ giữ nút thang máy, dặn cô: “Cẩn thận chút nhé.”
Bước ra khỏi chung cư, Bồ Thần lập tức cảm thấy thoải mái.
Trong con hẻm nhỏ rất náo nhiệt, người đi ăn đêm kéo dài không dứt, tiệm sửa xe vẫn sáng đèn, bố cô có lẽ đã dọn xong rồi, ngoài tiệm không còn ai.
Thời tiết oi bức, Bồ Thần vội bước vào trong tiệm.
Bồ Vạn Lý đang đọc sách, trên bàn đặt một bát to dưa hấu, còn đặt một chiếc thìa.
Nhìn thấy bóng đen che đi ánh sáng, ông ngẩng đầu.
[Bố.]
Bồ Vạn Lý đóng sách lại, cười hỏi con gái: [Có mệt không?]
Ông đẩy bát dưa hấu đến cho con gái, là dưa hấu vừa cắt năm phút trước.
[Không mệt ạ, tối nay con không tăng ca.]
Bồ Thần đưa quần áo cho bố, ngồi xuống ăn dưa hấu.
Bồ Vạn Lý: [Sao lại mua quần áo cho bố, bố đủ mặc rồi, sau này con mua thêm vài bộ cho mình, bây giờ con đi làm rồi, không giống với lúc đi học nữa.]
Ông mở túi ra xem, từng chiếc áo đều không rẻ.
[Con không mua cho Tần Dữ sao?]
Bồ Thần: [Bây giờ anh ấy mặc áo sơ mi, lương tháng của con không mua nổi, đợi thêm vài tháng nữa, đến tết con sẽ mua cho anh ấy một chiếc.]
Bồ Vạn Lý: [Bố có tiền, đến lúc con mua, bố sẽ hỗ trợ con mười nghìn.]
Bồ Thần cười, nuốt dưa hấu xuống rồi trêu: [Ông chủ Bồ, kho vàng nhỏ của bố có bao nhiêu tiền?]
Bồ Vạn Lý cũng cười, [không ít, đủ cho con mua rất nhiều quà.]
Bồ Thần lúc này mới để ý đến quyển sách trên bàn, nhìn thấy bìa sách, cô còn tưởng mình trời nóng nên hoa mắt, [Bố ơi, đây không phải là sách của thầy Lục để quên trong tiệm sao?]
Bồ Vạn Lý: [Không phải, là bố mượn chú con đấy.]
Gần đây ông đang theo Lục Bách Thanh học quản lý tài chính, sản phẩm anh ấy đề cử đều không tệ. [Mấy hôm nay rảnh rỗi nên bố đang nghiên cứu, không hiểu sẽ hỏi cô và chú con giải thích cho bố nghe.]
Ngày nào Bồ Thần cũng bận rộn tăng ca, đã mấy hôm không đến tiệm, không biết gần đây bố mình nghiên cứu về quản lý tài chính, cô giở ra xem, đọc được mấy trang liền đọc không hiểu, bố cô chắc chắn phí rất nhiều sức lực trong quyển sách này.
[Bố ơi, bố không cảm thấy khô khan sao?]
Bồ Vạn Lý: [Cũng ổn, khá có ý nghĩa.]
Đọc sách không thấy khô khan, dù sao đi nữa lúc uống rượu với Lục Bách Thanh và Tần Dữ cũng có chuyện để nói. Bây giờ số lần Tần Dữ đến nhà cũng nhiều hơn trước rất nhiều, không thể luôn trò chuyện về việc nấu nướng và sửa xe.
Trước đó Lục Bách Thanh đến trong tiệm, ông ngồi lặng thinh, không biết nói gì mới phải. Bây giờ Lục Bách Thanh đến tiệm, ông có rất nhiều thứ cần thỉnh giáo, cũng có thể trò chuyện nhiều hơn, vài ba tiếng bất tri bất giác trôi qua.
Bồ Vạn Lý hỏi con gái: [Gần đây Tần Dữ thế nào rồi, đi làm có bận không?]
Bồ Thần gật đầu, [Bận hơn con nữa.]
Từ trưa đến giờ, anh không nhắn tin cho cô.
- -
Cho đến mười một giờ rưỡi đêm, Bồ Thần đợi được tin nhắn của Tần Dữ.
[Thần Thần, nhìn xuống dưới lầu đi.]
Bồ Thần ngây người hai giây, cô ngồi bật dậy, không kịp mang dép lê, cũng không kịp mở đèn mà chân trần chạy ra hướng ban công, cô mở cửa sổ, nhìn thấy Tần Dữ của cô đang đứng dưới ánh đèn đường.
Cô mở cửa sổ, ló đầu ra vẫy tay với anh.
Tần Dữ lắc lư di động của mình, bảo cô xem tin nhắn.
[Quá muộn rồi, anh không muốn lên làm phiền chú Bồ, ngày mai anh được nghỉ phép, sẽ qua nhà em ăn cơm. Em để lại giấy note nhắn chú Bồ, sáng mai đi làm mang theo, chúng ta về nhà ở.]
Bồ Thần: [Được, anh đợi em. Mai em cũng được nghỉ, mẹ anh cho em nghỉ phép.]
Tần Dữ còn có một chung cư khác ở Tô Thành. cách văn phòng luật rất gần, mỗi lần anh đến Tô Thành thăm cô, họ đều sẽ qua đó ở.
Cô bỏ di động xuống, từ trong tủ áo tìm một chiếc váy mà Tần Dữ chưa từng thấy cô mặc qua.
Bố vẫn chưa ngủ, từ trong khe cửa phòng ngủ nhìn thấy ánh đèn vàng.
Vì để tiện cho Bồ Thần và Bồ Văn Tâm có chuyện tìm ông, cửa phòng ông trước giờ không đóng chặt, thường sẽ đóng hờ, từ lúc cô bắt đầu nhớ chuyện đã là như vậy.
Bồ Thần đẩy cửa phòng bố, bố cô đang nằm trên giường đọc sách, trông rất say mê, ông không chú ý đến cô đã bước vào.
Cô đi đến trước giường, ngón tay chỉ vào trong sách.
Bồ Vạn Lý ngẩng đầu cười: [Đã khuya như vậy sao còn chưa ngủ?]
Bồ Thần nói với bố Tần Dữ đến rồi, vừa đến Tô Thành.
[Bố ơi, mai Tần Dữ đến nhà mình ăn cơm, bây giờ anh ấy đang ở dưới lầu chờ con, con qua đó đây.]
Bồ Vạn Lý vẫn chưa buồn ngủ, nghe Tần Dữ bảo sẽ qua nhà ăn cơm, sau khi con gái xuống lầu, ông liền bắt đầu đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
- -
Tần Dữ đứng dưới cầu thang lầu một đợi cô, Bồ Thần bước xuống hai lầu liền nhìn thấy ở lầu dưới sáng đèn.
“Thần, anh ở đây.”
Giọng của anh rất khẽ, tiếng bước chân của cô cũng rất nhẹ, vậy nên cả hai đều nghe rất rõ ràng.
Sau khi cô tốt nghiệp, Tần Dữ xưng hô với cô cũng có một chút thay đổi, từ bé Thần anh chuyển sang gọi Thần Thần, đôi khi chỉ gọi một chữ ‘Thần’.
Trước đây anh vẫn luôn gọi cô là bé Thần, có một số người bên cạnh anh cho rằng cô tên là Trần Bảo.
Sau khi đổi thành Thần Thần, chỉ khi lúc hai người thân mật nhất, anh mới gọi cô là bé con.
Lúc Tần Dữ động tình sẽ gọi cô là bé con, giọng nói từ tính khàn khàn, mỗi lần cô nghe thấy đều động lòng không thôi.
Bồ Thần bước xuống liền nhìn thấy chàng trai mặc áo trắng quần đen đang đứng đợi mình.
Chàng thiếu niên trước đây đã thành thục, trầm ổn rồi, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn hệt như ban đầu.
Cô nhoẻn môi cười, hận không thể một bước bước qua thần nhiều bậc thang.
Ba bậc thang cuối, Tần Dữ không để cô bước xuống, anh đưa tay trực tiếp ôm cô vào lòng.
Bồ Thần ôm lấy cổ anh, dán chặt vào lòng anh.
Tần Dữ bế cô ra ngoài khu nhà mới lên tiếng: “Ngày mai không cần đi làm à?”
Bồ Thần gật đầu.
Tần Dữ buông cô xuống, cúi người hôn cô.
Bây giờ nói chuyện đều là dư thừa, chỉ có hôn mới có thể thỏa mãn cả hai.
Bên ngoài rất nóng, Tần Dữ nhanh chóng rời khỏi môi cô.
Nửa đêm vắng người, anh lái xe vào.
Anh giúp cô xách ba lô, sau đó nắm tay cô bước về phía ô tô.
“Sao hôm nay anh có thời gian qua đây vậy?” Bồ Thần dùng ứng dụng âm thanh hỏi anh, bây giờ cô cũng không còn khổ não vì lúc anh lái xe không có cách trò chuyện với anh.
Tần Dữ chăm chú lái xe, trả lời cô: “Đã mười hai ngày không gặp được em rồi.”
Điều này không liên quan đến việc có rảnh hay không, chỉ vì anh nhớ cô rồi.
Anh lại nói: “Chỉ cần không ra nước ngoài công tác, sau này ít nhất hai tuần anh sẽ về đây một lần, nếu rảnh sẽ một tuần về một lần, có rất nhiều chuyến cao tốc từ Tô Thành đến Bắc Kinh, nên đi lại cũng rất tiện.”
Sợ cô tự trách trong lòng, Tần Dữ đánh tan lo lắng của cô: “Ở tàu cao tốc anh vẫn có thể xử lý công việc được, anh ngồi trong phòng làm việc cũng ngồi mấy tiếng đồng hồ.”