Chương 47: Loại hình làm nũng
Đôi chân dài của Bồ Thần quấn lấy eo của Tần Dữ, Tần Dữ thích nhất động tác này của cô, vì như thế cô có thể bám chặt lên người anh nhất.
Từ năm nhất đến bây giờ, mỗi lần hai người thân mật anh để để cô dán chặt lên người anh.
Tần Dữ chăm chú nhìn cô, “Bé con.”
Anh hỏi cô lần nữa: “Có muốn anh không?”
Muốn.
Sao có thể không muốn.
Bồ Thần dùng sức ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên cổ anh.
Sau đó Tần Dữ càng đâm sâu hơn.
Bồ Thần đưa tay, giúp anh lau đi nước trên tóc, trong nước hòa lẫn mồ hôi của anh.
Trong lúc anh không ngừng chuyển động, cô cũng chảy mồ hôi.
Tần Dữ cúi đầu hôn cô, muốn hôn sâu hơn, Bồ Thần ôm lấy cổ anh, nâng người phối hợp với anh.
Giây phút này, bọn họ đều đến được nơi sâu nhất của đối phương.
“Bé con, anh yêu em.”
Anh hôn lên mắt cô, mũi cô, lại cọ lên chóp mũi của cô.
“Bé Thần.”
Nụ hôn của anh chi chít lại nóng bỏng, hôn từng nơi trên mặt cô.
Bồ Thần muốn xin tha, cô muốn nói với anh, không được rồi.
Nhưng di động của cô đặt ở nơi không chạm tay tới, lúc này đây cô không cách nào dùng giọng nói để nói chuyện với anh, cô chỉ có thể bấu hai cái lên lưng anh, lại vùi mặt vào hõm vai anh khẽ cọ.
Tần Dữ biết động tác này của cô có ý gì, nhưng anh không để cô được như ý nguyện.
Bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nghe theo cô, trừ lúc thân mật như thế này.
Lúc này anh vẫn đang ở trong cơ thể cô.
Cũng không biết qua bao lâu, tất cả đều kết thúc khi cơn chuột rút của Bồ Thần cũng chậm rãi bình phục.
Tần Dữ ôm cô vào lòng để cho lưng cô dán sát lên người anh, “Em ngồi xếp bằng đi, anh xoa chân giúp em.”
Bồ Thần ngồi trong lòng anh không dám nhúc nhích, sợ sẽ chạm phải chỗ không nên chạm, bây giờ cô không còn sức lực tiếp thêm một hiệp, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ ngủ một giấc thôi.
Chân của cô, ngày mai không biết sẽ đau thành thế nào.
Cảm ơn vì ngày mai luật sư Tần đi công tác.
Cảm ơn vì được nghỉ phép.
“Bé con, em đang nghĩ gì vậy?”
Bồ Thần chỉ về hướng đầu giường.
Tần Dữ hiểu ý, giúp cô lấy điện thoại.
Bồ Thần dùng ứng dụng giọng nói trả lời anh: “Em đang nghĩ, may mà mai em không cần đi làm.”
Lúc cô gõ chữ, trong lòng đương nhiên mang theo chút giọng điệu làm nũng, nhưng âm thanh chuyển đổi ra lại cứng ngắc, không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
Bồ Thần nói: “Nếu như ứng dụng này có thể chọn ngữ cảnh thì tốt rồi.” Lúc này cô chọn kiểu cá nhân, lúc đi làm giao tiếp với khách hàng sẽ chọn kiểu giao lưu xã hội.
Tần Dữ hôn lên trán cô bảo: “Có lẽ ông chủ của phần mềm này cũng đang nghĩ đến vấn đề này.”
Bồ Thần: “Tần Dữ, anh không cần an ủi em.”
Nghe xong, Tần Dữ phì cười.
Câu này sau khi chuyển thành giọng nói, lại theo ngữ điệu tổng tài bá đạo, giọng lạnh băng.
Bồ Thần vỗ nhẹ cánh tay anh, “Em muốn đi tắm.”
Tần Dữ cúi đầu, hôn nhẹ lên sau gáy cô: “Anh tắm chung với em.”
Trong nhà lạnh lẽo, anh sợ Bồ Thần bị lạnh, sau khi tắm xong lên giường, anh liền lấy chăn quấn chặt lên người cô.
Tắt đèn, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng khẽ nho nhỏ của cô và Tần Dữ.
Bồ Thần vùi đầu vào lòng Tần Dữ, ngửi mùi hương trên người anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tần Dữ tạm thời chưa buồn ngủ, anh nói với cô: “Ngày một tháng mười em đến Bắc Kinh ở vài ngày, anh sẽ nói trước với mẹ, không thể nào liều mạng ép chặt em được, ngày hai tháng mười Tạ Gia Nghênh kết hôn, anh với em cùng đi.”
Tạ Gia Nghênh cũng kết hôn rồi.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Quan hệ của cô và Tạ Gia Nghênh không tệ, không thể nói là thân, nhưng cũng không cho là lạ. Ban đầu hai người thêm tài khoản Wechat của nhau, sau đó Tạ Gia Nghênh đến trường của bọn cô, cũng có liên lạc với cô vài lần.
Tạ Gia Nghênh nói, thích nhất là cách xưng hô tình cảm của cô và Tần Dữ.
Bồ Thần bị Tần Dữ ôm vào lòng, lại giống như vừa rồi không dùng điện thoại.
Tần Dữ giống như cảm nhận được: “Em không cần trả lời anh, cũng không có chuyện quan trọng gì, anh nói em nghe là được.”
Anh đã sắp xếp xong lịch trình mấy hôm ấy, chỉ cần cô ngồi cao tốc qua đó là được, những thứ khác cô không cần bận tâm.
“Bé con, qua thêm mấy tháng nữa, chúng ta cũng quen biết được mười năm rồi.”
Tần Dữ hơi chồm dậy, anh chống tay, lần nữa cúi đầu hôn cô.
Bồ Thần nhớ đến mười năm này họ bên nhau không dễ dàng, cô dùng sức hôn đáp lại anh.
Hôn càng sâu, khoảng cách của hai người càng gần.
Lần này họ càng động tình hơn vừa rồi.
Hai người hận không thể càng sâu hơn nữa, càng gần hơn nữa.
- -
Bồ Thần cho rằng có thể ngủ đến trưa mai, nhưng vì đồng hồ sinh học, đúng sáu giờ rưỡi sáng cô liền tỉnh dậy.
Hôm nay phải về nhà ăn cơm, Tần Dữ dậy sớm hơn cả cô.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Bồ Thần thay chiếc váy mới, đi đến phòng khách tìm Tần Dữ.
Tần Dữ đang làm việc, tài liệu bày lên bàn trà.
Nghe thấy tiếng động, Tần Dữ xoay đầu, “Sao em không ngủ thêm nữa đi?”
“Em không buồn ngủ.” Bồ Thần đứng cách sô pha một mét, hỏi anh: “Đây là tài liệu dự án của anh sao?”
“Tài liệu của toàn dự án.” Tần Dữ vừa chỉnh lý vừa trả lời cô.
Vừa nghe thấy toàn bộ dự án, Bồ Thần liền đi đến ngồi xuống sô pha.
Tài liệu dự án đều đã ký kết bảo mật, cô không giúp được gì.
Tần Dữ nói: “Nếu như cảm thấy chán, em nghe truyện nói, nếu không thì em suy nghĩ quyển tiểu thuyết em hứa với Triệu Thù đi, sáu năm rồi, em vẫn chưa viết chữ nào.”
Bồ Thần cười, giải thích: “Em đang bận hẹn hò với anh, nào có thời gian chứ.”
Trước năm ba cô đang bận rồi viết luận văn, cố gắng tìm cơ hội thi nghiên cứu sinh, sau đó lại bận rồi thi tư pháp, tiếp theo lại bận thực tập, nghỉ hè lại cần nạp điện, lại đi hẹn hò với Tần Dữ.
Sáu năm này, cô có cảm giác ngắn hơn cả sáu ngày.
Triệu Thù ở ba năm trước đã yêu nhau với Bành Tĩnh Dương, sau khi yêu đương, cô ấy càng liều mạng học hành hơn, nhưng cô ấy không may mắn cho lắm, cô ấy đã thi nghiên cứu sinh ba lần rồi nhưng vẫn chưa đậu.
Cô hỏi Triệu Thù, năm nay có thi tiếp không?
Triệu Thù im lặng vài giây, cuối cùng gật đầu, bảo rằng nếu như từ bỏ, sẽ không cam tâm.
“Em nghe truyện audio đi, mười phút nữa chúng ta đến tiệm sửa xe.” Lời nói của Tần Dữ kéo suy nghĩ của cô về.
Mười giờ mười lăm phút, Bồ Thần và Tần Dữ đã đến cổng trường.
Ban ngày người trong hẻm rất nhiều, xe không chạy vào được, Tần Dữ đậu xe ở bãi đậu xe, hôm nay mẹ anh lái xe đi Thượng Hải nên anh đậu xe ở chỗ của mẹ.
Sau khi xuống xe, Tần Dữ liền nhìn thấy chiếc xe trắng của Bồ Thần.
Anh muốn đổi xe việt dã tốt hơn cho cô, tầm nhìn rộng rãi, nhưng sau đó nghe cô bảo chiếc xe này là quà tốt nghiệp chú Bồ tặng cô, có ý nghĩa khác.
Kế hoạch đổi xe cũng bị gác lại.
Trên xe dán hai chữ nhắc nhở “thực tập”, có lẽ là gần đây mới dán lên.
“Thần Thần, em đã có bằng lái sắp bảy năm rồi.”
Bồ Thần không nhịn được cười, đánh anh vài cái.
Tần Dữ không trêu cô nữa, nắm tay cô rời đi.
Đi vào trong hẻm, từ xa anh đã nhìn thấy cửa cuốn của tiệm sửa xe vẫn khóa.
“Sao hôm nay chú Bồ không mở cửa?”
Bồ Thần đoán: “Có lẽ vì anh muốn qua ăn cơm, nói không chừng hôm nay Đông Đông cũng qua đây.”
Mỗi lần anh và thầy Lục qua, bố đều xem là chuyện quan trọng, đêm hôm trước đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, sáng hôm sau liền đi chợ sáng mua thức ăn, chuẩn bị đến tối.
Bố không ngại mệt, còn nói nguyện ý mỗi ngày đều có thể chịu mệt như thế.
“Anh Tần Dữ, chị Thần Thần, em chào anh chị.” Trong tiệm gội đầu bên cạnh, em gái nhỏ đang ở bàn thu ngân làm bài tập, vẫy tay chào hai người.
“Bài tập hè có nhiều không?” Bồ Thần hỏi.
“Em xuýt nữa bị bài tập đè chết.” Cô bé vừa nói xong đã bị mẹ đánh một cái vào sau gáy. “Nói bậy gì vậy, nói chuyện đàng hoàng.”
Cô bé nhún vai, nhìn Bồ Thần với ánh mắt ‘trong lòng em khổ lắm”.
Em ấy đã lên lớp sáu, nghe bố nói thành tích không tồi, cuối năm bé thi nằm ở hạng thứ 51 toàn khối.
- -
Vừa vào nhà, Bồ Thần liền nghe thấy tiếng cười ha hả từ trong nhà truyền đến của Đông Đông.
Cô đẩy cửa ra, còn chưa kịp nhìn rõ người đang ngồi trong phòng khách, Đông Đông liền kích động chạy về hướng cô: “Chị ơi! Em không ở nhà mấy ngày, chị có nhớ em không? Em nhớ chị lắm luôn.”
Bồ Thần khom người, bế cậu bé lên.
Hai tay Đông Đông đặt lên miệng cô, “Em biết chị muốn nói gì, chị cũng nhớ em đúng không? Chị thử đoán xem em mua quà gì cho chị.”
Cậu sợ chị mệt, giãy giụa từ trong lòng cô đòi xuống, “Em lấy quà cho chị.”
Bồ Thần thay giày bước vào nhà, lúc này mới thấy trong phòng khách không chỉ có bố, cô và thầy Lục mà ông cụ Lục hôm nay cũng đến làm khách.
“Cháo chào ông.”
Ông cụ Lục cười nói: “Hôm nay ông đến nhà cháu ăn nhờ.”
Ông leo từ lầu một lên lầu ba, mấy năm không leo cầu thang, khi đến nơi cũng không thở dốc, cảm giác cũng không tồi, ông cảm thấy mình chưa già.
Không ngờ trong nhà Bồ Thần cái gì cũng có, sạch sẽ lại ấm áp.
Chẳng trách thằng cháu nhà mình và Tần Dữ cứ hở cái lại chạy đến đây.
“Chị.” Đông Đông lúc này từ trong phòng ngủ ôm ra một gói đồ ăn vặt thật to, “Chị, đây là quà em mang từ Bắc Kinh về đấy, vị mới nhất, gói to nhất, nghe nói con gái đều thích cái này.”
Những người khác cũng bị Đông Đông chọc cười.
Đông Đông không thèm để ý họ đang cười gì, cậu tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chỉ có một gói này thôi, em không thể mang nhiều về.”
Cậu bé nghiêm túc hứa hẹn với Bồ Thần: “Đợi sau này nếu như em có tiền, em sẽ mua máy bay tư nhân, em sẽ mua một máy bay chở đồ ăn vặt, để chị nằm trong đống đồ ăn vặt luôn.”
Bồ Thần cảm động, vươn tay ôm Đông Đông.
Cô quan tâm hỏi cậu bé sống ở trại hè thế nào, có thu hoạch gì không.
Trên sô pha đã ngồi chật kín cả rồi, Đông Đông mang một chiếc ghế qua cho Bồ Thần: “Chị ngồi xuống nghe em nói.”
Bồ Thần ngồi xuống, cậu bò lên chân Bồ Thần, “Chị, em nói cho chị biết, em thi cuộc thi sinh tồn dã ngoại, đã đạt giải nhất, bạn học của em...cô ấy nói em giỏi lắm.”
Cậu hơi ngại, hai má phụng phịu, cậu đưa ngón tay chọc chọc má mình.
Bồ Thần cười đến không ngừng được, “Đông Đông của chúng ta vốn dĩ rất giỏi mà.”
Đông Đông vừa xấu hổ vừa đắc ý: “Cậu cũng nói em lợi hại, trưa nay còn làm thêm chân gà cho em, cậu đích thân xuống bếp làm chân gà nướng cho em đó.”
Bồ Thần đang trò chuyện vui vẻ với Đông Đông, cô, bố và ông cụ Lục đang nói chuyện, hôm nay do thầy Lục và Tần Dữ xuống bếp.
Trong phòng bếp, Lục Bách Thanh không mặc tạp dề, đứng bên bếp chỉ đạo Tần Dữ.
Tần Dữ lườm anh ấy: “Chú có thể đừng chỉ nói mà không làm không?” Anh lấy một chiếc tạp dề trên móc xuống đưa cho Lục Bách Thanh: “Chú giúp cháu lặt rau đi.”
Lục Bách Thanh nhận lấy tạp dề rồi lại treo về chỗ cũ: “Chú và cháu không giống nhau, đợi khi nào cháu với Bồ Thần kết hôn rồi, mấy việc này mới chia với chú được, bây giờ cháu còn chưa qua cửa, đương nhiên phải biểu hiện thật tốt.”
Tần Dữ: “...”
Phòng bếp không rộng, không có quầy bếp cũng không có quầy bar, cũng không có chỗ có thể ngồi.
Lục Bách Thanh tìm được một cốc đựng nước trong tủ bếp, tự rót cho mình một ly nước ép lạnh, anh ấy dựa bên kệ bếp, hỏi Tần Dữ: “Gần đây đang quan tâm kỹ thuật sinh vật à?”
Tần Dữ gật đầu, muốn nói gì đó, nhưng sau đó cũng không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục nhặt rau.
Lục Bách Thanh lắc lư cốc nước ép, tiếp: “Chuyện này không thể vội được, cháu đầu tư lý trí, không thể đổ tiền vào được, có lẽ đợi thêm mười năm nữa, hoặc chưa đến mười năm nữa sẽ có biện pháp phục hồi dây thanh đới.”
Tần Dữ: “Vâng.”
Mấy năm nay, cách anh có thể nghĩ được nhưng mà về mặt chữa trị lại không hề có đột phá.
Lục Bách Thanh đề xuất: “Ứng dụng âm thanh cháu có thể tiếp tục ưu hóa, đối với Bồ Thần mà nói, giọng nói không có cảm xúc ảnh hưởng đến hiệu quả đàm phán của em ấy.”
“Trong lúc nghĩ cách giải quyết, mấy tháng này Tạ Gia Nghênh lại bận rộn hôn lễ của mình, không có thời gian. Mấy năm nay thời gian của cô ấy đều bị dự án này của em ép đến khô cạn, không thể chiếm dụng thời gian kết hôn của cô ấy, chỉ có thể đợi bên cô ấy bận xong, chúng em lại bắt đầu bàn bạc.”
Tần Dữ không quên dặn dò Lục Bách Thanh: “Chú và cô đừng để lộ trước mặt Thần Thần.”
Nếu Bồ Thần biết ứng dụng này phát triển vì cô, nhiều năm như vậy vẫn luôn ưu hóa, cô lại tự cho mình thêm áp lực, đến lúc đó lại cảm thấy nợ anh quá nhiều, mang lại nhiều phiền phức cho anh như vậy.
Lục Bách Thanh: “Yên tâm, sẽ không lỡ miệng đâu.”
Anh ấy chủ động yêu cầu: “Nếu như Tạ Gia Nghênh không lo được, để chú giúp mấy đứa.”
“Không cần.” Tần Dữ nói: “Đầu tháng mười cô ấy kết hôn, nhanh thôi.”
- -