Trên giường Lâm Chi Thuỷ có đặt một con gấu cao bằng người.
Con gấu màu trắng gạo, sờ lên chắc sẽ rất mềm, nhưng hoàn toàn không phù hợp với chỗ hai người.
"Hạ đại ca, anh mua cái này hả?" Ánh mắt Lâm Chi Thuỷ sáng lên, khi còn bé cậu cũng đã từng muốn mua món đồ chơi lông tơ này, nhưng cậu không dám nói.
Thậm chí cả món đồ chơi nhỏ ba mẹ cũng không chịu mua cho mình.
Sau đó Lâm Chi Tước ra đời, nó có rất nhiều đồ chơi, có điều Lâm Chi Thuỷ đã quen, cũng sẽ không hâm mộ.
Hạ Diên vẫn là người đầu tiên tặng mình đồ chơi.
Cậu rất thích thú, thậm chí còn muốn nhào vào trong ngực Hạ đại ca.
"Ừ." Hạ Diên nghiêm mặt, nín cười.
Lúc này Lâm Chi Thuỷ đã nhào tới bên cạnh con gấu, cọ mặt lên con gấu mấy cái.
Mềm mại, ngứa ngứa.
Là loại mà trước kia cậu vẫn luôn mong muốn.
Lúc Hạ Diên mua đồ chơi đương nhiên là chưa từng nghĩ đến những chuyện này, hắn chỉ cảm thấy bạn nhỏ chắc sẽ thích, dù sao thì em trai Hạ Đình của hắn dù có nghịch ngợm như thế nào đi nữa cũng thích búp bê trắng mịn mà.
Cho nên hắn mới bảo trợ lí chọn một con gấu như vậy, sau đó ôm về nhà trong ánh mắt của mọi người trong công ty, lại bảo quản gia nhân lúc bọn họ đang ăn cơm lén để vào phòng.
"Cảm ơn Hạ đại ca!" Khác hoàn toàn với dáng vẻ tủi thân vừa nãy, lúc này giọng Lâm Chi Thuỷ vô cùng trong trẻo, mang theo cả sự vui vẻ, cọ một cái lên người con gấu.
Hạ Diên ho khan một tiếng: "Mai tôi bảo người tới lắp đèn ngủ, tối nay em cứ ngủ bật đèn trước đi được không?"
Lâm Chi Thuỷ quá vui, suýt thì thốt lên sao lại cần đèn ngủ, sau đó đột nhiên nhớ tới những việc mình đã làm, lập tức ngưng cọ gấu, mềm giọng dè dặt nói: "Vâng...!có gấu con ngủ cùng em là được rồi ạ."
Hạ Diên lại nghe được chút tủi thân.
Hắn nghiêm mặt xuống tầng, đi ngang qua quản gia mặt tươi rói, quản gia nhìn hắn bằng vẻ mặt 'không hổ là tiên sinh nhà chúng ta'.
Hạ Diên:?
Một lát sau, Lâm Chi Thuỷ nhận được một cốc sữa nóng từ quản gia.
"Phu nhân, tiên sinh có lòng chuẩn bị cho ngài đấy." Quản gia cười vô cùng hiền hoà.
Lâm Chi Thuỷ vốn đang khổ sở nhìn sữa, cậu không thích uống loại sữa này, luôn cảm thấy có mùi tanh, hơn nữa sau khi uống xong trên người cũng sẽ có mùi sữa, ngửi không thấy ngầu tí nào.
.
Truyện Khác
Nghe được Hạ đại ca có lòng chuẩn bị, cậu lập tức nhắm hai mắt, uống ừng ực ừng ực hết chỗ sữa, uống xong còn ợ một cái.
Mép cậu dính một vòng sữa.
Quản gia cười híp mắt bưng cốc xuống tầng, lúc đi qua thư phòng của tiên sinh, ông để lại một nụ cười ẩn sâu công danh*.
* 深藏功与名: làm việc tốt nhưng không để lại danh tính
...!
Ngày hôm sau, Lâm Chi Thuỷ bị điện thoại của người đại diện Trần Vu đánh thức.
Cậu dụi mắt một cái mới phát hiện ra đã hơn tám giờ sáng rồi.
Tối qua cậu mở đèn ngủ, lúc này đèn đã tắt, không biết có phải Hạ đại ca tắt không.
Nghĩ như vậy, khoé miệng Lâm Chi Thuỷ xuất hiện một nụ cười.
"Cậu làm cái gì vậy? Khang Lâm nói cậu dọn ra ngoài ở? Có bản lĩnh đấy? Dọn ra ngoài mà đến tôi là người đại diện cũng không được thông báo?"
"Cậu nghĩ là mình diễn mấy vai là đã cánh cứng rồi đúng không? Đi uống rượu cùng người ta thì không đi, giờ đến cả dọn ra ngoài cũng không thông báo?"
Trần Vu tức điên, lúc này còn muốn nói chuyện đến mức người ở ngoài phòng làm việc cũng nghe thấy hết.
Cũng bởi vì tối qua Lâm Chi Thuỷ không đi, vị Tiền tổng kia không cho hắn sắc mặt tốt, người ta muốn Lâm Chi Thuỷ chứ không phải Khang Lâm!
Mặc dù cuối cùng Khang Lâm cũng được đưa đi, nhưng người bị giận cá chém thớt vẫn là hắn.
Lâm Chi Thuỷ tỉnh táo lại, để điện thoại ra xa một chút vẫn có thể nghe được tiếng gầm thét của Trần Vu.
Chờ Trần Vu gào xong, cậu mới mở miệng: "Anh Trần, tôi đã để lại lời nhắn cho anh, anh đã trả lời rồi."
Trần Vu dừng một chút, sau đó hắn mở tin nhắn điện thoại lên đúng là có tin nhắn, lúc đó đang buổi tối, hắn đang chơi high nên không nhìn đã trả lời luôn.
Về điểm này hắn có chút không đủ sức nhưng vẫn không gây trở ngại cho việc hắn tức giận.
"Tối hôm nay cậu phải đến, tôi đến công ty đón cậu, không đến thì đừng trách tôi không khách khí, trước có một kịch bản tìm đến tôi, tôi vốn muốn đề cử cho cậu, nhưng giờ phải xem cậu có nghe lời hay không đã."
Nụ cười trên môi Lâm Chi Thuỷ hơi nhạt đi, ánh mắt nhìn chằm chằm ngôi sao trên chăn, suy nghĩ hơi loạn.
Ban đầu Trần Vu gặp được mình ở trường đại học, chọn mình, cậu cũng từng nghĩ phải báo đáp ơn tri ngộ của hắn thật tốt.
Nhưng thường thì con người không đơn giản như vẻ bên ngoài của họ.
Khi đó Trần Vu kia dịu dàng nay đã nếm được ngon ngọt khi làm mấy việc xấu, hắn đặt rất nhiều tinh lực ở những chuyện này.
Lâm Chi Thuỷ cũng nghĩ tới cách để thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, nhưng hợp đồng của cậu vẫn ở trên tay Trần Vu, nếu như không có tiền đền hợp đồng, cậu vẫn không đổi được người đại diện.
Lâm Chi Thuỷ nghĩ ngợi trong chốc lát.
"Anh Trần, tôi không muốn đi, vai diễn đó...!anh muốn cho ai thì cho."
Tay Trần Vu run run, Lâm Chi Thuỷ sao lại cứng đầu như thế chứ.
Hắn thở dài, không ép được nữa.
Tối nay phải tìm người khác thôi, tối qua Khang Lâm bị chơi high, giờ vẫn còn đang nằm viện.
Lâm Chi Thuỷ cúp điện thoại, ngồi ngẩn người ở mép giường một lúc rồi mới đứng dậy.
...!
Toà cao ốc của nhà họ Hạ ---
"Tôi nhiều việc bận rộn lắm, có chuyện gì nói trong mười phút thôi." Giang Dư Ninh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhấn đếm giờ.
Hạ Diên nhìn cô một cái: "Dẫn dắt một người giúp tôi."
"Hử?" Vẻ mặt Giang Dư Ninh lập tức trở nên lờ mờ, hỏi rõ hai chữ: "Giúp ông?"
"Tiểu minh tinh nào lại thảm như vậy, bị thanh niên FA già khụ này nhìn trúng?"
Hạ Diên gõ mặt bàn một cái: "Vợ tôi."
Trong mắt hắn hiện lên ý cười.
Giang Dư Ninh vừa mới uống một hớp cà phê, lập tức bị sặc: "Ông kết hôn rồi?"
"Ừ."
"Tốc độ nhanh quá vậy, tư chất có được không? Muốn tôi dẫn dắt cô ta nhưng có hơi khó đấy."
Hạ Diên đẩy bức ảnh đã chuẩn bị đến trước mặt cô.
Giang Dư Ninh nhìn một cái, là một bức ảnh trong phim, người đó mặc đồ hoàng tử, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn nhìn vào ống kính, khiến cho người khác muốn được che chở.
"Là nam à, không ngờ ông lại thích kiểu này, bảo sao nhiều đứa lẳng lơ đê tiện trèo lên giường rồi ông cũng không ôm loạn." Giang Dư Ninh liếc hắn một cái, sau đó bật cười.
Hạ Diên cũng không định phản bác.
"Có điều để cho tôi dẫn dắt cậu ấy, dù sao thì cũng phải có chút tư bản đấy."
"Thân phận." Hạ Diên trả lời lời ít ý nhiều, chính là hắn chuẩn bị chuyện này cho phu nhân của mình, buộc Giang Dư Ninh phải dẫn dắt cậu.
Giang Dư Ninh do dự trong một cái chớp mắt, cầm bức ảnh kia, nghiền ngẫm một lúc.
Hạ Diên im lặng chờ cô trả lời.
"Được, tôi phải khảo sát một chút." Nói xong, cô đạp chiếc giày cao gót cao mười phân cọc cọc cọc cọc đi ra ngoài.
Đương nhiên là Giang Dư Ninh không cáu được, cô là người đại diện kim bài của Đỉnh Hoàng, trong tay cô không phải ảnh đế* thì cũng là thị đế**, ảnh đế Yến Thanh chính là người dưới tay cô.
* 影帝(Ảnh đế): Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
** 视帝 (Thị đế): Nam diễn viên được yêu thích nhất.
Giờ sếp tổng lòng dạ thâm hiểm lại bảo cô cướp một tiểu minh tinh không chút tiếng tăm từ tay loại người đại diện hạng ba như Trần Vu.
A, nếu là vợ hắn, vậy thì cô đích thân đi một chút cũng được.
Nhưng trước đó, Giang Dư Ninh gửi một tin kinh thiên động địa vào nhóm chat của đám bạn nối khố bọn họ --- Kim cương vương lão ngũ* kết hôn rồi, người kia còn là một tiểu thịt non nữa!
* Chỉ đàn ông giàu có độc thân.
Chiều hôm đó, Hạ Diên nhận được vô số cuộc điện thoại từ đám bạn xấu, nháo nhào trách móc hắn là sao không báo với họ chuyện kết hôn, đây là xem thường người khác đúng không?
Cuối cùng, Hạ Diên không chịu nổi nữa phải gửi tin vào nhóm chat --- Tối nay cung vàng điện ngọc mời khách.
Sau đó lập tức tắt thông báo nhóm chat.
...!
Buổi chiều, Lâm Chi Thuỷ nhận được điện thoại của Hạ Diên.
Hai ngày nay cậu không có thông báo nào, hai ngày trước bộ phim mới đóng máy, thông báo mới có thể bị Trần Vu đè xuống đưa cho người khác.
"Bạn nhỏ." Ngón tay Hạ Diên gõ lên bàn hai cái, vẻ mặt có chút thờ ơ.
Tay của trợ lý đi vào đưa tài liệu run run.
Bạn nhỏ? Bảo sao sếp lại tự mua mấy thứ mà trẻ con thích, a a a a con riêng à? Sếp có con riêng sao? Tin động trời!
Nghe được cách gọi này, tai Lâm Chi Thuỷ nóng lên, chân cậu đang buông thõng xuống ghế sofa rụt lại, dứt khoát ngồi hẳn hoi.
Quản gia ở bên cạnh mỉm cười bưng trái cây mới đến.
Cảm giác đút cho phu nhân ăn thật là tốt.
"Hạ đại ca...!em đây ạ."
"Ừ..." Hạ Diên cười khẽ, "Tối có rảnh không? Tôi mời em đi ăn một bữa."
Lâm Chi Thuỷ gật gật đầu, lại sợ người kia không nhìn thấy, cậu lập tức lên tiếng: "Rảnh ạ, anh...!nên là em mời anh ăn cơm chứ."
"Ừ cái đấy để lần sau đi, tối nay tôi đưa em đi gặp mấy người bạn."
"B...!Bạn? Anh nói là bạn anh sao? Anh bằng lòng đưa em đi gặp bọn họ sao?" Lâm Chi Thuỷ đứng luôn lên ghế sofa, thậm chí còn muốn vui vẻ nhảy lên mấy cái.
Nhưng những việc này trong mắt quản gia đều là những việc vô cùng nguy hiểm, cho nên ông nghiêm túc đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Thuỷ.
Trong lòng vui sướng đến nở hoa.
Tiên sinh không hổ là tiên sinh mà.
Hạ Diên cười bất đắc dĩ một cái: "Em là bạn đời hợp pháp của tôi, gặp bạn tôi không phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao?"
Trợ lý vừa mới định đi ra cửa chân trái vấp chân phải lảo đảo một cái, đi thẳng ra cửa.
Chuyện khủng bố hơn chuyện có con riêng là sếp kết hôn rồi!
Trời ạ!
Trợ lý ổn định thân hình, sau đó bịt chặt miệng để không hét chói tai, biết càng nhiều thì càng dễ bị giết người diệt khẩu, hắn làm như mình không biết gì là được rồi.
Lâm Chi Thuỷ che đôi tai đã nóng lên, ấp úng: "Vâng ạ, nếu rảnh em cũng đưa anh đi gặp bạn bè của em, cậu ấy đang dạy ở nông thôn, chắc là sắp về rồi."
Hạ Diên ừ một tiếng: "Tối tôi về đón em."
"Vâng, Hạ đại ca, vậy anh tập trung làm việc đi ạ." Nói xong Lâm Chi THuỷ lại có chút tiếc nuối, bổ sung thêm: "Không phải, em nói là anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên quá mệt mỏi."
Hạ Diên cười cười.
Bạn nhỏ này cũng thật đáng yêu.
Buổi tối, Lâm Chi Thuỷ ở phòng thay đồ của mình chọn quần áo, trang phục đều được phối với nhau, đủ các loại phong cách.
Mắt thẩm mỹ của Lâm Chi Thuỷ không tốt cho lắm, cậu quả thực không biết mặc gì, cuối cùng vẫn chọn áo sơ mi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi ổn rồi.