Chap 32: Do dự (P16)
Lúc Vương Thư Duy chạy tới cục cảnh sát, Hồ Khiên Dư đang ở bên trong lấy khẩu cung. Tôi mới từ trong đó đi ra, ngồi ngoài văn phòng, uống café.
Vừa vào cửa chỉ thấy mình tôi, anh ta ngẩn người, lập tức quay sang hỏi một cảnh sát đi ngang qua: “Xin hỏi, Hồ Khiên Dư vẫn đang lấy khẩu cung sao?”
Anh ta bỏ qua tôi, đi đến ghế. Tôi đi về phía máy bán hàng tự động, mua một ly café, bưng chén giấy đi đến trước mặt Vương Thư Duy, dừng lại, đưa cho anh ta.
Anh ta dường như không dự đoán được tôi sẽ làm như vậy, nhìn chiếc chén trong tay tôi, không hề nhúc nhích.
Không khí căng thẳng rất lâu, rốt cuộc anh ta cũng vươn tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Tôi cười một cái, nhìn anh ta, “Thác Ni bảo anh đến?”
Lúc này anh ta đang nâng café uống, nghe vậy, động tác cứng đờ.
Vương Thư Duy đem chiếc ly rời khỏi môi, khó hiểu nhìn về phía tôi, ánh mắt nghi ngờ.
Lại còn giả vờ!
Trong lòng tôi căm hận, lại tiếp tục cười mà nhìn lại: “Tôi sắp trở thành con gái của tổng giám đốc rồi, sao? Còn muốn lừa tôi?”
Anh ta lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, xoay người ngồi trở lại ghế dài.
Thật lâu sau, Vương Thư Duy ngồi vào bên cạnh tôi.
Anh ta uống café, sau đó, nghiêm túc nói: “Em đều biết cả?”
Tôi gật đầu.
“Hồ Hân nói cho em?”
“Diêu Khiêm Mặc.”
Anh ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, trong chốc lát, quay đầu sang nhìn tôi: “Xem ra em đã vui vẻ chấp nhận bí mật này.”
Tôi cố gắng tiếp tục uống café.
Đắng, đắng đến từng đầu ngón tay cũng tê dại.
Tôi không nhìn Vương Thư Duy, chỉ nhìn thứ chất lỏng trong chén giấy: “Báo cáo xét nghiệm còn chưa có không phải sao? Ít nhất em còn có thể tự lừa dối mình trong chốc lát.”
“Em … ngay cả việc này cũng biết?”
Tôi cười, không trả lời.
“Trước khi anh đến đây, kết quả xét nghiệm đã được gửi đến.”
“......”
“Đáng tiếc, nhiễm sắc thể trùng hợp. Em là con gái Thác Ni.”
Tay tôi run lên, ly café nghiêng đi, thứ nước bỏng rát ở bên trong đổ ra tay, nhưng kì lạ là, tôi không có cảm giác đau.
Vương Thư Duy chìa ra một chiếc khăn, tôi dùng hết sức lau vệt café đổ trên mù bàn tay, lau mãi, dường như muốn xéo rách làn da.
Anh ta giữ lấy tay tôi, không cho tôi tiếp tục ngược đãi chính mình.
“Có muốn xem kết quả báo cáo không? Ở trên xe anh.”
Đề nghị của Vương Thư Duy, tôi lắc đầu từ chối.
Tôi mệt, cõi lòng tê tái.
“Thác Ni sẽ đến tìm em. Chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Vương Thư Duy nhắc nhở tôi.
Tôi không còn chút sức lực, tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt.
Lâm Thậm Bằng … Người ba mà tôi yêu quý nhất … thì ra mới là ngọn nguồn tạo ra tội nghiệt của tôi.
Suy nghĩ mãi nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Vương Thư Duy vòng tay qua vai tôi, thuận thế đem tôi ngả vào vai mình.
Tôi không kháng cự. Tôi vốn vẫn bài xích Vương Thư Duy, bởi anh ta từng hại tôi, nhưng thì ra, tất cả những việc anh ta làm đều bị chính ba ruột tôi bày bố.
Nghĩ như vậy, dường như tôi không còn gì trách móc.
Bị chính người sinh ra mình hãm hại, kì thật, tôi cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Nhưng là, nghĩ đến Lâm Thậm Bằng, tôi đau như có gậy sắt giáng vào trong tim.
Tôi dựa vào vai Vương Thư Duy, từ từ nhắm mắt.
Trước mắt tối lại, như vậy tôi mới có thể tĩnh tâm được chút ít.
Nhưng sự yên bình của tôi không kéo dài.
Tôi cảm giác được một tầm mắt chiếu trên người mình.
Tôi chậm rãi mở mắt. Quả nhiên nhìn thấy Hồ Khiên Dư vừa trong phòng lấy khẩu cung đi ra.
Hồ Khiên Dư đứng tại chỗ, nhìn tôi không rời.
Mà tôi, tựa vào vai Vương Thư Duy, mở to mắt, lười nhác nhìn thẳng hắn …
Tôi cảm thấy kì lạ là, dường như Hồ Khiên Dư không tức giận, cũng không thể hiện cảm xúc gì. Chúng tôi cứ như vậy, lạnh nhạt đối diện.
Đột nhiên, Hồ Khiên Dư nhếch mày, cắn môi, cười khẽ.
Đó là, biểu hiện đùa cợt.
Tôi buồn bã, tim đập lệch một nhịp.
Theo bản năng, tôi đang chuẩn bị rời đi bả vai Vương Thư Duy, anh ta đã nhanh hơn một bước đứng lên: “Hồ tổng.”
Hồ Khiên Dư hơi gật đầu một cái xem như đáp lại, tiện đà xoay người hướng phía đầu hành lang đi đến. Vương Thư Duy liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lập tức đuổi theo Hồ Khiên Dư.
Hai người, một bên rảo bước, một bên nói chuyện.
Giọng nói của Hồ Khiên Dư mơ hồ truyền vào tai tôi: “Hà Vạn Thành đâu?”
Giọng nói Vương Thư Duy rất nhỏ, tôi không nghe thấy anh ta nói gì.
Mà không biết Vương Thư Duy trả lời cái gì, Hồ Khiên Dư lập tức đáp: “Chặn ông ta lại.”
Vừa dứt lời, bóng hai người biến mất ở cuối cầu thang.
Tôi nhìn hành lang trống trải, không nói không rằng một lần nữa dựa lưng trở lại ghế ngồi, tinh thần suy sụp. Trong im lặng, tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy di động gọi cho Thác Ni.
Điện thoại thông suốt.
“Tôi là Lâm Vi Linh.”
Một thời gian dài trầm mặc, ông ta mới đáp lại, “Thật trùng hợp, tôi cũng có việc muốn tìm cô.”
“Tốt lắm, chúng ta …” Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, “ … Lát nữa tôi muốn đi bệnh viện trung ương, hẹn gặp ở đó.”
“Bệnh viện?” Ông ta chậm rãi hỏi lại, một chữ lại một chữ.
Bộ mặt tôi mặc dù cứng ngắc, nhưng vẫn cười khẽ ra tiếng vào ống nghe: “Đúng, tôi muốn xác nhận thân nhân … không …” Tôi sửa miệng, “… Làm xét nghiệm lại một lần.”
Đối với những điều giả dối này tôi đã quá mệt mỏi, thà rằng tôi tình nguyện bức mình không đối mặt với cái gọi là “chân tướng” này.
Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết quả.
Thời gian từ từ trôi qua, tôi không thấy Thác Ni đáp lại.
Tôi chỉ có thể nói: “Thời gian tự ông lựa chọn. Khi nào đồng ý gặp mặt nói trước cho tôi biết.”
Nói xong, ngón tay đã muốn ấn dừng, Thác Ni lại một lần nữa làm tôi dừng lại: “Diêu Khiêm Mặc? Cậu ta nói cho con?”
Tôi cảm thấy nực cười: “Ông có thời gian quan tâm chuyện này?”
“Con hẳn là biết ba sẽ không dung một người không những không thể thay ba làm việc mà còn khinh địch lại phản bội lời giao hẹn từ trước.”
“Giao hẹn?” Giọng tôi cao lên, ngữ khí khinh miệt vô cùng.
Nếu một người như Thác Ni mà là cha đẻ của tôi … Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi ý nghĩ này.
Lời nói tiếp theo của Thác Ni phá vỡ trầm mặc: “Vi Linh, ba sẽ bù lại. Tin ba … Hơn nữa, ba thực lòng yêu mẹ con. Những lời này là thật.”
Ông yêu mẹ tôi, lại bày bố nhiều năm như vậy để hại đứa con duy nhất của bà ấy. Tình yêu này thật ti bỉ.
“Còn Lộ Tây thì sao?” Tôi không kịp nghĩ, thốt ra. Lời đến miệng mới phát hiện giọng nói mình tràn đầy căm phẫn.
“Lộ Tây … là một cô gái kiên cường.”
Ông ta nói ra những lời này, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ông xem cô ấy như hàng hóa để mua bán … Vậy ông yêu cô ấy sao?”
“Không, đó không phải là yêu. Lộ Tây có ơn với ba, ba bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ cô ấy, giúp đỡ cô ấy huy hoàng trở lại đối diện với Diêu gia. Cô ấy làm như vậy là báo ơn … cũng có thể nói là … trả giá.”
Trả giá? – Tôi muốn cười thành tiếng vì sự tuyệt tình vô liêm sỉ của người đàn ông này.
Nhưng là giây tiếp theo, môi tôi cứng đờ lại – Tôi thì sao? Tôi làm mọi việc cũng thường trực hai chữ “trả giá”, như vậy có phải hay không tôi cũng là người vô liên sỉ?
Sự tính toán chi li này của Thác Ni, chẳng nhẽ là huyết thống chảy trong tôi?
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, “Nếu ông yêu mẹ tôi, vậy hãy đồng ý với tôi đừng tiếp tục hại Hồ Khiên Dư. Còn nữa … Lộ Tây, buông tha cô ấy đi.”
“Hồ gia giúp Lâm Thậm Bằng, lừa cha con chúng ta nhiều năm như vậy, khiến ba lầm đường, thiếu chút nữa bức con đến tuyệt cảnh. Vi Linh … con cũng giống ba, ba tin con tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn mà nhân từ một cách mù quáng.”
Trong giọng nói Thác Ni mang theo một sự chắc chắn, khẳng định sự giống nhau giữa tôi và ông ta.
Tôi rất muốn gào lên rằng: Trước khi có kết quả xét nghiệm lại, ông không có tư cách nói như vậy!!!
Nhưng chung quy lại, tôi cũng không thể nói ra miệng
“Tóm lại, đồng ý với tôi.” Cho dù tôi không tin ông ta giữ lời, thì coi như là tôi cầu xin ông ta.
“Mạng Hồ Khiên Dư cũng không còn dài. Đó là hậu quả hắn ăn chơi sa đọa, không quan hệ đến ba.” Ông ta lạnh lùng.
Nói như vậy, đại khái Thác Ni còn không biết Hồ Khiên Dư cùng ngôi sao kia chỉ là diễn kịch.
“Tốt lắm, nếu như vậy, xin ông sau này không cần tiếp tục đi hại anh ta.” Tôi không muốn đối mặt với cảm giác trái tim bị dày vò bóp nghẹt này nữa. Hồ Khiên Dư thống khổ, tôi đau.
Thác Ni tiếp tục: “Về phần Lộ Tây … Ba sẽ để cho cô ta lựa chọn.”
************
Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Lộ Tây.
Thác Ni cho cô ấy đến gặp mặt tôi.
Trong điện thoại, cô ấy e dè hỏi: “Đến …đến bar chúng ta thường ngồi trước kia, được không?”
Tôi không biết Thác Ni nói gì với Lộ Tây, cô ấy đối mặt tôi tựa như con nai bị thương, trong mắt luôn có một cảm giác đau đớn thêm một chút sợ hãi né tránh.
Trước kia, tôi cùng Lộ Tây thường xuyên đến quán bar này. Tôi đã từng ở đây uống say như chết.
Lúc này gặp mặt, cả hai đều xấu hổ vô cùng.
Lộ Tây gầy đến dọa người, tôi liếc nhìn bàn tay cô ấy nâng chén rượu, ngón tay xương xẩu như bàn tay của yêu tinh. Nhìn thấy tôi xem tay mình, lưng cô ấy lập tức cứng lại, ngón tay áp út đeo nhẫn kim cương như muốn né tránh.
Cô ấy hiểu lầm.
Đáng trách là đàn ông, bị thương luôn là đàn bà.
Khi học đại học, Lộ Tây thường nói như vậy.
Bây giờ nhớ lại, chỉ muốn lập tức uống thật nhiều để không còn phải nghĩ ngợi gì nữa.
Cô ấy uống một ly whisky, ngẩng đầu nhìn một hàng ly trên đầu, môi mấp máy: “Thác Ni nói cậu không trách mình …”
Nói xong cô ấy quay sang tôi, híp mắn mỉm cười. Nụ cười thuần túy.
Nếu nói tôi giống người mẹ quá cố của mình, thì bà ấy kém xa Lộ Tây – Thác Ni nên yêu Lộ Tây mới đúng.
Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, tôi cảm thấy buồn cười, cầm chén ngửa đầu uống, muốn lấy cồn làm tê dại chính mình.
Cảm giác cay xé ùa vào khóe miệng, cồn theo yết hầu một đường chảy xuống dưới như cháy ruột.
Kì lạ là đối với một người tửu lượng kém như tôi, hôm này rượu quá ba tuần thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Lộ Tây say, nghiêng ngả lảo đảo đến toilet nôn. Tôi đi theo, vỗ vỗ lưng, giúp cô ấy thuận khí.
Cô ấy ghé vào bồn rửa tay, khó khăn nôn mửa. Xong rồi, tôi định nâng cô ấy dậy, Lộ Tây lại vung cánh tay lên ngăn cản tôi.
Cô ấy quay lại, dựa vào bồn rửa tay, chống người nhìn.
“Cậu biết không? Vi Linh … kì thật mình vẫn cảm thấy cậu ghê tởm … Dối trá, dơ bẩn, không lúc nào sống thật lòng mình … Nhưng là, mình thực sự xem cậu là bạn …”
Cô ấy nói đúng, tôi không có gì để phản bác. Cô ấy mắng, lòng tôi cũng không có bất kì cảm giác gì.
Ngược lại, sợi dây thắt chặt trong lòng tôi đang dần dần nới ra.
Tôi rất muốn thở phào một hơi.
Chap 32: Do dự (P17)
Lộ Tây lảo đảo như sắp ngã, những ánh sáng màu sắc từ bên ngoài rọi vào, chiếu trên khuông mặt tuyệt vọng của cô ấy.
Tôi rút mấy tờ giấy chìa ra.
Lộ Tây không cầm, hai tay thu lại ôm lấy chính mình, dọc theo bồn rửa tay chậm rãi trượt ngồi xuống.
Cô ấy cuộn lại, cúi trên đầu gối: “Mình cảm thấy cậu không xứng với Hồ Khiên Dư, càng không xứng với Thác Ni … Nhưng tại sao hai người đó đều giống như mình … luôn tin tưởng cậu … Họ không cần mình, chỉ muốn cậu mà thôi …”
“Cậu … Cậu để Thác Ni cho mình, mình đem Hồ Khiên Dư trả lại cho cậu … Được không? Hả?”
Lộ Tây hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Thác Ni.
Tôi định giải thích, lại không thể nào mở miệng, cũng ngồi dựa lưng vào bồn rửa tay.
Có người ra vào toilet, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.
Lộ Tây ói ra nhưng không tỉnh, không làm sao được, tôi chỉ có thể nhờ bartender giúp đưa cô ấy ra khỏi đây.
Tôi trở lại bar lấy túi. Phục vụ ở đây biết tôi, nói vừa rồi di động Lộ Tây reo mãi.
Lộ Tây lấy di động, ấn sáng màn hình, lại không tiếp tục làm gì.
Cô ấy thất thần một lát, di động lại bắt đầu vang. Cô ấy dè chừng liếc mắt nhìn tôi một cái, chần chờ nhận điện, rõ ràng đã ấn nút nhận, di động còn chưa đến bên tai, lại đổi ý, lập tức cúp máy.
Cô ấy ngồi lên chiếc ghế chân cao, nói với tôi ở phía sau: “Có muốn làm tiếp một ly …”
Lộ Tây uống sớm đã không còn tỉnh táo.
Lúc cô ấy say, rất ngoan, không làm loạn. Tôi không tiếp tục uống, sợ cả hai cùng say.
Cô ấy, cũng không đề cập gì đến chuyện vừa rồi.
Tôi cũng vậy.
Bởi vì, rất nhiều chuyện khó có thể mở miệng. Tuy rằng tôi rất muốn hỏi, chiếc đĩa tôi nhận được, còn có anh trai cô ấy, Diêu Khiêm Mặc.
Cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Điện thoại của Lộ Tây lúc này lại bắt đầu reo vang.
Tôi ngẫu nhiên nghiêng đầu, thoáng nhìn số đuôi, 1013 – không khỏi đoán rằng, hẳn là số của Vương Thư Duy.
Không phải là … Thác Ni tìm cô ấy? Hoặc là, Hồ Khiên Dư?
Lộ Tây ghé vào quầy ba, không còn biết gì, ánh mắt lờ đờ, tiếng chuông luôn vang mà cô ấy cũng không nhấc máy, mà đến lúc cô ấy nhận thức được, định nhấc máy, tiếng chuông lại ngừng.
Tôi nhìn cô ấy cách điện thoại chỉ mấy ly, có chút khẩn trương. Không biết vì sao, tôi đối với chuyện Hồ Khiên Dư chủ động liên hệ Lộ Tây có chút khó chịu.
Tâm trạng không tự giác lại xuống dốc.
Không bao lâu, di động của tôi vang.
Tôi xem màn hình, là Vương Thư Duy.
“Hồ phu nhân đang ở cùng em?”
Rất lâu, tôi mới nhận thức được ai là Hồ phu nhân, hàm hồ đáp: “Đúng, chuyện gì?”
“Để cô ấy nghe điện thoại.” Tôi nhìn Lộ Tây, cô ấy đã say thành thế nào …
“Cô ấy vừa ra ngoài một chút, chuyện gì? Em sẽ nhắn lại.”
“Hồ tổng xảy ra việc ngoài ý muốn, đang ở bệnh viện Trung Ương, nằm ở phòng bệnh độc lập tầng 5. Mẹ anh ta ở nước ngoài, tạm thời không kịp trở lại, mời cô ấy đến gấp.”
Tôi biết nên hỏi, nhưng lúc này, hoàn cảnh ồn ào, ý chí nhất thời không khống chế được: “Cái gì ngoài ý muốn?”
Lời nói ra, tôi liền hối hận. Tôi đang muốn tìm gì đó lấp liếm, Vương Thư Duy đột nhiên hỏi một câu: “Em quan tâm?”
Tôi cứng họng, có cảm giác không biết làm thế nào.
“Hả?”
“Em sẽ chuyển lời đến Lộ Tây.” Nói xong, dập máy.
Tôi không biết thế nào, mở miệng bảo bartender làm cho một ly.
Chiếc ly đưa đến trước mặt, tôi phát hiện chỉ là một ly sô đa.
“Chị sắp say, uống sô đa đi, đừng uống rượu nữa.” Bartender có ý tốt nhắc nhở.
“Tại sao biết tôi sắp say?” Tôi mặt không nóng, cổ không khô, làm sao sắp say?
Cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Lúc vừa rồi chị nghe điện thoại, mắt trống rỗng, thần sắc lo lắng. Giống uống say.”
************
Tôi quả thật say rồi, còn là say không kiểm soát nổi bản thân mình.
Bởi vì, tôi chạy đến bệnh viện Trung Ương.
Bên ngoài có rất nhiều phóng viên trực ở cửa, đông nghịt, xe taxi còn không thể vào được.
Tôi vất vả lách vào, hỏi bác sĩ trực phòng bệnh độc lập, họ cũng không chịu để lộ tin tức.
Toàn bộ phóng viên bị ngăn ở bên ngoài, tuy rằng không vào được, nhưng vẫn làm náo loạn không nhỏ. Bên ngoài thậm chí còn có xe SNG(1), phát trực tiếp trên đài truyền hình.
TV trong bệnh viện lúc này đang chiếu trực tiếp.
Cửa lớn bị bao vây, tôi tạm thời cũng không ra được, liền đứng ở phía sau đám người ngẩng đầu xem tin tức.
TV đưa tin, một người dấu tên đã thông báo đến các tạp chí lớn, những ngày gần đây tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thịnh Hồ Khiên Dư qua lại cùng nữ minh tinh Hứa Mạn Ny, người vừa bị xác định mang trong mình căn bệnh HIV thế kỉ.
Việc này vừa tung ra, cánh phóng viên liền chen chúc đến, trong lúc hỗn loạn, Hồ Khiên Dư bị thương, đi đến bệnh viện, nhưng trên đường, vì đi với tốc độ quá nhanh mà xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Trong thời gian dự tính, Hồ Khiên Dư chậm chạp không xuất viện, phóng viên hoài nghi, hoặc là thương tích quá nặng, hoặc là lúc này anh ta đang tiến hành xét nhiệm HIV.
Người đứng phía trước tôi tỏ vẻ bất mãn: “Mới kết hôn không bao lâu đã đi ăn chơi bên ngoài?! Chết là đáng!”
Trên TV có chiếu lại hình ảnh Hồ Khiên Dư bị thương khi gặp phải đám phóng viên. Tôi thấy là do va vào máy ảnh, vết thương chắc hẳn không nghiêm trọng. Nhưng, tai nạn giao thông ngoài ý muốn sau đó không biết thế nào.
Trên đường ngồi xe đến đây, tôi vẫn cười mình không có lý trí.
Mà càng không có lý trí là, tôi đi đến ngoài cửa phòng bệnh Hồ Khiên Dư. Toàn bộ tầng này yên tĩnh lạ thường, tôi theo bản năng cố gắng bước thật nhẹ.
Tay đặt lên nắm cửa, do dự, không thể không mở, mà muốn mở nó, lại cảm giác khó như lên trời.
Suy nghĩ thật lâu, tôi buông tay.
Lúc xoay người rời đi, được vài bước, tôi nghe thấy phía sau có động tĩnh.
Cửa bị người mở ra. Tôi không thể không dừng chân, nhưng không quay đầu.
Thời gian giống như ngừng lại, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập, nặng nề, nặng nề. Lập tức sau đó có tiếng bước chân, tiến đến gần tôi.
Chậm rãi, nhưng không hề do dự.
“Tại sao em ở đây?” Giọng nói Hồ Khiên Dư từ phía sau truyền đến.
Hắn tiến đến gần, sau đó nghiêng mặt, nhìn tôi: “Nói chuyện.”
“Em …” Một chữ nói ra, sau không thể tiếp tục.
Một tay Hồ Khiên Dư ôm lấy eo tôi.
Hắn khom người, cằm đặt ở hõm vai tôi: “Đến thăm anh?”
Cổ họng tôi se lại, khan khan hỏi: “Bị thương … thế nào?”
Hắn không nói gì, cánh tay ôm chặt lại.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy một tay kia của hắn, quấn đầy băng vải.
Tôi quay đầu, nhìn hắn: “Đau không?”
Ngay cả khi mất đi lý trí, tôi cũng có thể nói với hắn những lời dịu dàng như vậy.
Bởi tôi thật sự lo lắng cho hắn.
Cánh tay không bị thương của Hồ Khiên Dư, dính sát vào bụng tôi, di chuyển lên phía trên, dừng ở ngực.
“Còn em? Đau không?” Hắn hơi dùng lực, đầu ngón tay ấn vào nơi mềm mại. Tôi bắt lấy cổ tay hắn, lắc đầu.
Hắn lập tức ở vai cọ cọ, cắn cổ tôi một cái: “Anh đau. Đau muốn chết.”
Không biết, hắn là chỉ vết thương trên tay, hay là tim hắn.
Tôi cảm giác được, những mạch máu trong cơ thể mình như sôi lên.
“Ở lại với anh? Ưm?” Hắn từ vai tôi ngẩng đầu nhìn. Vòm ngực rộng rãi dán trên lưng tôi.
“Tại sao lại trở nên … nhõng nhẽo như vậy?” Chóp mũi của tôi dường như chạm vào mũi hắn, nín thở hỏi.
“Đó là bởi vì, nơi chết tiệt này … có sự tồn tại của em.”
Nói xong, hắn tách người, kéo tay tôi đi vào.
*********
Phòng bệnh độc lập phục vụ 24/24 giờ.
Bác sỹ đến kiểm tra, Hồ Khiên Dư cởi áo tôi mới biết thì ra trên người hắn cũng bị thương. Băng gạc quấn quanh ngực, vòng qua bả vai, trên lưng cũng mấy vòng.
Bác sỹ đổ xong thuốc khử trùng, bắt đầu làm việc, tôi ngồi ở trước cửa sổ nhìn.
Hình như Hồ Khiên Dư đau, hắn nhìu mày.
“Tại sao bị thương nặng vậy?”
Hắn mặc dù nhíu mi, lại vẫn như trước cười: “Là bị cửa kính xe vỡ làm bị thương.”
Cửa kính xe dù sao cũng là kính công nghiệp, nói cái gì cũng không thể tạo thành vết thương như vậy. Tôi đang nghi ngờ, lại bị Hồ Khiên Dư chặn lại.
“Tại sao còn đứng đó?”
Tôi không biết trả lời thế nào, nhìn vị bác sỹ đang chăm chú xử lý miệng vết thương, tôi cúi đầu suy nghĩ, nói: “Cô đi ra ngoài đi, tôi giúp anh ấy băng bó.”
Yêu cầu của tôi làm bác sỹ ngạc nhiên. Hồ Khiên Dư gật đầu phụ họa cô ta mới ra ngoài.
Tôi đến trước mặt Hồ Khiên Dư mới nhìn rõ, trừ những chỗ quấn băng gạc, bên ngoài còn rất nhiều miệng vết thương nhỏ, thoạt nhìn như bị những mảnh thủy tinh nhỏ làm bị thương.
Những vết thương đó, chỉ cần khử trùng bình thường.
Trên người đàn ông này có mùi thuốc, rất chua sót.
“Em có biết, ở lại nghĩa là gì không?”
Tôi đối với việc này từ chối cho ý kiến, hỏi lại: “Lúc ấy anh đối mặt với Diêu Khiêm Mặc, có biết hay không ở lại nghĩa là gì?”
“Những người đó trước khi anh đi vào cũng không kiểm tra người, mặc anh đem cả di động theo. Bọn họ, căn bản không chuyên nghiệp, tỷ lệ giết con tin, bằng 0.”
Tay tôi run lên, bông khử trùng động vào miệng vết thương hắn, hắn hít một hơi, cắn răng chịu đựng.
Tỷ lệ giết con tin bằng 0 hắn mới bằng lòng xả thân cứu người?
Hẳn là hắn thấy được biểu tình của tôi, hít một hơi nhịn đau xong, tiếp tục nói, “Diêu Khiêm Mặc làm như vậy, chắc là chỉ muốn chính hắn kéo dài thêm một chút thời gian.”
“Kéo dài thời gian?” Tôi ngoài miệng hỏi, trong lòng lại lạnh lẽo.
Tôi đã nghĩ Hồ Khiên Dư hy sinh cho tôi rất nhiều … Thì ra cũng không phải là như thế!
“Hà Vạn Thành cũng …” Hắn dừng lại, tựa như do dự, “Cùng Diêu gia cũng trong tình trạng tương tự. Ông ta có một con gái ở Nhật Bản, quan hệ với Diêu Khiêm Mặc rất thân mật. Hà Vạn Thành luôn phân vân là nên đem số cổ phần của mình bán cho anh hay Diêu Khiêm Mặc. Thời gian vừa rồi không biết tại sao, đột nhiên Diêu Khiêm Mặc mất thế lực tài chính từng hậu thuẫn, không thể mua lại số cổ phần này. Mà trong thời gian này Hoàn Cầu đang chèn ép Hằng Thịnh, sợ cổ phần mất giá, Hà Vạn Thành vội vã đem toàn bộ bán cho anh.”
“Anh cùng Hà Vạn Thành hẹn hôm nay kí hợp đồng?”
“Ừm”
“Bởi vì em mà đình chỉ?”
Hắn gật đầu.
“Vậy Hà Vạn Thành đem cổ phiếu bán cho ai?”
“Thác Ni.”
“Nói cho em biết … anh làm như vậy … để làm gì?” Tôi ngồi vào sôfa cúi đầu, lăn lăn miếng bông, cồn dính ở đầu ngón tay bắt đầu có tác dụng, cảm giác nong nóng.
Tay kia tôi giấu trong túi, căng thẳng nắm chặt lại.
Tôi nhìn thấy Hồ Khiên Dư đi đến, tiện đà ngồi xuống trước mặt tôi: “Thẳng thắn gặp lại, không tốt sao? Anh nghĩ em muốn như vậy.”
“......”
“Đố ngốc, anh muốn chứng tỏ thành ý với em.”
“Thẳng thắn gặp lại?” Tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Sự thật luôn làm người ta đau lòng? Con người quả thật là một loại động vật kì quái, tình nguyện bị tổn thương chứ không bao giờ chấp nhận bị lừa dối.
Hồ Khiên Dư làm như vậy là vì hắn không muốn tiếp tục lừa gạt tôi?
Tôi không kìm lòng đc bật cười.
Hồ Khiên Dư thấy thế, dường như cũng muốn bật cười, lại đột nhiên căng thẳng: “Hay nói cách khác, muốn thẳng thắn gặp lại là …”
Nói xong, ngón tay hắn giơ lên, trong chớp mắt cởi cúc áo cổ tôi.
Một nút, hai nút …
(1) Xe SNG: Xe trung ương, giống như xe biển xanh của Việt Nam ^^”
Chap 32: Do dự (P18)
Tôi chuẩn xác bắt lấy tay Hồ Khiên Dư, đột nhiên hắn thấp giọng kêu lên.
“Sao vậy?” Tôi sợ đến mức giật mình rụt tay lại.
Thì ra là vết cắt trong lòng bàn tay bị tôi làm đau.
Sự giật mình của tôi dường như không ngăn cản hứng trí của hắn. Một lần nữa hắn kéo tay tôi ra, cởi những cúc còn lại.
Nội y lộ ra.
“Cho anh sờ …” Ven xương sườn tôi có một vết xẹo dài. Ngón tay hắn đi theo, vuốt phẳng.
Tôi run lên, rụt cổ lại.
Hắn ngừng di chuyển: “Đau?”
Tôi lắc đầu.
Hắn yên tâm, bắt đầu di chuyển lên trên, tay cởi khuy nội y. Ngực tôi buông lỏng, lộ ra ngoài, miệng hắn lập tức đặt lên.
Giống một đứa trẻ tham lam, dùng miệng, dùng răng vây lấy. Đầu lưỡi giảo hoạt quyện vòng.
“Có đôi khi anh nghĩ, nếu con của chúng ta sinh ra …”
Hơi thở của hắn phả trên da tôi, tay tôi để trên vai hắn, theo bản năng muốn đẩy ra.
Hắn ngẩng đầu: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Tôi liền không còn một chút sức lực.
Hai chân tôi bị hắn tách ra, tay hắn lập tức đi xuống dưới. Trong phòng rất sáng, đầu ngón tay hắn từ mắt cá chân chậm rãi tiến dần …
Tôi nghiêng thân mình tránh. Hắn mảy may không để ý, nhấc hai bên xương hông, muốn tôi nghênh lên.
Nửa người hắn rướn về phía trước tôi, ép tôi không có đường trốn.
Tiếng hắn vang lên, giọng nói mang theo dục vọng: “Vi Linh, cảm giác được không?” Nói xong, phía dưới đột nhiên tiến về phía trước, cách một lớp vải mỏng, áp bức tôi.
Hắn đem tay của tôi vòng về phía sau váy, tôi không rõ ý này, quay đầu hai mắt ngu ngơ nhìn hắn.
Hắn dụi xuống cằm tôi, liếm liếm: “Tự mình cởi? Ưm?”
Tôi thà rằng bị động, mặc hắn chủ đạo, hắn thấy tôi không phản đối liền buông lỏng tay, cánh tay vòng ra phía trước, đặt lên ngực tôi.
Tôi than lên một tiếng, trong chớp mắt bụng trở nên căng thẳng, sau đó chậm rãi mềm mại ra trong lòng bàn tay hắn.
Tự mình cởi, động tác chậm, váy còn chưa xuống qua đùi, hắn chờ không kịp, giúp tôi kéo đến đầu gối, đem cả nội y xả xuống.
Hắn cũng cởi của chính mình, lập tức đi vào. Chưa tới một nửa liền dừng lại, nơi đó tôi không chịu tiếp nhận.
Tay hắn tìm được chỗ tiếp xúc, khẽ xoa.
“Đi lên giường … Đừng ở chỗ này …” Tôi đau, tay hắn đặt ở ngực tôi, khẽ vuốt ve, tôi khẽ run lên, cơ thể như được an ủi.
Tay kia hắn không ở ngực, cánh tay đi xuống, khẽ tách chân tôi: “Mở ra một chút … đúng … một chút nữa …”
Tôi cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ có hắn cứng rắn không do dự chiếm đoát lấy những nơi tôi mẫn cảm nhất.
Dựa vào hắn điều chỉnh tư thế, tôi bị hắn ép ở một góc sôfa, thắt lưng bị hắn nắm trong tay, nâng lên lại nâng lên đón hắn.
Mười đầu ngón tay nắm lấy thành ghế, dùng sức đến trắng bệch.
Chất lỏng trong cơ thể tôi bị hắn cọ xát mà đi ra, từ đùi chảy xuống. Tôi cắn răng, thanh âm từ trong miệng đi ra: “Nhẹ chút …”
Bất đắc dĩ, tôi nói chưa hết, hắn dùng sức tiến vào nơi sâu nhất, tôi chỉ có thể ngâm nga nức nở. Hắn ở trong cơ thể tôi thỏa mãn.
“Ưm …a..!”
Tôi kêu lên như con thú bị dồn vào chân tường.
Thanh âm vừa đi ra, tôi liền bị hắn giữ lấy cằm, xoay sang đối mặt hắn.
Hôn cuồng loạn.
Thắt lưng như bị bẻ gẫy, tiếng kêu ướt át từ miệng, lưỡi hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, cuối cùng tiến vào khoang miệng tôi làm càn. Lưỡi tôi bị hắn cuốn lấy, mút vào.
Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, xoay thắt lưng, trong phút chốc khép chân tôi lại, dùng sức giữ chặt. Tôi bị hắn nghiêng người đặt ở phía trên.
Lần này hắn tiến vào càng sâu, yết hầu tôi ngạnh lại.
Dường như quên hô hấp.
Chỉ cần hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy nơi giao hợp.
Tôi hít một hơi, hai tay ôm lấy cổ, vùi đầu trước ngực hắn, lại bị hắn tách ra, đem nửa người tôi đẩy xa một chút, tầm mắt lại một lần nữa di chuyển xuống nơi làm người ta xấu hổ: “Để cho anh nhìn xem …”
Giọng nói hắn mướt như mật ngọt.
Toàn bộ thân trên của tôi nhướn lên, hai chân bị hắn nâng, đầu gối đặt tại thắt lưng hắn, hắn cường hãn đi vào xem xét.
Ánh mắt tôi dần dần tan rã, trần nhà như xoay tròn, phát ra những tiếng không kiềm chế được, đồng tử hưng phấn co rút.
Tôi nghĩ mình như sắp ngất đi, rốt cuộc nghe thấy giọng hắn.
“Thanh âm vừa rồi của em, thật đẹp …” Tay hắn ở trên ngực tôi, chậm rãi vuốt ve, “Trước kia cho đến bên giờ, em dù cắn nát môi cũng không chịu ngoan ngoãn lên tiếng. Có biết hay không, như vậy chỉ làm đàn ông hận không thể ngay tại chỗ giết chết em?”
“Đừng nói …” Tôi xấu hổ vô cùng, sao có thể nghe được?
Hắn vẫn tiếp tục: “Em kêu một tiếng, xương cốt anh như vỡ vụn …”
*******
Tay tôi chống lên sôfa, đầu gối đứng thẳng lên, hắn đi ra khỏi cơ thể tôi.
Tay hắn khẽ kéo, tôi lại ngã vào ngực hắn.
Tôi cũng không còn sức động đậy, áp vào ngực hắn. Dù sao vừa rồi vận động kịch liệt, băng vải cũng đã long ra.
Toàn bộ quá trình, hắn hẳn là đau, dù sao trên người cũng đầy miệng vết thương.
Tôi so với hắn càng đau …
Người đàn ông này a!
Gối lên xương quai xanh hắn: “Đêm nay em cùng Lộ Tây đi uống rượu.”
Hắn không nói lời nào, cánh tay xiết chặt lấy tôi. Tôi cũng chỉ có thể trầm mặc. Sườn mặt dán vào làn da lạnh lẽo của hắn. Có mồ hôi từ cằm hắn cháy xuống, giọt mồ hôi đó, chảy xuống môi tôi.
Tôi khẽ nhấp, có vị cồn khử trùng, chua sót.
“Em muốn nói cái gì?” Hắn xoa xoa gáy tôi.
Tóc tôi rối tung trên người hắn, như một đóa thược dược màu đen.
“Anh sẽ ly hôn với cô ấy, nhưng anh cần thời gian.”
Tôi sửng sốt: Cách đây không bao lâu, tôi đã từng nói với Lý Mục Thần như vậy!
Nhưng người đàn ông trước mắt này … sẽ không hại tôi.
Tôi cười cười, lau mồ hôi: “Được, em đã nghĩ kĩ, Hằng Thịnh, nếu vốn không thuộc về em … em sẽ buông tay.”
Tôi có hơn 30% cổ phần, không còn nắm giữ nó, tôi càng có thể sống vui vẻ.
Chap 32: Do dự (P19)
Mà ba tôi, vĩnh viễn chỉ có Lâm Thậm Bằng. Người có nụ cười hiền hậu, mỗi ngày ôm tôi đi một đoạn dài đến trước đại sảnh Hằng Thịnh, người coi tôi như viên ngọc quý trong lòng bàn tay mình.
Đúng, không phải bất luận ai khác.
**********
Lần thứ hai xét nghiệm, tôi gửi đi nước ngoài kiểm tra.
Ngày có kết quả, Thác Ni gọi điện cho tôi.
“Chuẩn bị gặp luật sư.”
Ông ta nói đơn giản, chuẩn bị gặp luật sư.
Nói xong, liền im lặng đợi tôi trả lời.
Lúc ấy tôi đang từ văn phòng của một bác sĩ nước ngoài đi ra, qua hành lang dài, thấy một thùng rác cách đó không xa, tôi tiến đến, đem túi kết quả xét nghiệm ném vào.
Sau đó đáp: “Được.”
Tôi đúng hẹn xuất hiện ở phòng luật sự. Ở dười lầu, tôi thấy xe Thác Ni.
Thác Ni một mình đến, cũng không mang theo bất kì người nào.
Hôm nay ông ta đến sửa di chúc.
Ông ta cam kết vị luật sư này là người chuyên nghiệp nhất Singapore, tất cả hồ sơ của các doanh nhân chính khách nổi tiếng dường như đều được luật sư này cất giữ, đem di chúc khổng lồ này giao cho ông ta là chính xác.
Ở đây, ngoài vị luật sư này, còn có hai người làm chứng.
Luật sư giao di chúc cho tôi xem qua.
Tôi không nhìn nội dung, đẩy lại trước bàn luật sư. Nhưng tôi đoán, cổ phiếu ông ta mua ở Hà Vạn Thành, chính là khoản mới trong di chúc lần này.
Bây giờ, đối với những thứ đó, trong lòng tôi đã lạnh nhạt.
Thác Ni thấy tôi như vậy, đuôi lông mày nhếch lên, cũng không nói lời nào.
Ông ta không nhìn tôi, vừa kí tên lên di chúc mới, vừa nói: “Mấy ngày trước con cũng đã biết tin, không phải sao?”
“Tôi sẽ lập cho ông một quỹ từ thiện, dùng tất cả tài sản này của ông.”
Còn một câu tôi không nói: … sau khi ông …
Ra khỏi văn phòng luật sư, tôi cùng Thác Ni đi hai đường. Ông đứng ở cửa xe, còn tôi muốn sang đường bắt xe.
Đi được vài bước, Thác Ni gọi tôi lại: “Cùng nhau ăn trưa?”
Ông ta mặcple là lượt, vẻ mặt lạnh lùng, đầu không bạc, mấy sợi tóc tà tà bay vào thái dương, thoạt nhìn chỉ tầm 40 tuổi. Tôi sẽ cố học cách kính trọng ông ta, dù sao ông ta cũng là một nhân vật truyền kì trong giới doanh nhân Singapore.
Đáng tiếc, tôi không bao giờ coi ông ta là người sinh ra mình.
Tôi mỉm cười từ chối: “Không được, buổi trưa tôi có hẹn.”
Hôm nay, tôi đã hẹn cùng Hồ Khiên Dư ăn cơm.
Ánh mắt ông ta buồn bã, đứng tại chỗ, không hề động. Tôi nhìn lại, suy nghĩ, nói: “Buổi tối thế nào? Tôi mời ông ăn cơm.”
Ông ta nhận lời, sau đó, quay lại lấy xe.
Mà tôi, ở trước đèn xanh, bước nhanh sang đường.
Xe của Thác Ni từ bên kia vòng lại, lướt qua tôi.
Tôi sang đường qua vạch vôi, càng lúc càng xa, nhưng đến ngã tư thứ hai, xe bỗng nhiên dừng lại.
Tôi nhìn đuôi xe, nhất thời không phản ứng gì.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo.
Là Thác Ni.
Ông ta rõ ràng cách phía trước không xa, hơn nữa vừa rồi dưới lầu văn phòng luật sư chúng tôi còn nói chuyện, nhưng có những chuyện chúng tôi chỉ có thể nói trong điện thoại.
Tôi day day thái dương, tiếp điện.
“Ba tiễn con một đoạn, thế nào?”
Tôi nhìn chiếc xe phía xa, phản qua gương chiếu hậu, thấy ông ta đang nhìn mình, “Được, làm phiền ông.”
Thác Ni cúp máy.
Mà xe, một lần nữa lùi về.
Điện thoại của tôi lại một lần nữa vang, lúc này, màn hình hiện lên hai chữ “Khiên Dư”, trong lòng tôi khẽ cười.
“Ở đâu rồi?”
“Em mới từ văn phòng luật sư ra.”
“Có nhớ trưa nay hẹn cùng anh ăn cơm không?”
“A! Em …” Tôi cao giọng giả bộ, sau đó tiếp tục, “ … Đương nhiên nhớ!”
“Tốt lắm!”
Tôi ngẩng đầu, thoáng nhìn xe Thác Ni sắp đến ngã tư thứ nhất. Một lần nữa cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út mình.
Nó từng là nhẫn đính hôn của Hồ Khiên Dư, hiện tại, là của tôi, mang ở ngón áp út, không lớn không nhỏ, vừa chỉn.
Nhìn chiếc nhẫn, trong lòng tôi không khỏi ngọt ngào.
Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khổng lồ.
Trong nháy mắt, tôi hoảng sợ ngẩng đầu.
Ở một ngã tư đường, chiếc xe tải hạng nặng này lao đến như một bóng ma khủng bố…
… Chồm lên xe Thác Ni.
Không có tiếng còi, không có tiếng phanh, tất cả dường như xảy ra trong tim lặng – nhưng ngay sau, tất cả âm thanh đó dường như xuyên vào tai tôi. Tiếng kim loại va chạm, tiếng gãy vụn cùng với âm thanh trong miệng tôi thét ra, cắt ngang trời.
*******
Hồ Khiên Dư đang từ văn phòng, đẩy cửa ra: “Tốt lắm, chúng ta …”
Đột nhiên một tiếng thét hãi hùng từ ống nghe truyền đến. Hắn theo phản xạ kéo điện thoại ra xa một hồi lâu mới đưa trở về.
Lúc này, đầu kia điện thoại không có bất cứ tiếng động gì.
Hồ Khiên Dư bất giác bước nhanh hơn, đi ra bên ngoài: “Alo? Alo? Vi Linh? Còn nghe sao?”
Vẫn như trước, không có đáp lại.
Hồ Khiên Dư nghĩ đến một khả năng, vì thế cúp điện.
Hắn nắm di động, đi đến thang máy, thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, không chần chờ ấn phím xuống thẳng tầng trệt.
Vừa rảo bước vào thang máy, di động reo.
Hắn xem dãy số, là Vương Thư Duy.
Tiếp điện,
“Thế nào?”
“Mua chuộc.”
“Cảm ơn.”
“Không cần.”
Đơn giản vài câu, nói xong, hai bên đồng thời cắt đứt.
Hồ Khiên Dư đối với mình phản chiếu trên cánh cửa kim loại đang chậm rãi khép lại, nhếch khóe miệng cười.
Hồ Khiên Dư:
Hiện trường vụ tai nạn ngay gần bệnh viện. Bên ngoài phòng giải phẫu tôi tìm được Lâm Vi Linh.
Cô ấy ôm gối, ngồi ở ghế dài, cúi đầu, tóc hỗn độn.
Tôi nhìu mày, xem xét.
Quần áo của cô ấy không việc gì, chẳng qua có chút xộc xệch. Chiếc váy dài bị xé rách một đường, đi chân trần, giầy gẫy gót, vị vứt ở một bên.
Tôi bức bản thân không được nghĩ nhiều, rằng cô ấy đi chân trần, chật vật thế nào vào bệnh viện.
Cô gái này, đang sợ hãi.
Tôi đứng ở cách đó không xa, cẩn thận quan sát, cũng không vội vã đến gần.
Cô ấy không bị thương.
Tốt lắm.
Ngắm nhìn bộ dáng cô ấy run run sợ hãi trong một chốc.
Thì ra cũng đẹp như vậy.
Tôi hướng phía cô ấy đi đến, xoa xoa đỉnh đầu: “Vi Linh…”
Tôi cảm giác được bả vai cô ấy cứng đờ, lại không ngẩng đầu nhìn.
Tôi thở dài, ngồi xuống bên cạnh.
Khoảng cách gần mới nhận thấy trên người cô ấy có mùi xăng, quần áo có vết cháy đen cùng vết máu đỏ, cô ấy hẳn là chạy đến cứu Thác Ni.
****
Hồi lâu, cửa phòng giải phẫu mở, bác sỹ đi ra. Tôi nhìn đồng hồ: Tôi đã chờ 17 phút.
Chờ cái gì?
Chờ một kết quả.
Lâm Vi Linh không hề động, vẫn như trước co rúm lại một chỗ. Tôi đứng dậy đi về phía bác sỹ.
“Thế nào?”
Bác sỹ lộ vẻ bất lực, hướng tôi lắc đầu.
Tôi thật muốn gật đầu: À, tốt lắm.
Nếu Thác Ni không chết, tôi sẽ phiền toái vô cùng.
Mỉm cười, quay đầu, nhìn cô gái kia.
Tôi không thể để bất kỳ người nào nắm được nhược điểm của mình.
Mà Lâm Vi Linh, chính là nhược điểm đó.
Tôi chỉ có hai con đường: Hoặc là, hủy diệt nhược điểm này.
Nhưng, làm sao tôi có thể?
Vậy chỉ còn cách, hủy diệt người nắm được nhược điểm của tôi.
Mà người đó, là Thác Ni.
Chap 32: Do dự (P20)
Tất nhiên, mọi việc còn cần Vương Thư Duy hỗ trợ.
Thác Ni cả đời giả dối, nhưng lại có lúc tin nhầm người. Mà Thác Ni, thậm chí còn nghĩ đem tất cả quyền lực trong tay giao cho Vương Thư Duy.
Nghĩ đến việc này, tôi không khỏi bật cười.
Ông ta tín nhiệm Vương Thư Duy tất nhiên có lý của ông ta: Vương Thư Duy ở Mỹ cũng đã từng thay ông ta làm việc, một lần vụ làm ăn của Vi Linh gặp sự cố đó cũng chính là Vương Thư Duy ban tặng. Khi đó, Vương Thư Duy vẫn là bạn trai Vi Linh, đối mặt với bạn gái mình, lại vẫn có thể xuống tay – Thác Ni sao có thể không hài lòng.
Khi đó, Thác Ni còn cho rằng Lâm Vi Linh là con gái Lâm Thậm Bằng, thủ đoạn đối phó với Vi Linh không khỏi có chút tàn nhẫn. Vi Linh thiếu chút nữa bị khởi tố.
Cuối cùng, lần đó vì sự cố không đủ chứng cứ, vì vậy không thể lập án.
Đây là bởi vì tôi phái người đến thương thuyết cùng công ty bị hại, thành công mua lại chứng cứ.
Mẹ tôi, còn có Trương Hoài Niên, đều là bạn thân của Lâm Thậm Bằng lúc sinh thời, tuy rằng ngoài mặt đối tốt với Vi Linh, nhưng thật tình cũng không phải như thế. Tôi không muốn phức tạp, cho nên việc giúp Vi Linh đó là giấu mọi người tiến hành. Thậm chí, mẹ tôi cũng không biết.
Nhưng là, Vương Thư Duy thần thông quảng đại thế nào lại biết được.
Mà Vương Thư Duy từ đó cũng bắt đầu làm việc cho tôi. Bởi vì, cậu ta tin: Hồ Khiên Dư, không bao lâu sẽ vượt qua Thác Ni, trở thành người cậu ta có thể dựa vào.
Lần này, tôi bắt tay với Vương Thư Duy, cũng vậy, là hai bên cùng có lợi.
Nghĩ đến Vi Linh, chắc chắn cô ấy sẽ từ chối không nhận di sản Thác Ni để lại.
Cưới Vi Linh xong, sau vài năm, Hoàn Cầu chắc chắn sẽ về tay tôi. Mà trước kia tôi đã nhận lời Vương Thư Duy, 20% cổ phần Hoàn Cầu, sẽ đúng hẹn trao về tay cậu ấy.
Về phần Vi Linh, tôi không cho cô ấy biết tất cả.
Tôi không thể tiếp tục chịu sự thù hận của cô ấy
Tôi sẽ giấu cô ấy cả đời.
Tôi biết, bây giờ tôi lại đi trên con đường mà năm xưa Lâm Thậm Bằng đã đi. Nhưng trừ con đường đó ra, tôi không có lựa chọn nào khác.
Nhiều năm trước, Lâm Thậm Bằng bày ra một chiếc bẫy để đứa con gái không cùng huyết thống của mình bị hủy trong tay người sinh ra nó, cũng kà để trừng phạt người vợ đã phản bội mình.
Tôi không phủ nhận, Thác Ni cùng Vi Linh chỉ là người bị hại, nhưng nhìn từ khía cạnh khác, Thác Ni chính là tên đầu sỏ bức Lâm Thậm Bằng phải tự sát,
Ông ta bức Lâm Thậm Bằng đến tuyệt cảnh, làm cho ông ta nếu không tìm đến cái chết, sẽ đổi lấy kết quả là sự sụp đổ của Hằng Thịnh.
Mà nay, Thác Ni không chỉ muốn quật ngã tôi, quật ngã Hồ gia, quật ngã Hằng Thịnh, ông ta còn muốn mạng của tôi.
Nếu tôi muốn cùng Vi Linh một chỗ không gặp trở ngại gì, đồng thời bảo vệ tính mạng của mình, chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan này.
Giết người!
Vương Thư Duy từng hỏi tôi, anh yêu Vi Linh sao? Nếu anh yêu cô ấy nhưng lại giết chết Thác Ni, không phải là sáng suốt.
Tôi nhớ rõ bản thân lúc đó không trả lời câu hỏi này.
Trong lòng lại đùa cợt: Cái gì gọi là yêu?
Lâm Thậm Bằng yêu Vi Linh? Tôi nghĩ, một chút cũng không có. Ai sẽ đặt cho viên ngọc quý trên tay mình cái tên “Vi Linh”?
Vi Linh, Vi Linh, Vi Linh, tất cả đều về số không – cái này, dường như là một lời nguyền rủa.
Thác Ni yêu Vi Linh sao? Có lẽ. Nhưng ông ta đã chết, làm sao có thể chứng minh.
Mà, cách yêu Vi Linh của tôi là: Vĩnh viễn, vĩnh viễn cả đời này lừa gạt.
******
Bác sỹ nhìn thấy tôi mang bộ dáng này, đại khái thở dài an ủi: “Cố nén đau lòng vượt qua.”
Tôi không trả lời, chỉ cười một cái.
Hành động này của tôi làm cho vị bác sỹ giật mình.
Nhưng tôi không có rảnh để ý, tôi còn vội vàng đi an ủi con mèo nhỏ đang kinh sợ của tôi.
Vi Linh hẳn là cũng nghe thấy những lời bác sỹ nói, nhưng cô ấy vẫn giống như tượng đá, không nói không rằng. Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, khoảng cách gần như vậy, tôi nhìn thấy một giọt lại một giọt nước mắt, thấp thoáng sau sợi tóc của cô ấy rơi xuống.
Tôi không tự giác nhíu mày: Không, cô ấy không nên vì Thác Ni mà khóc.
Nước mắt của cô ấy, làm cho tôi đau.
Tôi đưa tay, khiến cô ấy ngẩng đầu lên. Lớp trang điểm trên mặt bây giờ đã nhạt nhòa.
Tôi lau nước mắt cho cô ấy, hỏi: “Sao vậy?”
Cô ấy nắm chặt tay thành quyền, không nói lời nào. Tôi cầm lấy tay cô ấy, nó ở trong tay tôi run lên.
Tôi đè vai cô ấy xuống, hôn lên những dòng nước mắt đang chảy dài: “Tại sao lại ở cùng một chỗ với Thác Ni? Nghe nói tai nạn giao thông. Có bị thương hay không?”
“Em …” Cô ấy cũng không tiếp tục nói gì.
Tôi biết, cô ấy sẽ không để tôi biết quan hệ thực sự giữa mình và Thác Ni.
Việc này, tôi cũng không cố chấp.
Người của tôi, lòng cũng đã là của tôi – Tôi không lo lắng cô ấy sẽ bỏ mà đi.
Còn bí mật này, tôi cho phép cô ấy chôn sâu tận đáy lòng.
Vi Linh trầm mặc thật lâu, lại mở miệng, câu đầu tiên nói chính là: “Em muốn vào nhìn ông ta …”
Tôi nghĩ một lúc, gật đầu, đỡ cô ấy đứng lên, nhưng bác sỹ ngăn chúng tôi lại.
“Người chết vì tai nạn xe cô, hình dạng …” Sắc mặt bác sỹ trắng nhợt, khó khăn dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “… Hình dạng rất đáng sợ. Đề nghị mọi người không đi vào.”
Nghe vậy, cô gái dựa vào cánh tay tôi đột nhiên run lên, ngay sau đó, cô ấy tránh khỏi tôi, giữ lấy cánh tay bác sỹ gào lên: “Không thể nào! Không thể nào … làm sao có thể? Lúc ông ấy được các người đưa ra khỏi xe tôi còn nhìn thấy không có việc gì! Ông ấy vẫn còn nói với tôi một câu!!”
Giọng nói của cô ấy vang lên, thê lương vô cùng, dường như tất cả đau đớn tức giận trong lòng đều trút ra ngoài, tay kéo áo bác sỹ, mắt đỏ lên, một lần lại một lần lặp lại: “Ông ta còn … còn nói với tôi!! Là các người … các người …!”
Nghe thấy cô ấy lặp lại câu nói kia, tức khắc, trong lòng tôi có một chút nghi hoặc trỗi dậy.”
Nhưng tôi không hề bận tâm nhiều, chạy nhanh đến kéo cô ấy ra.
Cô ấy trong lòng tôi giãy dụa như con thú bị dồn đến đường cùng, cũng không khóc, chỉ tức giận, như tìm được nơi trút giận, sống chết hướng về phía bác sỹ.
Hai tay tôi giữ chặt cô ấy, không cho cô ấy đạp lung tung, hung hăng ghé vào sườn mặt cô ấy lớn tiếng: “Bình tĩnh một chút!!!”
Cô ấy nháy mắt giật mình, ánh mắt sững lại, không tiếp tục làm loạn, trở về bộ dáng vô hồn như lúc trước.
*****
Trên mặt Vi Linh có vết thương nhỏ, chân tay cũng có, may mà không nghiêm trọng, khử trùng, băng bó một chút liền rời đi khỏi bệnh viện.
Hành động lúc trước, tôi nhắc nhở Vương Thư Duy, nếu Vi Linh ở trên xe, tất cả hủy bỏ.
Tôi gọi điện cho cô ấy, cũng là vì không cho cô ấy lên xe Thác Ni.
Tôi cũng đã nghĩ đến, vạn nhất, cô ấy cùng Thác Ni ngồi chung xe, như vậy chứng minh cô ấy đã chấp nhận người cha này. Nếu quả thật là thế, tôi có thể bỏ qua cho Thác Ni.
Tôi biết, sự do dự này sẽ làm hại chính mình.
Nhưng cô gái tên Lâm Vi Linh này chính là sự mâu thuẫn duy nhất trong lòng tôi. Tôi không thể làm cho mình không bị ảnh hưởng bởi cô ấy.
May mà, tất cả cũng không nằm ngoài bàn tay của tôi.
Tôi luôn luôn là người nắm quyền chủ động: Hồ - Khiên – Dư.
Giầy của Vi Linh không thể tiếp tục đi, tôi bế cô ấy lên xe. Cơ thể cô ấy toàn bộ dựa vào tôi, đầu gối lên vai thôi, bộ dáng thuận theo.
Cơ thể cô ấy luôn lạnh, giờ phút này, lại càng thêm băng giá.
Cô ấy còn chưa phục hồi lại tinh thần sau vụ tai nạn đó.
Tôi nhìn thấy vết thương khắp cánh tay cô ấy, hẳn là cố gắng kéo Thác Ni từ trong xe ra ngoài.
Tôi đặt cô ấy ở ghế phụ, day day huyệt thái dương cho cô ấy, đang chuẩn bị đóng cửa xe, thấy cô ấy vẫn bất động, chỉ có thể một lần nữa mở cửa, giúp cô ấy cài dây an toàn.
Đột nhiên cô ấy hoảng sợ, đè lấy tay tôi, cởi dây an toàn, nhìn tôi khẩn cầu: “Em không muốn … em không muốn ngồi xe …” Tay cô ấy đặt trên tay tôi, run lên sợ hãi.
Tôi dừng lại một lát, lùi về phía sau từng bước, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi xe.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, cô ấy lại đi chân trần trên mặt đường bỏng rát.
Lần thứ hai tôi ở trước mặt một người khác khom người: “Đi lên, anh cõng em.”
Vi Linh một lần nữa ôm lấy cô tôi.
“Về nhà của anh, ngủ một giấc, cái gì cũng đừng suy nghĩ.”
Nghe thấy nói về nhà của tôi, cô ấy như muốn giãy dụa, ở trên lưng tôi không chịu an phận.
Tôi giữ chặt cô ấy: “Là nhà mới, không phải Hồ gia.”
Lúc này cô ấy mới dịu xuống.