- Thức khuya thế Huy? Ngủ đi mai còn đi học đấy.
Tiếng mẹ tôi ngoài phòng cùng tiếng gõ cửa.
- Vâng, con ngủ ngay đây. Sao mẹ còn chưa ngủ?
- Mẹ thấy phòng anh còn bật điện tưởng anh ngủ quên, mẹ định sang tắt. Ngủ luôn đi đấy nhé.
- Vâng…
Tôi nhìn đồng hồ đã gần 2h rồi, bản vẽ kết cấu vẫn còn chưa hoàn thành xong nhưng đành tặc lưỡi đi ngủ để sáng mai lên trường.
6h00
Trời tháng 6, sớm tinh mơ đã nắng như đổ lửa….
Sáng sớm, tôi dắt được cái xe ra cửa thì đề mãi mà nó chẳng chịu nổ. Tôi đành bỏ cặp, ngồi bệt ra sân , đóng vai thợ sửa xe bất đắc dĩ, hì hục ngồi tháo bu-gi ra lau lau chùi chùi. Tốn mất hơn 10 phút con chiến mã của tôi mới chịu thuần phục.
Tôi phi xe ra đến đầu ngõ thì đụng ngay phải một bà trạc tứ tuần lái dream tàu độ lên dream thái, chân đi ủng ngập đầu gối nhìn là biết ngay dân đi chợ sớm. Bà ta còn đèo 2 bên hông 2 cái thúng to tướng. Bên trong thúng tôi có thể nghe thấy rõ tiếng gà mổ nhau chí chóe, hình như đâu đó còn ngửi thấy cả mùi phân gà bốc lên. May mà không ai việc gì, nhưng sắc mặt bà ta thật là hết sức khó coi: Như thể chỉ đợi tôi mở miệng là dừng xe quyết ăn thua đủ. May mà tôi bình tĩnh, không nói gì cụp đuôi chạy thẳng.
Đường phố đông nghịt người, hẳn nào bà ấy phải leo cả cái xe to tướng lên vỉa hè…..
Nhà tôi ở trong một ngõ nhỏ sát đường chính. Nhà rộng chỉ có 40m2, 3 tầng 2 người ở chỉ có tôi với mẹ. Tuy bé nhưng vẫn để dành ra được một khoảng sân nhỏ rộng chừng 10m2, là nơi để trồng hoa, thỉnh thoảng dành một hai mét vuông ẹ tôi trồng rau sạch. Còn lại là chỗ để xe. Nhà cách trường có chưa đến 3km nhưng sáng nào tôi cũng đi hết gần nửa tiếng đồng hồ. Đoạn đường từ nhà đến trường tấp nập đầy ô tô, xe máy, xe đạp. Chẳng có thành phố nào như cái mảnh đất ngàn năm văn hiến này, người dân phải sống chung với tắc đường và ngập úng. Người ta thỉnh thoảng còn nâng tầm nó lên thành là nét đẹp văn hóa.
- Ái da…Mải mê suy nghĩ tôi quên mất việc mình đang phải nhích từng phân một giữa dòng xe cộ nườm nượp. Đầu xe tôi lại âu yếm hôn xe đằng trước cái chụt.
Cô bé ré lên tức thì. Mà lạ thật, tôi va vào đuôi xe chứ có vào mông nó đâu chứ.
-Tôi, tôi xin lỗi. Tôi tẽn tò nhìn con bé có mái tóc búi lọn cao, xinh xắn trong chiếc áo màu vàng. Con bé đó quay lại nhìn tôi:
-Anh đi đứng kiểu gì thế hả? Giọng con gái gắt lên đầy bực bội.
Buổi sáng đã nóng bức, lại tắc đường dễ làm người ta mất bình tĩnh vì những chuyện không đâu. May mà người đằng trước là một cô gái chứ gặp phải một thằng choai choai hay dân anh chị là có án mạng không biết chừng.
Lần này thì tôi biết mình sai nên tôi chỉ dám đưa ánh mắt ra vẻ khẩn khoản xin được nhận lỗi..
-Tôi xin lỗi, đường đông quá mà tôi lại không tập trung, mà bạn không sao chứ?
Tôi đoán cô bé này chắc còn đang học phổ thông nhờ các phù hiệu trên ngực áo. Khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt tròn to khiến người ta nhanh chóng bị hút hồn. Bọn con gái cấp 3 bây giờ càng lớn phổng phao càng xinh ra, không ù ù cục mịch như tụii tôi cách đây vài năm.
- Thôi tôi không sao đâu, cô gái đưa mắt ra chiều bảo tôi đi. Sau lưng tiếng còi xe đã rối rít thúc vào mông chúng tôi.
Học sinh cấp ba ở thành phố bây giờ, chẳng phải gia đình giàu có cũng đi xe máy riêng đến trường, chẳng như những đứa bạn cùng học cấp ba dưới quê với tôi ngày trước, có đứa chỉ đi bộ suốt mấy năm học. Cũng phải nói thêm là dù có nhà cửa ở đây nhưng tôi không phải dân thành thị gốc, do đó nếp ăn uống, sinh hoạt hay cả giọng điệu tỉnh lẻ cũng đôi khi làm người ta dễ nhận biết.
Nhưng sau rất nhiều chuyện đen đủi thì rốt cuộc buổi sáng cũng không đi qua một cách quá tệ.
Bài kiểm tra môn hình họa cũng đã hoàn thành khá tốt. Trốn cái nắng oi ả, tôi và mấy đừa bạn chui vào một góc nhỏ dưới những tán cây phượng vĩ cạnh cantin. Thằng lớp trưởng đột nhiên ở đâu nhảy ra cầm tờ rơi phát ấy đứa trịnh trọng thông báo.
_ Sinh viên thanh lịch khoa kế toán tài chính vào thứ 7 này, đây là dịp để hội thanh niên độc thân đại học Xây Dựng có điều kiện gặp gỡ các hoa khôi Kinh Tế, ai đăng ký đi giơ tay nhanh tôi đi đặt chỗ nào.
Cả lớp học chỉ toàn đàn ông con trai sau khi nghe thấy thông tin sốt dẻo đó xôn xao cả lên. Tôi thì vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, cùng với vẻ thờ ơ với mấy chuyện hẹn hò tán con gái ở trường hàng xóm.
Có gì đâu, chỉ là sinh viên thanh lịch thôi, trường nào chẳng tổ chức. Tính tôi lại khá ngại mấy cái trò này. Ừ đi thi, được giải, thể hiện mình rồi nhận được gì. Nổi tiếng một chút, nhiều vệ tinh vây quanh tán tỉnh thì học hành cái khỉ gì được nữa. Tôi đứng dạy toan bỏ sang chỗ khác bỏ mặc bọn bạn với những ý tưởng điên rồ về buổi đi chơi và những trò nghịch ngợm đi kèm.
Long, thằng bạn thân kéo tôi lại:
- Đi xem với lớp mày, có cả Quyên đấy. Nó nháy máy khá tinh nghịch. – Thằng này chơi với tôi từ bé, hai đứa lại cùng quê và cũng là đứa hiểu tôi nhất.
- Thế sao? Nếu thế thì để tao xem xét đã, tôi làm ra vẻ không quan tâm nhưng thực ra là đang rất quan tâm đấy.
Quyên là bạn học cấp 3 của tôi và Long, là hoa khôi 3 năm của lớp và là niềm mơ ước của khá nhiều thằng trong lớp. Xinh xắn, hơi ột tí, hát cũng hay nữa. Chung chung quá hả, tôi không biết tả phụ nữ đâu, chỉ biết là rất dễ thương, người ta nhìn lần đầu lập tức có thiện cảm.
Nhưng hồi đó, vẻ ngoài không phải cái lay động trái tim non nớt của tôi.
Tôi thích Quyên vì một lý do chẳng đâu vào đâu. Quyên là người mặc áo dài rất đẹp, và tôi thích cô ấy từ lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy trong chiếc áo dài trắng, tóc đen bồng bềnh ngang vai.
Những năm tháng ấy,
đôi khi bạn bắt gặp những hình ảnh bạn gặp một lần trong cả cuộc đời và nó cứ ám ảnh bạn mãi về sau.
Đôi khi có một người hết sức bình thường, ngày qua ngày bạn gặp gỡ, trò chuyện mà chẳng cảm thấy gì, đột nhiên một buổi sáng cài lên tóc một chiếc nơ xinh xắn hay làm một điệu bộ cử chỉ gì đó như, xõa tóc, vén tay áo, nhún vai hay nhoẻn miệng cười mà làm bạn ngẩn ngơ, thẫn thờ.
Thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết vô ngần ấy mãi mãi về sau bạn không bao giờ tìm lại được.
Những năm tháng ấy,
mỗi lần nhớ đến lại vô cùng bịn rịn.
When I was young
I'd listen to the radio
Waitin' for my favorite songs
When they played I'd sing along
It made me smile
Those were such happy times
And not so long ago
How I wondered where they'd gone
But they're back again
Just like a long lost friend
All the songs I love so well
(Yesterday once more - Tong Li)
Từ khi lên đại học tôi ít gặp nàng hơn.
Tình yêu thời áo trắng dù đẹp cũng khó thành vì những áp lực học tập còn đè nặng trên vai. Tôi lại là đứa nhút nhát nên chưa dám thổ lộ với Quyên, lâu dần thì đành chấp nhận để tình cảm ấy trôi vào dĩ vãng. Khi nghe Long nhắc đến Quyên, tôi chợt thấy xao xuyến và chỉ muốn gặp lại nàng bây giờ ngay lập tức.
Con cá bị mất là con cá to mà.