Chiếc cổng sắt chậm rãi mở ra, tôi quay lại tạm biệt nàng rồi chạy vèo ra chiếc xe thân yêu. May là nó còn nguyên vẹn. Đâu đó ngoài phố, những tiếng rao đêm vọng vào trong con ngõ nhỏ nghe nao lòng.
Tôi dừng xe trước một sạp ngô nướng.
- Bao nhiêu hả cô?
- 18 ngàn.
- Cháu cảm ơn.
“ Mở cửa sổ ra nào cô gái”
Tôi nhắn tin cho nàng rồi lặng lẽ đứng quan sát từ phía dưới. Những tin nhắn lấp lửng luôn gây ra cho những cô nàng đang yêu một cảm giác tò mò. Khi chắc chắn là nàng đã nhận được món quà nhỏ tôi treo ngoài cửa sổ, tôi mới đi về.
“Nàng sẽ gọi” - tôi thầm nghĩ, rút chiếc điện thoại, vừa lái xe vừa lái xe vừa chăm chăm nhìn vào màn hình.
10s 9s ….1s
“ Cảm ơn anh nhé, đi mua xa lắm không ”
“ Không có gì, chỉ vì ta khờ dại khi yêu nàng thôi.... mà khoan đã … Quyên vừa bảo sao”
“ XA LẮM KO” - Nàng nói rõ ràng, rành mạch.
“ Trước đấy, trước đấy cơ”
“ ĐI MUA”
“ Ặc, không phải. trước nữa, trước nữa. Quyên gọi anh rồi phải không”
“ Đâu, ai gọi đâu. ĐỒ TƯỞNG BỞ”
“ Không phải, tớ nghe thấy rõ ràng mà. Hihi, Quyên gọi lại xem”
“ Tút...tút....tút”
“Ôi trời” – Tôi gần như muốn nổ tung. Rõ ràng nàng đã gọi tôi như thế mà sao lại còn giả vờ chứ. Nàng thấy ngại khi gọi thế chăng? Hồi tôi còn học cấp 3 thấy những đứa bạn cùng lớp yêu nhau không nín được cười mỗi khi chúng nó í ới gọi nhau bằng anh em. Tôi cũng từng hỏi chúng nó không thấy ngại hay sao chứ, bình thường vẫn mày mày tao tao con nọ thằng kia chạy khắp lớp, thế là đùng một cái quay ngoắt sang đèo nhau đi học, đón nhau về, mua tặng nhau những dây chuyền hình trái tim cắt thành hai nửa. Đối với tôi, xưng hô với một đứa bằng tuổi là anh thật xa lạ. Nhưng với nàng thì lại khác, từ ngày yêu nhau cứ ngóng nàng gọi bằng anh. Đi dạo trên đường thấy những đôi tình nhân thân mật, tôi lại kéo nàng gần về phía mình hơn một chút, và xưng hô như thế khiến tôi có cảm giác mình lớn hơn, được che chở cho người mình yêu. Con gái mỗi người một tính, mỗi đứa thích một cách xưng hô, mà không đâu có nhiều cách xưng hô trong tình yêu như ở Việt Nam. Có đứa vừa yêu đã xưng hô vợ chồng rồi ông xã , bà xã. Có cô yêu đã qua cái tuổi thanh niên vẫn thích gọi chồng mình là ấy với tớ. Những cô bé hay ngại ngùng thì thỏa thuận với người yêu sẽ gọi anh lúc chỉ có hai đứa mà thôi. Tình yêu luôn luôn cần được làm mới để cho người ta đỡ thấy chán nhau, đôi khi việc xưng hô cũng góp một phần trong đó. Tưởng tượng sau hai mươi năm yêu nhau, hàng ngày vẫn bà xã, ông xã mà ngủ dạy nghe chồng gọi một tiếng em yêu, chắc cũng mềm nhũn ra như kẹo.
Khẽ khàng mở cửa và dắt xe máy qua cổng, tôi kết thúc chuyến đi bí mật của mình một cách thành công mỹ mãn.
Tôi lên phòng, ánh sáng duy nhất trong phòng hắt ra từ màn hình máy tính. Dòng tin nhắn bật lên từ ô cửa sổ chat với Thành.
- Tôi thông báo tuần sau team đi đánh giải ở Đà Nẵng ba ngày từ thứ 6, có tài trợ rồi, mang theo đồ dùng cá nhân thôi. Ông thu xếp thời gian nhé.
- Thế Linh có đi cùng không?
- Có chứ, tất nhiên. Linh liên hệ giải này nên chúng ta mới được mời mà…. Nhưng...Thành hơi ngập ngừng một lát… Ông thích Linh hả, ông có người yêu rồi mà?
- Đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Một suy nghĩ thoáng qua đầu tôi “Mình thích Linh á, chơi với nhau thì quan tâm chút không được sao”.
Sau đó tôi còn phải giúp thằng Long hoàn thành bản vẽ autocad mới được đi ngủ. Nhưng vừa đặt lưng xuống thì tiếng “ting...ting” lại vang lên
You have a new messenger... Ôi, đừng thế chứ. Đáng ghét, bị người yêu lừa một vố gọi là đồ tưởng bở, rồi về nhà còn chưa yên với thằng bạn.Tôi lồm cồm bò dạy vơ điện thoại một cách khó chịu.
/TIN NHẮN /
“ Em sẵn sàng gọi anh ơi rồi. :”> Chưa bao giờ nói với anh điều này: EM YÊU ANH. Ngủ ngon nhé tình yêu của em. Hi”
Những trải nghiệm mới mẻ trong tình yêu đem đến cho tôi rất nhiều năng lượng sống. Quyên đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày hôm đó. Sáng sớm nàng đánh thức tôi bằng những tin nhắn ngọt ngào, trưa nàng hỏi tôi đã ăn cơm chưa, hỏi tôi đang làm gì hay bất chợt vào một khoảng thời gian lạ lùng trong ngày tôi nhận được một tin nhắn nói “ em nhớ anh”. Những lúc như thế tôi chỉ muốn chạy ngay đến ôm nàng, thủ thỉ những lời yêu thương, tôi thấy ngập tràn trong hạnh phúc. Tôi thông báo với nàng cuối tuần tôi phải đi Đà Nẵng, thậm chí nàng còn sụt sịt bảo tôi đừng đi. Nàng có cảm giác gặp tôi mỗi ngày trở thành thói quen, trong khi tôi nghiện nghe giọng của nàng trên điện thoại mỗi khi đi ngủ, như một đứa trẻ ngóng chị Kính Hồng thân yêu lúc 9h tối trên VTV3. Trong khi đó, bóng hình Dũng trong tim nàng có lẽ đã phai nhạt dần, đủ mờ đến mức tôi không cần bận tâm về người con trai đó nữa.
"... Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng
Cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau
Phố xưa nhà cổ, mái ngói thẫm nâu
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội..."
Mùa thu về, những bài hát về Hà nội in dấu trên từng con phố... Thu Hà Nội với những sắc màu vàng của cây cơm nguội, màu lá đỏ của cây bàng, màu nâu thẫm của những ngôi nhà cổ, màu xanh của cốm Vòng đã tạo nên một bức tranh thu tuyệt đẹp mà không nơi nào có được. Những hình ảnh đó giúp cho người nghe cảm nhận được một Hà Nội trong sắc thu thật dịu dàng và đầy quyến rũ. Mùa thu Hà Nội còn mang đến một nỗi nhớ da diết mà ngay cả tác giả cũng không thể gọi tên được
- Con đi đâu?
- Con ra ngoài với Quyên. Đây không phải lần đầu tiên tôi nhắc về Quyên với mẹ. Đôi ba lần tôi đã kể về cô bạn học cấp 3 với mẹ, và dù chưa chính thức khẳng định thì tôi cũng đã bóng gió về việc đó là người yêu tôi.
- Mẹ bảo đã....
-Thôi con đang vội lắm mẹ ơi, hẹn rồi ạ. – Mải nghĩ đến cái hẹn với Quyên tôi vội vã cắt ngang lời mẹ.
- Con nhớ về sớm ăn cơm tối.
- Vâng, lại mất mấy phút rồi. Tôi làu bàu rồi dắt xe ra khỏi nhà. Chắc mẹ không nghe thấy nên cũng không hỏi gì thêm.
Con phố quen thuộc, chiếc cổng sắt quen thuộc, chỉ khác là mùi hoa sữa thơm nồng nàn ít nhiều đem đến cho tôi cảm giác khó chịu. Tôi thích hơn một thứ mùi dìu dịu như hương cốm thoang thoảng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bực tức khi phải đợi nàng dù là ít hay nhiều và lần này cũng thế. Sau 30 phút chờ đợi, cuối cùng thì Quyên cũng xuất hiện trong chiếc váy màu vàng tươi, hai hàng khuy giả to trên áo, những đường ren bắt mắt hay chiếc nơ xinh xắn đính ở ngang eo. Nàng thật đẹp. Nàng ghé sát lại phía tôi hôn nhẹ lên má thì thầm: “ Khổ thân anh yêu, chờ em lâu lắm phải không? ”.
“ Thế mà anh ước ngày nào cũng được đứng đây chờ để đưa em đi chơi ”. Tôi đáp.
Nàng cười, hai má lại khẽ ửng hồng. Có lẽ giây phút ấy, tôi thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.