"I'm your biggest fan, I'll follow you until you love me
Papa, paparazzi
Baby, there's no other superstar, you know that I'll be
Your papa, paparazzi"
Paparazzi -Ladygaga
Tiếng nhạc chuông quen thuộc đánh thức tôi.
- A lô. Gọi tao sớm thế.
- Lô cái bô, dạy nhanh lên sao giờ này còn ngái ngủ. 8h rồi bố trẻ. Mày quên lịch “train” (tập luyện) à. Giọng tên leader(trưởng nhóm) ầm ầm trong điện thoại làm tôi tỉnh ngủ ngay.
Tôi quên khuấy mất hôm nay đã là thứ 7.
Hai ngày thứ năm và thứ sáu trôi qua khá nhanh với một đống bài ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.
Gần đến kì thi tôi thậm chí không có thời gian online(trực tuyến) trên Garena để chơi dota với lũ bạn, những đứa mà phần lớn đã được nghỉ hè vì trường nó tổ chức thi khá sớm. Thứ 7 là một ngày hiếm hoi tôi được nghỉ và theo lịch thì tôi phải tập luyện cùng cả team. Chúng tôi có một team E-sport mini, Thành là leader kiêm luôn quản lý, đánh những giải online và onlan vừa là thử sức, vừa là kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.
Các buổi tối chơi tự do thì có thể bỏ nhưng thứ bảy thì hắn yêu cầu mọi người có mặt đầy đủ. Hắn luôn có thói quen gào rú trên điện thoại để tập hợp đội và khi có một ai không đến thì quả thật là kinh khủng khi phải nghe hắn ê a những hôm sau.. Mọi người thì bảo tính hắn gia trưởng và bảo thủ. Tôi lại được nghe người ta nói, gia trưởng và bảo thủ đó là tính cách của một người lãnh đạo.
- Mẹ ơi, con không ăn ở nhà. Trưa mẹ ăn một mình vậy nhé. – Tôi chạy như bay xuống cầu thang với cái tay áo xỏ được một nửa.
- Ơ cái thằng này thứ 7 mà cũng không ở nhà ăn à. Mày ăn ở đâu? – Mẹ còn đang dọn đồ ăn sáng ra bàn thấy tôi đi không nén được giận.
- Dạ bạn con gọi, ăn ở ngoài thôi mẹ ạ. Thôi con đi không muộn ạ.
- Tối có về ăn không? – Mẹ tôi chẹp miệng, nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng.
- Dạ không, tối qua kinh tế xem ca nhạc rồi ạ.
Mẹ còn chưa nói thêm tôi đã phóng xe ra khỏi cổng, sau lưng vẫn nghe mẹ nói với theo:”Con với cái, được mỗi ngày thứ 7 thì …”
Lúc tôi đến cả hội đã tập trung đông đủ.
Thành giới thiệu quản lý mới của đội, và thật bất ngờ đó là một đứa con gái năm thứ nhất. Càng bất ngờ hơn khi đó là cô gái mới hôm nào thôi tôi đã đụng phải trên đường đi học. Té ra chiếc áo đồng phục và phù hiệu là một sự nhầm lẫn tai hại. Linh đang học về marketing nên muốn dành thời gian rỗi mùa hè để quản lý một team e-sport, vừa phù hợp với đam mê, vừa luyện tập khả năng giao tiếp, quảng bá hình ảnh cho việc học sau này.
Sau một buổi trò chuyện rôm rả và chơi cùng nhau, chúng tôi đã ngay lập tức trở nên thân thiết. Mấy thằng trong đội đã dám trêu chọc cô nhóc duy nhất bằng những câu chuyện cười dán mác 18+ mà chẳng sợ cô ấy giận. Chúng tôi nhanh chóng trao đổi thông tin, số điện thoại trước khi tôi cáo bận về trước để đi xem cuộc thi Sinh viên thanh lịch.
- Xin lỗi, anh có việc bây giờ nên phải đi trước.Mọi người ở lại chơi vui vẻ nha.
Lúc đi ra cửa, tôi ngoái đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Linh cũng đang ngó tôi. Thấy tôi đột nhiên quay lại Linh chẳng những không né mà còn nhìn tôi cười tít, tôi cũng cười. Nụ cười thật ấm áp, nhưng giữa cái thời tiết gần 38 độ C của mùa hè thì thôi cho tôi gọi nó là nụ cười mát rượi đi vậy.
Trước cổng trường,
Sinh viên nô nức ra vào như cái thời nào đó người ta kéo về trẩy hội kinh thành. Góc nọ, góc kia ngập một trời hoa, ngập một trời bóng bay, rôm rả trò chuyện. Tiếng nhạc từ những dàn loa rải khắp khuôn viên trường làm người ta thấy cực kì hưng phấn, khó mà cưỡng lại được đành phải nhún nhẩy theo một chút.
- Huy ơi, ra đây.
Lũ bạn tôi đứng trước cổng bắt gặp tôi đang ngơ ngác bèn gọi rất to. Không chỉ mình tôi và Long có bạn, rất rất nhiều đứa cũng có bạn bè tham gia sinh viên. Một vài đứa khác cổ vũ cho họ hàng, người quen . Thành phố nhỏ quá mà, quay đi quay lại toàn người quen.
Thằng Long cũng đã mua sẵn một bó hoa hồng nhỏ, bó trong lớp giấy báo màu vàng.
- Tặng em Quyên mà bó hoa nhỏ thế này thôi sao, mà mày tự bó à? Tôi cười .
- Haha, bạn bè thì tặng vậy thôi. Thằng nào thích thì mua bó to hơn mà tặng. Hoa này ghi tên tao, có ghi chung là tao với mày đâu. Mà thế chó nào mày biết tao bó. Nó cười, cái điệu cười nham nhở trông rất ghét.
- Trông bó hoa nham nhở như cái mặt mày thế này thì tay ải tay ai vào đây nữa. Hay tao đi mua bó khác.
- Thôi ở đấy đi, bày đặt giận dỗi. Tao ghi cả tên tao với mày rồi. Tí mày đem tặng người đẹp nhé, còn thích nó không đấy. Mà tự bó cho nó tiết kiệm, quan trọng là tấm lòng. Nó đá lông nheo nhìn tôi đầy ẩn ý.
- Ờ, thôi thì xem tình hình thế nào, ha ha.
Tôi cười hỉ hả. Chơi với một thằng bạn chu đáo như Long rất là sướng, mặc dù chu đáo chưa đến nơi đến chốn nhưng ít ra hơn một thằng đoảng như tôi.
Lướt xe qua cổng trường kinh tế cả đám bị gọi giật lại. – Này, xuống dắt xe mấy thằng kia.
Thế nhưng chẳng thấy thằng nào để ý cái lời nhắc nhở của bố bảo vệ. - Mình có phải sinh viên trường này quái đâu.
Thế là vèo vèo, một dàn xe máy phóng vùn vụt vào chỗ để.
- Này, đằng ấy còn nhận ra tớ không thế? – Giọng con gái khá quen thuộc ở đằng sau chợt khiến tôi rùng mình, một cảm giác rất khó diễn tả, như một dòng điện chạy qua trong cơ thể.
5 năm rồi.
Những năm tháng ấy lại thừa dịp tôi yếu đuối, dễ mủi lòng mà quay về, như những đóa hoa ngũ sắc (hay dân gian người ta còn gọi là hoa cứt lợn) dập dìu, nở bung bét trong lòng.