Quyên bước ra tự tin trong bộ áo dài quen thuộc, vẫn cái dáng người ấy từng khiến trái tim tôi thổn thức, nàng bước một vòng quanh sân khấu.
Không biết là vô tình hay cố ý mà nàng rất hay hướng ánh mắt về chỗ tôi ngồi và mỉm cười. Tôi không biết nên nói là chiếc áo dài tôn thêm vẻ đẹp của nàng hay nhờ nàng mà chiếc áo dài trở nên đẹp hơn nữa.
Tất cả mọi ngườidường như đều bị vẻ đẹp ấy làm cho xao xuyến, ngây ngốc. Lẽ dĩ nhiên thôi, ngay cả những vị giám khảo thì cũng là đàn ông.
Và một trong những nghĩa vụ, và quyền lợi quan trọng cần ghi nhớ của một đấng nam nhi là
thưởng thức cái đẹp.
"Ồ ... "
Bất chợt, tiếng hô rất to của lũ bạn làm tôi giật mình.
Nàng vừa trượt chân và….. ngã.
Đôi giày cao gót bướng bỉnh ban nãy bị tụt hẳn một bên quai khiến nàng bước hụt. Mọi người đều tỏ ra hết sức lo lắng. Hình như nàng cũng khá đau nên chưa thể đứng dạy được. Chẳng biết khi ấy tôi nghĩ gì mà khi chưa ai kịp phản ứng tôi đã chạy rất nhanh lên sân khấu, ghé xuống cạnh nàng hỏi nhỏ:
- Quyên không sao chứ?
- Thấy tớ như thế này còn không sao ư. Nàng nói như hờn dỗi.
- Ơ, tớ …. Tôi thấy trong mắt nàng ươn ướt, có lẽ nàng khóc không phải vì đau chân, mà vì nàng sắp bỏ lỡ đi cơ hội cuối cùng của thời sinh viên được đứng trên sân khấu.
Tôi đỡ Quyên dạy nhưng thấy nàng bước còn hết sức khó khăn. Thế là tôi đánh liều vòng tay qua eo, bế thốc nàng vào sau cánh gà. Lúc này thì những đứa khác có vẻ như mới hoàn hồn chạy lên giúp tôi một tay. Lưng nàng ướt đẫm mồ hôi, và đôi mắt nàng nhắm nghiền lạ. Đôi tay nhỏ nhắn đang víu chặt vào cổ tôi như điểm tựa duy nhất. Phía sau lưng, tôi nghe vẳng lại tiếng mọi người xì xào bàn tán nhưng sau đó là những tiếng vỗ tay hoan hô.
Đặt nàng ngồi vào cái ghế, tôi nhấc đôi chân nàng lên và xem xét tỉ mỉ.
“Hình như ấy bị bong gân rồi. Đau lắm hả”- Tôi dè dặt phỏng đoán, mặc dù tôi không biết chút gì về sơ cứu cả nhưng chỗ mắt cá chân nàng đang sưng lên khá to. - Tớ nghĩ là ấy không thể tham gia tiếp được đâu.
Quyên khóc nức nở, mấy đứa con gái chạy lại ôm bạn an ủi.
Không khí phía sau sân khấu trở nên nặng nề hơn. Ngoài kia thì những tiếng vỗ tay cỗ vũ vẫn chưa ngớt, những thí sinh khác vẫn đang tiếp tục trình diễn..
- Đừng khóc Quyên ơi, hôm nay trông cậu xinh lắm - Giọng mấy đứa con trai cũng khẽ cất lên.
Người con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ bao năm, đang ngồi trước mặt tôi, đôi môi mấp máy, mỏng manh như đóa hoa lê trước gió, lặng lẽ khóc.
Nhưng tôi chẳng thể giúp gì được cho nàng. Quyên cứng cỏi đáp lại lời an ủi dỗ dành của đám bạn.
- Tớ muốn ra sân khấu, tớ muốn hát trong phần thi tài năng. Tớ đã luyện tập rất nhiều rồi nên tớ không muốn bỏ cuộc.
Bỗng nhiên tôi thấy nàng mạnh mẽ, còn mình yếu đuối quá. Vào khoảnh khắc ấy tôi thấy trong lòng một nỗi buồn vô hạn. Ước gì người ngồi đó và đau đớn là tôi chứ không phải nàng.
Tôi muốn thay em hứng chịu
Những vết thương, đau đớn vô ngàn.
Chỉ cần bên tôi em chân thật.
Nguyện làm kẻ si tình nhất thế gian
Tôi đứng sát cánh gà ngó nghiêng rồi quay lại nhìn nàng. Tôi nghĩ nàng cũng đưa mắt nhìn tôi nhưng lần này thì phán đoán của tôi sai bét, Nàng đang hướng ánh mắt ra phía ngoài sân khấu rực rỡ đèn, như thể đang tìm kiếm, đang chờ đợi một điều gì đó, một ai đó…
Thằng Long vừa lúc đó cũng thoát được bàn tay của mấy chú bảo vệ, chạy vào sau cánh gà.
Nó đảo mắt một vòng phán đoán tình hình, rồi phán một câu xanh rờn.
- Thôi, thế này là đi chầu trà đá tôi cá cược với bọn bạn rồi. Bà làm ăn thế à. Giày dép chẳng chuẩn bị kĩ gì cả.
- Ơ thằng chó này. Tôi vừa buồn cười, vừa giận quay sang đấm thùm thụp vào lưng thằng bạn.
Quyên cũng phì cười, tâm trạng cũng vì thế mà tốt hơn lên một chút.
“Phần thi năng khiếu tiếp theo, xin mời thí sinh mang số báo danh 24 Hoàng Lệ Quyên. Xin các bạn ột chàng vỗ tay ’’ người dẫn chương trình hô vang.
Cả khán phòng im bặt lại khi thấy một cô gái được các bạn dìu ra từ sau cánh gà, đôi chân bước tập tễnh. Quyên nghiêng mình ngồi xuống ghế và cúi đầu chào khán giả, bên cạnh chàng là một anh trai thư sinh ngồi đệm đàn. Tôi mơ màng nghĩ đến một buổi chiều đầy gió và người ngồi đó là nàng Stéphanette của tôi, trên thảm cỏ, cất cao giọng hát.
When I need you Khi em cần có anh
Just close my eyes and I'm with you Nhắm mắt lại và em được bên anh
And all that I so want to give you Và đó là những gì em muốn trao anh
It's only a heart beat away đó chỉ là một nhịp thổn thức của con tim
When I need love Khi em cần yêu thương
I hold out my hands and I touch love Em đưa tay ra và chạm tới
I never knew there was so much love Em chưa bao giờ biết rằng có nhiều yêu thương đến thế
Keeping me warm night and day Sưởi ấm em suốt đêm ngày
Miles and miles of empty space in between us Khoảng trống giữa chúng ta đến hàng vạn dặm
A telephone can't take the place of your smile Chiếc điện thoại chẳng thể thay thế nụ cười của anh”
(lời bài hát When i need you - Celine Dion)
Quyên khóc nhưng lời hát vẫn ngọt ngào và du dương. Chiếc micro trên tay nàng cũng đang run run. Ánh mắt nàng thì hướng về phía cuối khan phòng, về phía những hàng ghế trống như chờ đợi như khắc khoải. Đám đông im lặng thưởng thức những ca từ ngọt ngào. Và khi những thanh âm cuối cùng từ chiếc ghita ngân lên thì là những lời tán dương , những tràng pháo tay rộn lên không ngớt.
“ Bạn thực sự khiến chúng tôi khâm phục. Tôi chỉ có thể nói là bạn bè, cha mẹ và thầy cô, hãy tự hào về cô bé này. Cuộc thi hôm nay có thể là một sự không may mắn, vâng, một tai nạn không ai mong muốn xảy đến với bạn nhưng tất cả những gì mà bạn đã lthể hiện ngày hôm nay không một ai quên. Hoàng Lệ Quyên. Nào các chàng trai, cô gái hãy dành cho bạn ấy thêm một tràng pháo tay nữa.”
Đường đêm.
- Tôi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống đến đây thôi, chàng đưa nàng về nhé. Thằng Long cười nhăn nhở, phóng xe về trước.
Con đường từ phòng khám trở ra chẳng có một bóng người, đem đến một cảm giác trống trải. Tôi dìu nàng dìu nàng đi thỉng thoảng cũng giật mình bởi tiếng nấc khe khẽ.
Ông bác sỹ dặn đi dặn lại một câu tôi nghe đã mòn tai “ Cháu tránh đi lại, vận động mạnh trong khoảng 1 tuần, cuối tuần sau đến bác kiểm tra nhé. Tháo nẹp ra thì cũng phải đợi lâu đấy.”
“ Vâng, chúng cháu cảm ơn bác” – Tôi đáp.
Ngồi sau xe tôi nàng cũng khẽ gật đầu. Tôi đưa nàng về, nhà nàng ở cách khá xa trường. Suốt cả quãng đường dài tôi và nàng không nói một lời nào cả,chỉ có tiếng gió. Tiếc là gió thì không nói hộ được lòng tôi, mà lúc ở cạnh nàng thì các giác quan thiếu đi sự nhạy bén, tôi cũng không nghe được gió có nói hộ lòng nàng không.
Giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách vô hình mà tôi không phá vỡ nổi. Có đôi khi tôi quay lại, nhìn vào mắt nàng và định hỏi nàng một câu: “Quyên mệt không?” hay an ủi nàng nhưng lại nghĩ rằng, tốt hơn là không nên nhắc gì đến ngày hôm nay nữa.
Đưa Quyên vào tận cửa, tôi mới an tâm phần nào.
- Huy về đi, tớ ổn rồi. Nàng dịu dàng gật đầu
- Uh, Quyên nghỉ đi nhé. Nếu cần Huy giúp đỡ thì Quyên biết tìm Huy thế nào rồi chứ.- Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên lắc nhẹ.
Con đường rộng thênh thang thi thoảng le lói những ánh đèn từ những quán bán đêm. Những tiếng rao của những người bán rong hay mùi ngô nướng thơm phức quyện với mùi hoa sữa nồng nàn không khỏa lấp được tâm hồn của một chàng thi sĩ tương tư.
Liệu có phải là tình yêu không? Chính bản thân tôi cũng không biết rõ câu trả lời. Một điều duy nhất tôi chắc chắn thôi, là tôi đã đến vào lúc đó, ở cạnh nàng, ngày hôm nay, chính tại nơi đấy, khi nàng buồn bã và yếu đuối nhất và tôi thấy mình đồng cảm với nàng.
Đôi khi, bạn thích một người không phải vì ham muốn được chiếm hữu mà chỉ bởi vì lúc nhìn họ yếu đuối, đáng thương, bạn muốn được che chở cho họ, bao bọc lấy họ và bạn tin bạn sẽ làm được. Việc trở thành một người có ý nghĩa với ai đó trong đời làm bạn cảm thấy hạnh phúc.