Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường


“ Chỉ cần em đồng ý một điều kiện của tôi thì tôi sẽ giúp em, thế nào? “
Uyển Ngư lo lắng đến sắc mắt tái mét không còn giọt máu nào, còn Mạch Ngôn như vừa ý với câu hỏi anh nhếch mép, còn cô vẫn ngây thơ mà nghe xong cô còn ngay lập tức chấp nhận ngay.

“ Được, điều kiện là gì? “
Mạch Ngôn nghe được câu trả lời đúng ý liền cười thầm mà nói.

“ Làm bạn gái tôi một thời gian “
Nghe rồi Uyển Ngư liền mở to con mắt bàng hoàng nhìn về phía Mạch Ngôn.

Anh ta giỡn à? Làm bạn gái của anh ta ư? Làm bạn gái Tiểu Lão Bản nơi mình đang theo làm á? Giỡn chắc.

Mạch Ngôn thấy Uyển Ngư nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên có chút nghi hoặc và khó tin mà trầm tĩnh lên tiếng.

“ Nếu em thấy không được thì tôi cũng không ép em đâu “
Mạch Ngôn nhìn Uyển Ngư thở dài giả vờ tỏ vẻ chút buồn, nghe vậy cô liền thở vào nhẹ nhõm định lên tiếng thì Mạch Ngôn đã nói trước.

“ Em tự giải quyết với cô ta đi em trốn thoát cô ta lần này nhưng lần sau e là không được may mắn vậy đâu, cô ta 'chấm' em rồi đấy “
Mạch Ngôn chỉ nhìn Uyển Ngư rồi cười khẩy một cái, cô thoáng giật mình nhìn về phía cửa và bên ngoài kia của cánh cửa là một con ma hay quỷ cũng chưa rõ đang chực chờ cô ngoài đó.

Nghĩ đến lúc Uyển Ngư mở cửa ra gặp nó thì! cô không dám nghĩ đến thêm nữa, nếu cô từ chối Mạch Ngôn thì chỉ trốn thoát được lần này là nhờ trốn ở phòng anh ta, nhưng những lần sau thì sao?
Uyển Ngư sẽ bị cô ta úp sọt bất cứ lúc nào và bị cô ta giết rồi lột da để cô ta mặc vào à? Nghĩ đến đó mà cô ớn gai ốc rùng mình nhẹ cái nhìn Mạch Ngôn.

Anh ta chẳng biểu hiện gì cả, còn nhàn hạ chẳng để tâm mà uống nước và bấm điện thoại, cô đành cắn răng rồi chấp nhận điều kiện đó.

Uyển Ngư không muốn trở thành một bộ da cho cô ta mặc đâu nghĩ đến đã thấy kinh tởm và sợ hãi rồi.

“ Được, tôi đồng ý với điều kiện của anh “
Mạch Ngôn nghe được câu trả lời theo ý muốn mà cười tươi nhìn tôi.

“ Tốt, cho tôi xin phương liên lạc của em đi “
Uyển Ngư lấy điện thoại của mình ra để cho Mạch Ngôn quét mã Wechat và một số mạng xã hội khác và số điện thoại thường.

“ Vậy bây giờ làm sao tôi ra bên ngoài đây, nếu còn không ra trực quản lý chắc chắn sẽ la tôi mất “
“ Hiện tại em đã là người của tôi, thì làm gì phải sợ họ chứ? “
“ Nhưng chúng ta cũng chỉ! ”
Mạch Ngôn nhìn Uyển Ngư rồi cũng chỉ cười cái nhẹ rồi đứng lên, còn cô thì lo lắng bất an không thôi nhưng đổi lại anh thì dửng dưng chẳng có biểu hiện gì.

“ Đi theo tôi, tôi sẽ giúp em “
Mạch Ngôn đứng lên đi đến phía cửa thấy vậy Uyển Ngư cũng liền đứng lên đi đến và đi phía sau lưng của Mạch Ngôn còn anh mở cửa rồi đi ra bên ngoài.

Uyển Ngư đi phía sau vừa sợ hãi vừa hồi hộp khẽ ló đầu nhìn về phía trước, cô ta đang đứng ở gần thang máy cô ta đi qua đi lại nhưng đang canh ai vậy.

Thật là cô ta đúng là lì mà, vậy mà vẫn không buông tha cho Uyển Ngư nữa chứ? Vậy phải làm sao thoát đây? Không lẽ Mạch Ngôn đi thẳng đến thang máy luôn sao? Nếu vậy chẳng phải động mặt cô ta sao?
Uyển Ngư đi phía sau Mạch Ngôn mà trong đầu không ngừng suy diễn đủ trường hợp và cũng nghĩ đến những trường hợp xấu nhất.

Nhưng điều ngạc nhiên là Uyển Ngư và Mạch Ngôn đi ngang qua cô ta mà cô ta chẳng mẩy mây để ý đến.

Không! nếu nói đúng hơn là cô ta không thấy Uyển Ngư và Mạch Ngôn mới đúng, thật kỳ lạ cô và anh đi ngang cô ta và đứng chình ình ở đó mà chờ tháng máy mở cửa.

Ấy vậy mà cô ta chẳng để tâm, cô ta thấy cửa tháng máy mở cửa ra cũng quay lại nhìn, điều đó khiến tim Uyển Ngư nhảy thót một nhịp.

Uyển Ngư sợ hãi mà liếc nhìn cô ta, cô chỉ sợ cô ta phát hiện mà nhào đến cấu xé cô vậy, cô cùng Mạch Ngôn bước vào thang máy và tháng máy đóng lại cũng là lúc cô thở nhẹ nhõm.

“ Tại sao cô ta lại không thấy chúng ta vậy? “
Uyển Ngư nhìn Mạch Ngôn mà thắc mắc hỏi còn anh nhìn lại cô rồi chẳng nói gì, cô cũng không hỏi nữa, cứ thế cả hai trong tình thế chẳng ai nói với ai câu gì.

Tiếng ting quen thuộc thì cửa thang máy cũng mở ra, cánh cửa tháng máy vừa mở thì Uyển Ngư đã thấy chị quản lý đứng trước cửa tháng máy.

Thấy Uyển Ngư chị quản lý liền định mắng cô thì chợt thấy Mạch Ngôn đứng cạnh, chị ta liền tươi cười nhìn Mạch Ngôn.

“ Tiểu Lão Bản, chắc Uyển Ngư gây rắc rối cho ngài rồi “ Nhìn Mạch Ngôn mà tươi cười niềm nở.

“ Uyển Ngư còn không mau xin lỗi Tiểu Lão Bản rồi đi làm việc nhanh lên “ Nhìn sang tỏ hậm hực cáu gắt.

Uyển Ngư thấy chị quản lý khó chịu liền cúi nhẹ người rồi định bước ra khỏi thang máy, nhưng chân phải cô vừa đặt khỏi cửa tháng máy tay cô có thứ gì đó giữ lại.

Uyển Ngư quay lại nhìn mà thấy ngạc, Mạch Ngôn đang nắm lấy tay cô rồi kéo lại đứng sát vào người anh ta.

Chị quản lý thấy vậy cũng khá ngạc nhiên không kém, chị ta liền mở to mắt mà nhìn Uyển Ngư và Mạch Ngôn.

“ Đừng cho mình tự cao, biết điều chút đi “ Ánh mắt lạnh băng lườm quản lý.

“ Tôi! tôi không có ý đó, Tiểu Lão Bản tôi sai rồi “ Khẽ cúi đầu.

“ Nhưng Uyển Ngư đi khỏi khu trực thuộc chưa xin phép và còn làm phiền đến! ” Bị ngắt ngang.

“ Tại sao lại làm phiền tôi chứ? Người yêu tôi đến chỗ tôi thì sai sao? “ Nhướn mày tỏ ra khó chịu nhìn chị quản lý.

Nghe được câu đó từ miệng Mạch Ngôn mà Uyển Ngư há hốc mồm kinh ngạc, thấy vậy cô liền nắm lấy một góc áo anh mà kéo nhẹ.

“ Tiểu Lão Bản, anh định cho người trong khách sạn biết hết sao? “ Thì thầm.

“ Thì có sao chứ? Em là bạn gái tôi thì tôi nói là bạn gái, chẳng có gì phải che giấu cả “ Thản nhiên nói.

Nghe xong Uyển Ngư chỉ muốn đào cái lỗ rồi chui xuống đó mà trốn thôi, tại sao người đàn ông này lại có thể tự nhiên đến mức không biết ngượng cớ chứ?
“ Lần sao còn tái phạm thì nộp đơn thôi việc ngay cho tôi “ Nắm lấy tay Uyển Ngư rồi lôi đi.

Uyển Ngư chẳng thể kịp phản ứng liền bị Mạch Ngôn lôi đi một mạch đến chỗ quầy lễ tân.

“ Anh nói thế không sợ người khác dị nghị sao? “ Thắc mắc nhìn Mạch Ngôn hỏi.

“ Có gì mà phải dị nghị, em là bạn gái thì cứ nói là bạn gái “ Ung dung bỏ tay vào túi quần.

Uyển Ngư bất lực đỡ trán, nếu chuyện này mà truyền đến tai bà chị quản lý ca sáng chắc là cô tiêu đời mất.

Không hiểu sao tự nhiên lại nằm trong tình cảnh ngặt nghèo này nữa, đúng là số mình xui tận mạng mà.

“ Em ở đây trực đi có chuyện gì cứ lên phòng tìm tôi “
“ Hể? Cô ta còn đó sao tôi có thể lên đó được? “
Mạch Ngôn đi được vài bước nghe Uyển Ngư nói thế liền quay lại chau mày nhìn tôi đáp.

“ Em bị ngốc hay giả vờ ngốc vậy? Thế sao lúc nãy em chạy được lên tầng của tôi đang ở? “
Nghe đến đây đầu Uyển Ngư liền nhảy số, lúc nãy cô ta đuổi theo cô mãi rồi cô nhanh chóng phóng vào thang máy rồi đi lên thôi.

Nếu như cô ta không kím Uyển Ngư thì tuyệt đối không lên đó nữa mà chỉ cần cô ta kiếm cô thì làm giống ban nãy là được.

“ Tôi biết rồi “ Uyển Ngư gãi gãi đầu rồi cười ngượng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui