“Chuyện là như thế này…” Yahoo nói xong, nhìn Baidu, “Tên Google kia căn bản không phải là kiểu thanh niên ưu tú thành đạt gì đâu, nhiều ý đồ xấu của hắn còn khiến người ta phải kinh sợ đó.”
Yahoo vừa nói gì cơ?
“Google ấy hả… Thật ra tôi từng bị hắn chơi đểu một lần… Vào thời điểm công ty của tôi lâm vào bế tắc, một công ty khác thừa dịp đó định thu mua công ty của tôi. Không còn cách nào khác, tôi phải tìm Google nhờ giúp đỡ, hy vọng sự hợp tác của hắn sẽ mang lại kết quả khả quan…”
Baidu hình như có nghe nói qua chuyện này.
“Không ngờ tên chết tiệt đó ngoài miệng thì nói lời dễ nghe, nhưng bên trong lại không hề muốn giúp đỡ tôi, ngược lại tôi còn rất ngu ngốc mà nói dữ liệu chủ chốt cho hắn…”
Thằng này ngu vãi… Cỡ Baidu mà thấy đứa nào ngốc như vầy chắc cũng sẽ không cứu đâu…
“Cho nên việc hợp tác cứ thế mà kết thúc qua loa, hơn nữa tôi còn bị hắn cười cho một trận, thật thất bại mà!” Yahoo bổ sung thêm một câu, khiến Baidu giật mình ngỡ ngàng.
Thật nghĩ không Google lại là người như thế… Vậy, rốt cuộc mục đích anh ấy tiếp cận mình là gì…?
( Tác giả: Chuyện này từng gây sóng gió một thời… Microsoft muốn thu mua Yahoo, còn Yahoo để tự bảo vệ mình cũng như muốn chứng tỏ thực lực nên hợp tác với Google, qua đó Google sẽ để các quảng cáo được hiển thị trên trang dịch vụ tìm kiếm của Yahoo… Xin được ngàn lần cảm tạ Linh Môi Mộng Vũ đại nhân đã cung cấp tư liệu này ~~
Theo Cá biết thì chuyện này xảy ra vào năm 2008, ai có hứng thú thì đọc ở đây nha: http://.tin247.com/vnmedia_yahoo_bo_microsoft_bat_tay_google-4-32653.html )
Chủ quán nước đá bào đến gần bọn họ: “Xin lỗi, tôi sắp phải đóng cửa rồi, hãy đến đây lần sau nhé.”
Hai người lúc này mới phát hiện người trong quán đã về hết. Nhìn đồng hồ đeo tay, Yahoo hơi khó hiểu: “Bây giờ mới bốn giờ chiều mà sao trời đất tối tăm quá vậy nhỉ?”
“Bão đổ bộ vào đất liền rồi. Hai người chưa biết sao?”
Bão? Yahoo và Baidu nhìn nhau, có loại này nữa hả?
Bất quá, bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ chính là chứng cứ rõ ràng. Lúc Baidu và Yahoo đi tới đường cái, mưa bắt đầu rơi xuống và càng lúc càng lớn.
Sau đó mưa xối xả bao trùm tất cả mọi vật. Yahoo nói to với Baidu: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Baidu suy nghĩ một chút, thật sự là không còn chỗ nào khác để đi cả: “Qua nhà tôi đi…”
“Này, hai người sao lại ở đây?”
Một chiếc xe đen bóng nhoáng dừng bên đường, cửa sổ hạ xuống: Google? !
Baidu ậm ừ chẳng biết nói gì, còn Yahoo thì lên tiếng: “Mưa to như vầy mà còn lái xe đi chơi… Google anh cũng rảnh ghê ha!”
“Giờ không phải lúc nói nhảm.” Google nhíu mày nhìn hai người ướt sũng nước mưa.”Lên xe.”
Yahoo mở cửa xe, đẩy Baidu vào trước.
Thấy cảnh đó, lông mày Google càng nhăn nhíu.
“Lái xe đi Google, còn đợi gì nữa?” Yahoo bất mãn lên tiếng, hoàn toàn không thấy anh nhà Google đang căm tức nhìn trừng trừng bàn tay đang nắm chặt lấy Baidu của mình.
Google lấy lại giọng điệu bình tĩnh: “Baidu, ra ghế trước ngồi.”
“Ơ?” Baidu khó hiểu.
“Tôi không muốn nhắc lại lần nữa đâu…” Google thật sự nổi giận rồi.
“A… Được.” Baidu nhìn cái gân xanh đang ẩn hiện trên trán Google, cảm thấy vô cùng kinh khủng, vội vã xuống xe để đổi chỗ.
Yahoo bị ngồi lẻ loi đằng sau thì dĩ nhiên là khó chịu.
Xe chạy đến một khu chung cư cao cấp. Yahoo quan sát toà nhà trong mưa, kinh ngạc: “Này Google, đừng nói là anh sống ở đây đi nhé…”
Thằng này sao mà đại gia dữ vậy! Đất mỏ vàng, biệt thự cao cấp! Google chết tiệt! !
“Câm miệng…” Bên ngoài trời mưa to tầm tã, đã vậy bầu không khí âm u của Google tạo ra bên trong xe còn kinh khủng hơn nữa. Yahoo và Baidu chẳng ai dám nói tiếng nào.
Lên căn hộ tách biệt nằm trên tầng ba của mình, Google trước tiên ra lệnh cho hai bạn trẻ đi tắm: “Yahoo, tắm ở lầu một. Baidu, cậu lên lầu hai.”
“Làm chi cho phiển phức vậy, tắm chung đi…” Yahoo kéo Baidu đi.
Ầm! Google nện một quyền lên mặt bàn. Xong, một cơn bão kéo đến trong mắt, tín hiệu cảnh báo: đỏ, mức nguy hiểm: cao độ!
Yahoo nhìn ra liền phản ứng, lòng cười thầm, buông tay Baidu ra: “Nói sớm một tí là được rồi, Google.”
Làm chi phải âm thầm như vậy, để bây giờ tao không tìm được lý do “trả thù” mày rồi đây này…
Thù cũ hận mới thi nhau ngoi lên, Yahoo đi vào phòng tắm, ngực tính toán làm cách nào để đoạt được Baidu đồng thời có thể xúc phạm mạnh mẽ nhất tới lòng tự trọng vững chắc của Google.
Yahoo cũng chẳng hề biết rằng hắn đã đắc tội Google từ lâu lắm rồi, lần này chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi.
.
.
Dầm mình trong màn mưa mịt mù, NetEase có một loại cảm giác thất bại trầm trọng, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
“NetEase!” Đứng dưới mái hiên, Sohu gọi to, “Liên lạc được với Sina rồi!”
NetEase phóng tới trong chớp nhoáng. Sohu đứng cạnh bên mà kinh đảm: Này… này… này… Chỉ cần một chữ “tình” và một chữ “yêu” là có thể luyện thành tuyệt thế thần công như thế sao… Mình đây cũng muốn thử quá…
Chộp lấy điện thoại, NetEase phẫn nộ rống ra toàn bộ những lo lắng lúc trước: “Hỗn đản! Vì sao không chịu nghe máy?!”
Sina bên kia rõ ràng là bị doạ chết khiếp rồi. Qua một hồi mới nói được một câu: “Ờ… xin lỗi…”
“Xin lỗi mà có tác dụng thì thế giới này đã thống nhất hồi nào rồi!” NetEase tiếp tục trong cơn giận dữ: “Giờ đang ở đâu?!”
“Trong quán cà phê… Gần quảng trường thành phố …”
NetEase tắt máy định rời đi.
“Chờ đã! Anh định cứ như vầy mà đi đó hả? !”
Sohu gọi giật ngược giúp NetEase tỉnh táo lại. NetEase lúc này mới quay đầu đi về hướng bãi đỗ xe ngầm, vẻ tái xanh trên mặt vẫn chưa biến mất.
Cái tên già này… Sohu đuổi theo, nhìn tấm lưng bức bối của NetEase. Đừng nói là vẫn đang giận đi nhé, từ lúc nào gã lại trở nên keo kiệt như vậy nhỉ?
.
.
“Tôi cá NetEase sẽ đến trong vòng ba mươi phút. Tianya nâng cốc cà phê nóng hổi, làn khói mỏng manh chầm chậm lan toả.
“Anh đùa hả? Bình thường từ chỗ gã đến đây ít nhất cũng hai mươi lăm phút, chưa kể đến thời tiết như thế này…” Sina dùng lý lẽ mà phủ định.
Mop ôm cốc cà phê, dường như không cảm giác được sức nóng toả ra, cứ mãi ngồi thẫn thờ.
May là quán cà phê này không đóng cửa, Mop và Sina đi loạn trên quảng trường mới có nơi để trú mưa. Vào cửa thì không chỉ phát hiện quán vẫn còn phục vụ mà còn bắt gặp được Tianya đang ngồi nghe nhạc viết blog nữa.
Có điều giá cả thì hơi cao hơn bình thường một chút. Nhưng dù sao cũng chỉ tăng khoảng 10% mà thôi, nói chung là tên chủ quán gian thương này cũng có chút lương tâm.
Tianya nhìn đôi mắt dại ra của Mop, âm thầm thở dài. Đảo mắt lại thấy Sina vẫn chẳng hay biết gì cả, càng cảm thấy vô lực.
Tiện tay refresh trang chủ một cái, phát hiện có mail mới.
Đến từ Myfreshnet: Tianya, bây giờ anh còn ở quảng trường không?
Nhanh chóng đánh máy trả lời: Ừa, còn gặp Sina với Mop nữa.
Myfreshnet tiếp tục: ba người mấy anh thiệt đúng là tổ hợp kỳ lạ… À, Google bảo tôi nhắn anh ghé qua nhà hắn rước Yahoo đi đi.
Tianya thắc mắc: Liên quan gì tới tôi?
Myfreshnet buông tay: Làm sao tôi biết được.
Tianya từ chối: Không đi đâu, ai biết đi sẽ bắt gặp cái gì, lỡ đâu thấy cảnh xếp hình 18+ nữa, tôi cũng không muốn bị coi là bóng đèn đâu.
Myfreshnet bỗng kích động lên: Ôi chao~ Nhớ mượn camera kỹ thuật số chụp nghe chưa? ! Tôi sẽ mua ảnh chụp của anh! !
Tianya hết cách: Tôi nói là tôi không đi mà…
Myfreshnet tiếp tục kích động: Còn nữa còn nữa, Mop với Sina đang ngồi kế anh đúng không, hỏi hai đứa nó ngay xem đã xảy ra chuyện gì giữa Yahoo và NetEase ở phòng làm việc vậy! Tôi muốn có tư liệu sinh động cơ! !
Tianya lặng yên nhìn màn hình ba giây, rời khỏi hòm thư.
Cửa quán bị đẩy ra, một bóng người lao vào. Tianya cúi đầu ngắm nghía đồng hồ đeo tay: “Tôi đã nói mà, mới có hai mươi bảy phút, NetEase còn đáng tin hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa.”
Khóe miệng Sina hơi co rúm một chút, không biết cảm nghĩ ra sao về câu nói này.