Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia... Lão Tử Rất Thích Hắn A!

Tiếng phanh xe thật to, phảng phất như xé rách không trung.

Hai người khiến cho con đường đông đúc trở nên hỗn loạn. Xe của Sina dừng ngay giữa đường, xe cộ tới lui phải dừng lại để chờ bọn họ di chuyển. Một lúc sau liền vang lên tiếng kèn xe inh ỏi cùng tiếng quở trách của các tài xế.

Sina ngồi trong xe tức giận nhìn NetEase. Chân NetEase thiếu chút nữa đã chạm vào biển số xe đằng trước.

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

Giọng NetEase bình tĩnh, không giống như kẻ vừa lăn ra khỏi bánh xe.

Sina cúi đầu, tay cầm lái run run.

Cậu cho xe quay về bãi đỗ xe lần nữa. Hai người tuỳ tiện tạt vào một quán cà phê gần đó.

Trầm mặc thật lâu. Cho đến lúc ly cà phê trước mặt sắp tan hết hơi nóng, Sina mới buồn bã nói một câu.

“Tôi hận anh.”

Cho dù gặp phải chuyện gì, anh đều chỉ mang một bộ dạng vô cảm, chưa từng có lấy một sự vui mừng, càng không nói đến một cái giật mình hoảng hốt. Cho dù có chuyện gì, anh đều sẽ tìm được hướng giải quyết cho mình, nhưng chưa bao giờ nhìn đến cảm nhận của những người khác.

Nói cho tôi biết đi, cuối cùng anh muốn gì? Cuối cùng là vì sao?

Sina gào thét trong lòng, nhấn chìm con người trước mặt này trong vô vàn những vấn đề chôn sâu dưới đáy tim. Khi NetEase gọi điện thoại tới, sau khi biết chuyện của gã với Mop, lòng Sina bất chợt dâng lên một cảm giác mệt mỏi xa lạ.

Cậu biết. Cậu đã kiệt sức rồi.

NetEase không phải người có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn. Gã hành động quá sức mình, thỉnh thoảng sẽ ôn nhu nhưng lại càng làm cho người ta không chịu nổi —— gã luôn luôn cho rằng ôn nhu kia sẽ mang đến hạnh phúc cho người khác, lại không biết nó chỉ có thể khiến cả hai rơi vào tình trạng càng thêm mập mờ.

Tôi trong mắt anh chỉ là kẻ có thể bị vứt bỏ tuỳ ý sao?

Nếu như vậy, vì sao lúc trước lại cho tôi hy vọng, cho tôi cảm giác rằng mình đã có được anh?

Những điều muốn nói thực sự nhiều lắm. Bao nhiêu con chữ trong đầu, để rồi cuối cùng, chỉ còn lại ba từ ngắn ngủi này đây.

Nói xong câu đó, trái tim Sina co quắp mãnh liệt. Ra là đau đến vậy, nhưng mình vẫn chưa nói hết mà…

“Anh xin lỗi.”

Ồ… Anh nghĩ những lời này là đủ sao?

Sina đang định nói với NetEase hết một lần cho xong, lại chợt thấy bóng dáng nho nhỏ đứng bên bàn. Ấy?

Gương mặt Mop đầy nước mắt vô cùng thê thảm. Cậu vừa khóc thút thít vừa nhịn xuống nước mắt. Sina kinh ngạc nhìn cậu, bỗng phát hiện NetEase cũng đang mang một bộ dáng khó hiểu.

Mop tiếp tục ôm mặt, khóc lóc thảm thiết, cứ thế mà nói không ra lời. Lúc này lại chui ra một vị khách bất ngờ.

Yahoo vỗ vai Mop, nhìn về NetEase và Sina: “Cậu ấy có chuyện muốn nói với hai người.”

Ơ?

“Em… xin lỗi…” Giọng Mop nức nở nghẹn ngào, “Net… NetEase… Em đã… lừa gạt anh, giữa hai người chúng ta… không có gì hết.”

NetEase sửng sốt. “Không thể nào, vết tích trên tấm trải giường…”

“Là… là do em cố ý làm… sợ anh không tin…”

Hự… NetEase thật muốn đấm cho nó một đấm, thằng ranh chết tiệt! ! Hại mình bị hiểu lầm đến mức này… Tên nhóc ranh em cố ý để anh bị phỉ nhổ đến tận cùng thế này mới chịu phải không? ! !

Yahoo nhìn gân xanh nhảy nhót trên trán NetEase, vội vàng kéo Mop ra. Quay đầu nhìn cửa, đại đội nhân mã nhiều chuyện kia cũng nên tới rồi chứ nhỉ, sao bây giờ còn không thấy bóng ma nào hết vậy, đang làm cái gì vậy trời?

NetEase như trút được gánh nặng, quay đầu lại nhìn về phía Sina, không kìm được vui mừng trong giọng nói: “Sina, em hẳn đã nghe thấy…”

Thật bất ngờ, Sina mặt không biểu cảm đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Mop có lỗi của nó. Nhưng NetEase…”

Nâng mắt lên, Sina tự nhủ với chính mình, đây là lần cuối cùng… lần cuối cùng nhìn gã.

“Người tôi càng không thể tha thứ chính là anh.”

.

.

“Mấy người đến cũng ít có trễ lắm…” Mãi đến khi Sina rời quán cà phê được hai mươi phút, “đại đội nhân mã” vốn cắm cọc ở quán cà phê Sohu mới tìm ra được chỗ này. Yahoo bất mãn trừng đám người đến trễ, “Sao vậy, không tin tôi tới mức này luôn à?”

“A ha ha ha… dĩ nhiên là không phải…” Sohu cười xởi lởi, “Tại bị kẹt xe, rồi lạc đường nữa…”

Myfreshnet nhìn Mop với ánh mắt cảm thông. Thằng nhóc lại giở trò hạ lưu đến nhường này chỉ để giữ lấy NetEase, thảo nào đến bây giờ cậu vẫn co rúm, không dám nhìn thẳng vào NetEase đã sớm đông đá.

MSN nhìn Yahoo: “Sao cậu có thể dính vào chuyện này thế nhỉ?”

“Nếu như anh đi tới cổng công ty, đột nhiên chứng kiến tổng giám đốc cao ốc đối diện chuẩn bị đâm xe vào người ta, thì có hiếu kỳ không?”

Ờ… Lúc này cả đám mới nhớ, công ty Sina đối diện Yahoo mà.

“Còn cậu này…” Yahoo chỉ chỉ Mop, “Là tôi gọi điện thoại cậu ta đấy.”

Trùm thật, trong thời gian ngắn như thế mà đã tra được chân tướng. Phỏng chừng Mop đã bị sốc sau khi nhận được điện thoại, bằng không cậu ta cũng sẽ không nước mắt ngắn dài mà kể ra sự thật.

Nhưng Sina đã đi mất rồi. Ban đầu mấy thiên tài lắm chuyện còn đang suy nghĩ tìm biện pháp, nhưng giờ thì nhẹ nhõm rồi. Mọi người trao đổi ánh mắt, chuẩn bị thay Sina dạy dỗ cái đứa hiện tại vẫn chưa biết mình đã làm sai điều gì cho ra hồn một chút.

Quyết định xong rồi liền rút về hang ổ. Sohu điện thoại hẹn Tianya đến quán cà phê của mình, MSN kéo NetEase vào chỗ ngồi trên xe ý bảo gã theo mình, còn Myfreshnet kéo Mop vào taxi trên đường. Google đi cuối cùng, nhìn Yahoo đang đứng ngốc bên cạnh và cũng không có ý định đi theo cả bọn, nói: “Đứng ngơ ngơ ở đó làm gì, đi chung đi.”

“Hả?” Yahoo còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

“Lần này phải cảm ơn cậu rồi.” Google cười nói. Hắn biết Yahoo trước mặt đã không giống như ban đầu nữa rồi. Từ khi nào đã thay đổi thế nhỉ…? Thằng ranh luôn luôn háo thắng này…?

“Có hứng thú gia nhập với bọn tôi không? Nếu nằm trong nhóm nhiều chuyện của quán cà phê Sohu thì dĩ nhiên là cậu có thể chưa quen với bầu không khí này đấy.”

“Ha ha…” Yahoo nhìn Google đang cười như tên trộm, “Ngay cả anh cũng thích ứng thành công với chốn hỗn loạn đó thì đối với tôi mà nói cũng chẳng có vấn đề gì đâu!”

Cách Tết âm lịch còn hơn những mười ngày, nhưng quán cà phê Sohu đã sớm treo ***g đèn đỏ Trung Quốc gì đó, trông rất có không khí hân hoan. Đối với mấy thể loại nghi vấn đại loại như “Trong quán cà phê bình thường cũng trưng mấy thứ này ư?”, Sohu lập tức bày ra dáng cười đểu như mấy tên nhà giàu mới nổi: mọi người vui vẻ là tốt rồi, tính toán chi mấy đồng tiền này a…

(Tác giả: Ê ê, mọi người đang bàn về vấn đề tinh thần mà, Sohu anh sao lại hiểu thành vấn đề vật chất rồi… )

Ly cà phê nóng hổi trước mặt mỗi người, đúng vậy, đã đến lúc giãi bày khúc mắc câu chuyện rồi.

“Chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh đấy NetEase. Thành tích phong lưu đã đạt kỷ lục rồi đó…” Sohu từ trước đến nay vẫn chưa nếm được mùi vị tình yêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội phát tiết sự tiếc nuối cho thứ mà mình chưa có cái gì gọi là kinh nghiệm.

Yahoo thì đồng cảm: “Thôi, gã cũng thảm quá rồi, bây giờ còn đang trong trạng thái đầu gỗ kìa, căn bản chưa phản xạ được kìa.”

NetEase ngồi trên sô pha, cúi đầu, không có biểu cảm, gian nan nhấn rõ từng từ: “Uây, mệt mỏi quá…”

Mọi người im lặng. Ai cũng biết gã với Sina rất khó để làm lành. Tính cách Sina lại luôn giữ mọi thứ trong lòng… Vậy mà lần này, NetEase thực sự đã chọc giận Sina. Nếu lúc đó NetEase không tự ý quyết định “phụ trách Mop”, nếu gã chịu bàn với Sina… thì đã không có kết quả như hôm nay.

Chỉ tiếc là không có “nếu”.

“Vậy chút tính sao?” Sohu đẩy đẩy NetEase, nhìn gã trông không giống ngày thường thế này thật là khó chịu.

“Không biết.” NetEase lảo đảo đứng dậy. Câu nói ban nãy của Sina vẫn còn vang trong đầu gã. Khi cậu nói “Tôi hận anh”, NetEase còn nghĩ đó chẳng qua chỉ là đùa vui, rằng mình sẽ tìm được cách giải quyết. Khi Mop nói ra sự thật, NetEase thực sự nghĩ rằng chuyện này có thể cho qua như thế, Sina và mình còn có thể trở về như lúc như trước, còn có thể sống như chưa hề xảy ra chuyện. Thế nhưng… với lời cuối cùng mang theo vẻ lãnh đạm và cả vô vọng của Sina, gã mới hiểu được, có một số việc không cách nào có thể vãn hồi được nữa.

Vậy là, mỗi người một ngả như vậy sao?

Khi ra phía cửa chuẩn bị về, sóng mũi NetEase dần cảm thấy cay cay. Không tốt rồi, phải rời nhanh nhanh mới được.

“NetEase… !” Âm thanh yếu ớt ngăn cản bước chân của NetEase.

Mop đứng dậy, gập người thật sâu với một NetEase không hề nhìn lại mình.

“Em xin lỗi… Thật… Xin lỗi.” Giọng nói nghẹn ngào đến mức không nghe rõ.

NetEase lắc đầu. Quên đi, Mop, đúng là em sai, có điều giữa anh và Sina đã có một khe nứt thật dài, em chỉ khiến khe nứt ấy hiển hiện ra mà thôi. Có lẽ, bọn anh thực sự không phải cùng một dạng người. Hoặc có lẽ, gặp nhau vốn dĩ đã là sai lầm?

“NetEase… Anh đừng quá bi quan.” Myfreshnet thừa dịp NetEase chưa cất bước mà vội nói: “Kia… Đừng trách tôi nhé, tôi chỉ nghĩ rằng anh cho Sina quá ít cảm giác an toàn… cho nên… Quan hệ giữa hai người không có mỏng manh đến vậy đâu, giải thích với cậu ấy một lần nữa đi, đừng bao giờ buông tay… !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui