Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: May

Tống Thanh Xuân phát hiện ánh sáng, liền quay đầu lại, cách kính chắn gió, chạm phải tầm mắt của Tô Chi Niệm.

Cuộc điện thoại giữa anh và cô đã sớm bởi vì cắt đứt bởi vì không có tín hiệu, nhưng một tay của anh vẫn còn giơ điện thoại di động dán ở bên tai, trong nháy mắt tầm mắt anh và cô chạm vào nhau, bởi vì khoảng cách có chút xa, đèn xe quá chói mắt, cô lại hoảng hốt mơ hồ thấy không rõ, vẻ mặt anh giống như lơi thả lỏng ở trong tích tắc, thậm chí anh luôn luôn bình tĩnh thong dong, lại giống như là bởi vì quá khẩn trương, miệng hơi hơi động đậy, giống như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tống Thanh Xuân cho rằng là mình xuất hiện ảo giác, chớp chớp mắt, vừa mới chuẩn bị nhìn rõ một chút, xe Tô Chi Niệm liền gào thét xẹt qua cạnh cô, tốc độ xe cực nhanh, giống như bản thân anh, cơn gió mang theo sắc bén, lạnh cứng.

Xe quay đầu ở nơi phía trước không xa, theo đó là một tiếng thắng gấp, bánh xe ma sát mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, sau đó xe liền vững vàng dừng lại ở trước mặt Tống Thanh Xuân.

Cửa xe đẩy ra, Tô Chi Niệm nhanh chóng xuống xe, đến cửa xe cũng không đóng, liền sải bước tiêu sái đi về phía Tống Thanh Xuân.


Anh xuống xe có chút gấp, không có khoác áo khoác, chỉ là mặc một áo sơ mi trắng đơn bạc, gió trên sườn núi rất lớn, thổi rán loạn tóc của anh, làn da cũng bị gió rét lạnh thổi đến đỏ rực.

Tống Thanh Xuân nhìn thân ảnh cao ngất của Tô Chi Niệm đi từng bước một về phía mình, đầu óc có chút lờ mờ.

Tốc độ nhảy lên của trái tim cô theo anh tới gần, bắt đầu chậm lại một chút giống như kỳ tích, thẳng đến khi anh dừng lại ở trước mặt cô, tốc độ tim đập hoàn toàn ổn định.

Anh cao hơn cô rất nhiều, đứng ở trước mặt cô, gần như giúp cô che khuất lại toàn bộ gió lạnh thổi vào mặt.

Lúc anh thấy cô khóc sưng đỏ mắt, mi tâm lơ đãng nhíu lại, sau đó mới mở miệng, giọng nói đạm mạc: "Đi thôi."

Lịch sử luôn tương tự khiến cho người ta kinh ngạc, chỉ là hai chữ đơn giản, lại khiến cho Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả liền đỏ cả vành mắt, hình ảnh vụn vặt ngủ say trong trí nhớ đã lâu, hoàn toàn bị đánh thức.


Cô nhớ lại lễ giáng sinh vào một năm anh ở nhà họ Tống kia, cô ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm Tần Dĩ Nam, kết quả thương tâm ra về, đó cũng là một đêm khuya trời đông giá rét như vậy, người cô không có một xu, một mình ở sân bay Bắc Kinh không về nhà được, chỉ đơn thuần ôm tâm thử một chút gọi điện thoại cho gia đình, sau đó anh liền đuổi tới ...

Lúc đó anh còn không trầm ổn thâm sâu như bây giờ, nhưng biểu hiện lại giống hôm nay như đúc, cũng là khẩn cấp thắng lại như vậy, cũng là không đóng cửa xe liền vội vàng đi tới chỗ cô như vậy, vào lúc đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt cũng thiếu kiên nhẫn, ngữ khí đạm đạm, ngay cả lời nói cũng là hai chữ "Đi thôi" giống nhau như đúc.

Lúc đó, tuổi của cô còn rất nhỏ, đối với anh khi đó, chỉ có cảm tạ đơn thuần, không giống như hiện tại vậy, cảnh tượng tương tự với quá khứ, đáy lòng quay cuồng, nhưng lại không có cách nào kiềm nén cảm động.

Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân yên lặng nhìn mình chậm chạp không động, mi tâm lại nhăn một chút, hỏi: "Sao lại không đi?"

Cô vẫn không có lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt của Tô Chi Niệm lộ ra một chút khẩn trương: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tô Chi Niệm nói, liền giơ tay lên, sờ sờ đầu Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân hoàn hồn, lắc lắc đầu với Tô Chi Niệm: "Tôi không có việc gì."

Sau đó liền rủ tầm mắt xuống, che lại đôi mắt nhiễm chua xót, dừng một lát, lại mở miệng, tiếng nói nhỏ bé, rất nhỏ nhẹ: "... Chúng ta trở về thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận