Editor: May
Tô Chi Niệm, nếu như giờ phút này mày về Vĩnh Huy Hoa Uyển, mày biết điều này đại biểu cái gì không?
Đại biểu, cô không thể giống như cô gái cùng tuổi, tay trong tay dạo phố với người đàn ông yêu mến; cô không thể giống như tất cả cô gái, mặc lên áo cưới xinh đẹp kinh diễm xuất giá... Cô sẽ mất đi rất nhiều rất nhiều tốt đẹp, sau đó, cô còn sẽ nhận phải rất nhiều rất nhiều hắc ám, bị người phỉ nhổ, bị người chỉ trỏ, bị người nghị luận.
Cô có người yêu, nhưng lại mãi mãi không có cách gì nắm giữ một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả cô và người yêu của cô hẹn hò, cũng phải lén lén lút lút, không thể gặp một chút ánh sáng.
Theo tuổi tác trưởng thành, cô bắt đầu hâm mộ cô gái bên cạnh, bởi vì bọn họ một người tiếp một người làm mẹ, mà cô mãi mãi cũng không thể nắm giữ một đứa bé.
Trong cột chồng của cô, cả đời đều là chỗ trống, nếu già rồi, anh đi trước một bước, cô đến con cái dựa vào cũng không có.
Cho nên, Tô Chi Niệm, mày xác định mày muốn trở về Vĩnh Huy Hoa Uyển sao?
Mày xác định mày muốn vọt tới bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào trong lòng, nói với cô ấy, Đình Đình, liền giống như em nói, anh không cưới, em không gả, chúng ta cứ như vậy ở cùng một chỗ cả đời sao?
Chỉ cần mày xác định, mày liền có thể có được tốt đẹp mà cả đời này mày muốn lấy được nhất, nhưng mà, tốt đẹp mà cả đời này mày muốn lấy được nhất, sẽ bởi vì sự xác định của mày, mất đi toàn bộ.
Xe quẹo phải, nhanh chóng rẽ vào tiểu khu Vĩnh Huy Hoa Uyển, Tô Chi Niệm thành thạo chuyển tay lái, quẹo trái ở phía trước, mắt thấy biệt thự của anh, cách anh càng ngày càng gần, tâm tình của anh trở nên càng lúc càng oanh liệt.
Tô Chi Niệm, mày yêu cô ấy như vậy, mày nhẫn tâm khiến cho cô ấy vì mày, vứt bỏ tất cả tốt đẹp và quang minh, theo mày vĩnh viễn trốn tránh ở trong địa ngục hắc ám sao?
Tô Chi Niệm, mày nhẫn tâm sao?
Hung hăng tanhg gấp một cái, xe đột nhiên ngừng ở cửa biệt thự, lốp xe ma sát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Gần như không có bất kỳ dừng lại nào, một giây sau, Tô Chi Niệm liền chuyển tay lái, đột nhiên quay đầu, giẫm mạnh ga, tốc độ nhanh chóng lại nhảy lên rời khỏi cửa biệt thự.
Không nhẫn tâm.
Cho dù những lời nói kia của cô, thật rất đánh động anh, nhưng anh vẫn không nhẫn tâm.
Không nhẫn tâm kéo cô xuống địa ngục, không nhẫn tâm để cho cô mất đi tất cả quang minh và xán lạn mà một cô gái nên có, càng không nhẫn tâm cô bởi vì một Tô Chi Niệm, vứt bỏ tất cả toàn thế giới.
-
Một giấc ngủ này của Tống Thanh Xuân đặc biệt sâu dài, lúc tỉnh lại, đã là buổi trưa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang nồng.
Cô ngủ gần mười hai tiếng, ở trong chăn ấm giãn tay chân ra một chút, dựa vào trên giường, biếng nhác không muốn dậy.
Hôm nay là thứ bảy, cô ôm chăn mền tìm một tư thế thoải mái, híp mắt, chuẩn bị dựa ở trên giường một lát, chờ lát nữa, đi tìm Tô Chi Niệm tính sổ, kết quả ai biết vừa dựa vào này, khi mở to mắt, chính là lúc chạng vạng tối.
Tống Thanh Xuân ngủ lâu như vậy, vẫn cảm thấy có chút không đủ, cô ngáp, xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng trước, lúc xuống lầu uống nước, Tống Thanh Xuân phát hiện biệt thự bị cô làm rối thành một nùi, không biết đã được người thu dọn chỉnh tề từ lúc nào?
Tô Chi Niệm không ở nhà, cửa sổ lầu một mở, gió lạnh chạng vạng từ từ thổi vào trong, rèm cửa lụa mỏng phiêu diêu bất định.
Tống Thanh Xuân uống một mạch nước, phát hiện bụng đói khó chịu, mở tủ lạnh của Tô Chi Niệm ra, tìm lung tung một vài thứ, lấp đầy dạ dày, mới xách túi, rời khỏi biệt thự của anh.
Tống Thanh Xuân trước gọi điện thoại Tô Chi Niệm, không người tiếp nghe, sau đó cô liền điện thoại về nhà.