Editor: May
Tống Thanh Xuân biết được từ trên nhật ký của Tô Chi Niệm, vào năm cấp ba kia, sau ngày anh say rượu ngủ với cô liền mua cho cô một chiếc nhẫn.
Chỉ là cô luôn chưa từng thấy chiếc nhẫn kia.
Giờ này phút này, Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm đưa tới trước mắt mình, hộp gấm đựng nhẫn có chút mài mòn ở mép ranh, nghĩ, đây có lẽ chính là chiếc nhẫn mà Tô Chi Niệm đã mua cho mình vào nhiều năm trước đi?
Thành thật mà nói, kiểu dáng chiếc nhẫn này thật rất cũ kỹ, xấu muốn chết, kim cương rất nhỏ, nhìn rất keo kiệt, tỉ lệ kim cương cũng không phải rất tốt, chia cắt cũng không đủ hoàn mỹ, hơn nữa có lẽ do nhẫn bị Tô Chi Niệm lấy ra xem quá nhiều lần, thoạt nhìn đã có chút cũ.
Tống Thanh Xuân nhìn chiếc nhẫn không xinh đẹp tinh xảo cũng không nổi bật này, dù là lúc này không có tình cảnh cầu hôn long trọng, không có nhẫn kim cương kim cương cầu hôn vô giá, nhưng trong đáy lòng cô vẫn bị cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt không khống chế được rơi xuống càng mãnh liệt.
Bởi vì chiếc nhẫn này, nhận lấy tình sâu không thọ trong những năm gầy đây của anh đối với cô.
Dù không đắt tiền, dù rất khó coi, dù không đáng chú ý, nhưng đối với cô mà nói, lại là món quà đẹp nhất mà cô nhận được trong đời này kiếp này.
“Được...” Tống Thanh Xuân chỉ mở miệng nói một chữ, cô liền giơ tay lên, che miệng không khống chế được khóc ra tiếng, nước mắt của cô, rất nhanh làm ướt sũng bàn tay của cô, cô liều mạng gật đầu với anh, khẩn cấp vội vã duỗi tay đến trước mặt anh, thẳng đến khi anh đeo chiếc nhẫn lên tay cô, cô mới nức nở nghẹn ngào bổ sung câu nói kế tiếp: “... nha.”
-
Đêm nay Tô Chi Niệm đặc biệt có tinh thần, tinh thần đến khi tất cả nhà họ Tống, thậm chí toàn bộ thế giới đều rơi vào ngủ say, anh vẫn còn phấn khởi không kiềm chế được.
Anh không có chút xíu buồn ngủ, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, khẩn cấp vội vã hy vọng trời lập tức sáng, sau đó đi công ty chia sẻ với tất cả nhân viên một chút vui sướng và hạnh phúc của mình.
Nhưng mà, mặc cho anh sốt ruột như thế nào, đêm tối mênh mông, trời sáng vẫn chậm chạp không tới.
Tô Chi Niệm dùng sức đạp đạp giường, trở mình, có chút buồn bực nghĩ dưới đáy lòng, trước đây khi anh không có được Tống Thanh Xuân, cảm thấy đêm khuya quá dài thì thôi đi, sao hiện tại anh và cô đều ở cùng một chỗ, đêm tối lại trở nên càng dài chứ?
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân ngủ rất say.
Dung mạo của cô, hình dáng của cô, sớm đã khắc thật sâu ở đáy lòng của anh, nhưng lúc này anh quan sát từng chút một, lại cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, thậm chí nhìn đến cuối cùng, mặt mày anh đều lấp lánh phát sáng lên.
Anh nhìn cô chằm chằm, liền không nhịn được nâng môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến cuối cùng, lại có thể phát ra một tiếng vang rất thấp, anh vội vàng giơ tay lên, bụm miệng.
Đôi mắt anh lặng lẽ quan sát cô, xác định cô không có bị chính mình đánh thức, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lại tiến đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô tinh tế, ngắm nhìn thưởng thức, càng nhìn, Tô Chi Niệm càng cảm thấy nở gan nở ruột, nhịn không được vùi mặt ở trên gối tơ lụa, vừa vui rạo rực cười không tiếng động, vừa cọ tới cọ lui phát tiết kinh hỉ nơi đáy lòng mình.
Tô Chi Niệm cứ luôn phấn khởi phát điên đến năm giờ rạng sáng, mới bởi vì chịu không nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Ở trong giấc mộng, anh còn thường toét miệng cười ngây ngất, vào lúc anh đang ngủ say ngọt ngào nhất, bỗng nhiên bên tai truyền tới tiếng la vội vàng của Tống Thanh Xuân: “Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm?”