Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: May

Nếu không biết những thứ này, lúc nhìn thấy Đường Noãn chết, Tống Thanh Xuân có cũng chỉ là thương tiếc và tiếc nuối với sinh mạng, nhưng khi cô biết, Đường Noãn ở trước khi chết, làm một chuyện cuối cùng, lại là nghĩ tất cả biện pháp lưu lại manh mối cho cô, nước mắt của cô, liền không khắc chế được mà rơi xuống.

Người phụ nữ đó, từ thời niên thiếu, xé rách mặt ngoài với cô, hai người liền đối chọi gay gắt, hận không thể cô chết tôi sống.

Nhưng mà cuối cùng, người giúp cô vén mây mù ra, lại là người phụ nữ đã từng hận cô thấu xương này.

Có một số việc, lúc đó cô không hiểu, nhưng khi thật bày ra trước mặt cô, cô liền hiểu.

Sáng sớm hôm đó, lúc rời đi, Đường Noãn cười với cô, là bởi vì cô ấy muốn hòa hảo với cô.

Năm cô và cô ấy từng làm bạn tốt, các cô từng giao hẹn, nếu có một ngày các cô cãi nhau, tuyệt giao, không có quan hệ gì với nhau nữa, nếu một người trong đó hối hận, như vậy liền chủ động cười với đối phương, chỉ cần cười, đối phương liền sẽ tha thứ, sau đó bọn họ tiếp tục làm bạn bè tốt nhất.

Cho nên, ngày đó Đường Noãn, là muốn trở lại như trước đây với cô.


Cô chưa từng nghĩ đến, người phụ nữ khiến cô lạnh lòng lúc trước, cuối cùng lại khiến cho cô hung hăng cảm động một lần.

Tô Chi Niệm có thể đọc được tất cả suy nghĩ nơi đáy lòng cô, đưa tay ra, ôm cô vào trong lòng.

Tống Thanh Xuân dán lên ngực anh, khóc giống như là đứa bé.

Khóc cho tình bạn hồn nhiên mà lại tốt đẹp vào thời niên thiếu kia.

Khóc cho người bạn mà cô cho rằng đã mất đi, nhưng cuối cùng vẫn có lại được.

Mười năm trước, cô ấy là bạn của cô, mười năm sau, cô ấy vẫn là bạn của cô.

Tống Thanh Xuân khóc rất lâu, cảm xúc mới ổn định lại, cô dựa vào bờ vai của Tô Chi Niệm, không có đứng dậy từ trong lòng anh, cô vừa hít mũi, vừa giọng khàn khàn nói: “Chờ đến thất đầu của Đường Noãn, chúng ta lại đi thăm cô ấy lần nữa nhé?”

“Được.”


Tống Thanh Xuân dùng sức nhích lại gần trong lòng Tô Chi Niệm, trầm mặc một lát, lại mở miệng: “Tô Chi Niệm, ghi âm là Phương Nhu phát ra, vậy anh nói, người hại em trong thời gian dài như vậy, có phải cũng là chị ta không?”

Tống Thanh Xuân thật chỉ đơn thuần làm một phán đoán, nhưng cô phán đoán xong, cả người bỗng nhiên giật mình một cái, liền giãy thoát ra từ trong lòng Tô Chi Niệm: “Em nghĩ tới, anh còn nhớ ban đầu ở Nhật Bản, em ở trên quảng trường vẽ tranh, bị người giật túi xách không? Em từng gọi điện thoại về nhà, Phương Nhu nhận, chị ta hỏi em đang ở nơi nào?”

“Còn có, đêm giao thừa ở công viên Bắc Hải, lần em bị người đẩy xuống hồ, Phương Nhu cũng biết em ở Bắc Hải...”

Không đếm không biết, vừa đếm, hóa ra lại nhiều trùng hợp như vậy.

Một lần trùng hợp là trùng hợp, hai lần trùng hợp cũng có thể gọi là trùng hợp, nhưng ba lần, bốn lần... Rất nhiều lần thì sao? Vậy tuyệt đối là người làm!

“Điểm quan trọng nhất là, năm ngoái sau khi em biết Tống Thừa là tự sát, trước tiên liền đi tìm anh Dĩ Nam, lúc đó xe em xảy ra vấn đề, là Phương Nhu cho em mượn xe của chị ta, sau đó ở trên nửa đường, xe xuất hiện trục trặc...”

“Cũng bắt đầu từ đó, em thường xuyên xuất hiện nguy hiểm...”

Tô Chi Niệm nghe cô nói nhiều lời như vậy, lập tức nắm lấy trọng điểm: “Chuyện Tống Thừa tự sát kia, Phương Nhu biết không?”

“Biết...” Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, người liền trợn mắt há miệng.

Cô giống như là bị người rút đi hồn phách, ngây ngốc một hồi lâu, mới run rẩy môi, mở miệng nói lần nữa: “... Sau khi chị ta biết anh trai của em không phải tự sát, em liền bắt đầu xuất hiện nguy hiểm, mà anh trai của em không phải là tự sát... Cho nên...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận