Nói Yêu Em 99 Lần

Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Noãn, hỏi: Có thật chỉ cần tôi nói xin lỗi thì chuyện này coi như qua?

Trong trí nhớ của Đường Noãn, Tống Thanh xuân vẫn luôn là một rất người kiêu ngạo, lên năm hai trung học rất nhiều nữ sinh vì trang điểm, cũng cố ý đem đồng phục học sinh kéo ngắn váy một chút, duy chỉ có Tống Thanh Xuân sẽ không làm như vậy, bởi vì cô đủ kiêu ngạo, cô tự tin rằng mình không sửa đổi đồng phục học sinh cũng có thể đẹp hơn so với người khác đã sửa đổi qua.

Nhờ có được xuất thân tốt, từ sâu trong tận xương tuỷ của Tống Thanh Xuân cũng mang theo vài phần ngạo khí, cái loại ngạo khí đó lại không hề làm cho người khác cảm thấy ghét mà ngược lại, cái loại ngạo khí đó sẽ làm đàn ông yêu thích, khiến phụ nữ hâm mộ.

Dù hiện tại Tống gia không còn như trước, trên người Tống Thanh Xuân đã không còn là thiên kim đại tiểu thư sáng chói từ trên xuống dưới nữa, nhưng là vẫn không ai có thể nhìn ra bất kỳ hơi thở tự ti nào từ cô.

Thật ra thì trước đây Đường Noãn cũng từng hâm mộ Tống Thanh Xuân, nhưng năm lớp mười hai cô đối với Tống Thanh Xuân chỉ có căm hận cùng chán ghét, có nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể thấy bộ dáng nhếch nhác của Tống Thanh Xuân.

Cho nên vào giờ phút này cô thật rất muốn xem một Tống Thanh Xuân kiêu ngạo lại nói xin lỗi mình ngay trước nhiều người như vậy.

Đường Noãn ôm lấy má nhìn Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tống Thanh Xuân thấy cô ta gật đầu một cái, dường như đã hiểu, sau đó quay đầu quét một vòng đồng nghiệp đứng xung quanh, đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa: Có phải tôi xin lỗi Đường Noãn thì chuyện này coi như qua?

Nhìn thấy biểu hiện quá mức tỉnh táo của Tống Thanh Xuân, cả phòng kinh ngạc ba giây mới bắt đầu có người gật đầu.

Tốt. Tống Thanh Xuân còn chưa có nói xong, tay của cô liền nâng lên, ngoài ý muốn vụt đến mặt của Đường Noãn.

CHÁT —— cái tát vang dội truyền khắp tất cả ngõ ngách của phòng làm việc , khiến tất cả mọi người trong phòng đều mở to hai mắt, ngay cả đáy mắt Đường Noãn cũng nhuốm một tia không thể tưởng tượng nổi.

Tống Thanh Xuân đưa ánh mắt lạnh nhìn Đường Noãn, không nhanh không chậm nói: Chuyện tôi đã làm thì tôi tuyệt đối sẽ không phủ nhận, chuyện tôi chưa làm thì tôi tuyệt đối sẽ không gánh chịu.

Cô đã nói tôi đánh cô, tất cả mọi người đều bắt tôi nói xin lỗi, vậy được, tôi sẽ nói xin lỗi!

Nhưng mà nếu tôi nói xin lỗi trước khi phạm lỗi thì lại đắc tội với bản thân quá.

Tống Thanh Xuân nói không nhanh không chậm, âm thanh trong trẻo dễ nghe, câu chữ mang theo một cỗ thịnh khí đầy cao ngạo.

Cả phòng làm việc yên tĩnh đến bất thường, duy chỉ có giọng nói trong trẻo của cô quanh quẩn.

Cho nên, Đường Noãn, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô, thật xin lỗi!

Tống Thanh Xuân nói tới đây, hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng: Còn nữa Đường Noãn, cô đừng cho là tôi không biết, hôm nay ở trong gian rửa tay cô nói những lời đó, nguyên nhân thực sự chẳng phải là vì tin tức đầu trang rơi vào trong tay tôi sao?

Tôi vốn là chẳng muốn khiến cho ngươi thua phải tâm phục khẩu phục sớm thế này, nhưng cô đã gấp gáp như vậy, vậy thì tôi sẽ cho cô biết, tin tức đó của tôi chỉ có bốn chữ, đó là...

Tống Thanh Xuân đem cái tin nhắn mình nhận đuọc năm đó đọc lên: Mùa hè thuốc phiện!

Theo tiếng nói còn chưa dứt của Tống Thanh Xuân, cả phòng làm việc đều há hốc mồm đầy kinh ngạc.

Mùa hè hít thuốc phiện? Tất cả đều đang làm công cuộc quảng bá mùa hè với khẩu hiệu Cách xa ma túy, yêu quý mạng sống, thế nhưng lại hít thuốc phiện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui