Nói Yêu Em Muộn Màng FULL


Tống Diên tỉnh lại như vừa bước ra từ địa ngục.

Cô nhìn lên trần nhà quen thuộc, nhẹ cự động hai chân.

Cảm giác đau đớn như bị xé toạc ra từ hạ thân gợi cô nhớ lại tất cả những sự việc xảy ra đêm qua.

Nén cảm giác đó lại, cô khó khăn ngồi dậy.

Cô nhìn xung quanh.
Tất cả mọi thứ vẫn như tối qua.

Gra giường nhăn nhúm đã phơi bày một màn kịch liệt tối qua, mùi vị nhục dục vẫn chưa tản đi.

Dưới sàn quần áo nam nữ vứt rải rác.
Tống Diên dừng tầm mắt tại vị trí giữ căn phòng.
Một năm trước, chính vào đêm tân hôn của cô và tại đây, Kha Duẫn tàn nhẫn vứt bỏ cô.

Cô đã quỳ xuống ôm chân hắn mà cầu xin, xin hắn đừng bỏ cô.

Lúc đó cô còn hèn mọn cầu xin tình yêu của hắn, nếu hắn muốn thì hắn cứ lấy Tống thị đi, miễn là hắn vui là được.

Cô sẵn sàng để hắn lấy đi mọi thứ, chỉ xin hắn duy nhất một điều.

Xin hắn đừng nói rằng chưa từng yêu cô, xin hắn đừng ruồng bỏ cô.

Cô đã nghĩ cho dù lúc đầu hắn đến với cô chỉ vì Tống thị thì cũng xin hắn cho cô chút tình yêu.
Nhưng cô đã nhận ra, bản thân đã quá ngốc nghếch, chẳng ai thương mình bằng chính bản thân cả.

Cô cố gắng làm tất cả để được ở bên cạnh người mà cô yêu, cô cũng đã tự mình lầm tưởng rằng hắn cũng yêu cô.
Nhưng đến cuối cùng thì sao?
Hắn lấy đi của cô tất cả, trái tim cô cũng bị hắn bóp chết.

Nhưng ngay cả một chút tình yêu hắn cũng không bố thí cho cô!
Đêm đó, Tống Diên ngốc nghếch, ngây thơ đã chết rồi.

Cô đã tự nhủ sẽ không bao giờ tin hay yêu bất kỳ ai nữa.

Tình yêu đối với cô mà nói là một thứ quá xa xỉ!
Cô ngửa mặt lên trần nhà, ngăn cho nước mắt chảy xuống.

Sau đó vuốt vuốt lại mặt cho tỉnh táo.

Đột nhiên cô lại nhìn sang vị trí trống bên cạnh, bàn tay cô vô thức chạm vào chiếc gối.
Vẫn còn chút hơi ấm!
Chẳng lẽ tối qua Kha Duẫn đã ngủ lại đây?
Cô lắc đầu đánh tan những dòng suy nghĩ đó và cầm lấy đồ lót của mình.

Cúi xuống nhặt quần áo dưới sàn nhưng không còn mặc được nữa, cô nhìn đến chiếc áo sơmi của Kha Duẫn, tặc lưỡi cầm lên.

Cô đem những thứ trên tay đi vào phòng tắm.
---------------------------
Bác sĩ kiểm tra cho Uông Hịch vừa đi ra đã có Kha Luân bước vào.
- Hịch ca! Anh lại bị tên du côn nào đánh thành như vậy đấy?
Tôn Vưu đang đọc báo nghe giọng nói quen thuộc kia thì bỏ tờ báo xuống, vui mừng gọi.
- Ồ\, tiểu Luân tử\, về từ khi nào đấy?
Uông Hịch cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cậu.
- Về sao không báo trước với bọn anh một tiếng? Em đã đi gặp anh trai của em chưa?
Kha Luân đút hai tay trong túi áo, đi tới nhìn kỹ Uông Hịch một lần để yên tâm hơn.
- Lần này em về là để lấy vợ\, không liên quan gì đến anh hai cả!
Tôn Vưu và Uông Hịch đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Kha Luân cầm một quả táo lên cắn một miếng rồi nói tiếp.
- Người em gặp đầu tiên là vợ tương lai của em.

Người thứ hai hai anh biết là ai không?
Nhìn gương mặt ngơ ngác của hai người họ, cậu nói tiếp.
- Là chị dâu! Chị dâu và vợ tương lai của em là bạn thân.
Hai người bọn họ được một phen hú vía, Uông Hịch phản ứng trước.
- Em nói người phụ nữ em theo đuổi là Sa Tử Đình? Chị dâu mà em nói là Tống Diên?
Tôn Vưu tiếp lời.

- Sa Tử Đình cũng đang ở bệnh viện này nên Tống Diên mới đến đó!
Kha Luân vừa ăn táo vừa gật đầu.
- Đúng vậy! Em yêu Đình Đình và nhất định sẽ lấy cô ấy làm vợ.

Còn chị dâu\, Kha Luân em chỉ có một chị dâu duy nhất\, đó là Tống Diên!
Tôn Vưu khẩn trương nhìn Uông Hịch, như bảo hắn nói gì đó.
- Tiểu Luân tử\, những lời này ngàn vạn lần em đừng nói trước mặt anh trai em nếu không muốn cậu ấy nổi trận lôi đình.
Kha Luân buồn bã nói.
- Là anh hai có lỗi trước không phải sao? Nếu anh ấy không có ý định cưới chị dâu thì lúc đầu đừng lừa gạt chị ấy!
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của hai anh em Kha Duẫn và Kha Luân rất tốt.

Kha Luân là đứa em trai mà Kha Duẫn yêu quý nhất, hắn luôn luôn bảo vệ cho cậu.

Ngược lại, Kha Duẫn chính là thần tượng trong lòng Kha Luân, có thể một mình chống đỡ cả thế giới không phải rất tài giỏi sao?
Nhưng từ sau chuyện Tống Diên, Kha Luân lạnh nhạt với Kha Duẫn rất nhiều, mặc dù hắn vẫn thương yêu cậu như trước đây.
Tôn Vưu bất mãn mắng.
- Tiểu tử\, rốt cuộc thì ai mới là người nhà của em chứ? Anh ấy là anh trai đấy!
Kha Luân vội ngắt lời bọn họ.
- Em không muốn nói nữa.

Em đến đây ngoài việc thăm Hịch ca còn có chuyện muốn hỏi.
Hai người họ tập trung nghe cậu hỏi.
- Em không thấy chị dâu đến thăm Đình Đình nữa.

Cô ấy gọi cho chị dâu nhưng không được.

Em chắc chắn anh hai đã làm gì chị ấy rồi.

Hai anh có biết anh hai đi đâu rồi không?
 
 
Uông Hịch và Tôn Vưu đều lắc đầu.
- Từ hôm qua đi xử lý chuyện của hộp đêm đã không thấy đâu nữa.
----------------------------------
Tống Diên vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã có người đến gõ cửa.

Cô mở ra mới biết là dì Dung đến để gọi cô ăn sáng.
Hai người cùng bước xuống lầu.

Nằm ngoài suy nghĩ của cô, không thấy Kha Duẫn đâu cả.

Đột nhiên nhìn thấy một cây đàn piano rất quen thuộc, Tống Diên cứ như vậy mà bước tới đó.
Cô nhận ra ngay đó là cây đàn mà Kha Duẫn đã mua tặng cô trước ngày kết hôn không bao lâu và là cây đàn chính tay cô chọn.

Lúc đó cô đã thấy hắn đưa địa chỉ của Vân Phong Điện cho nhân viên cửa hàng, chẳng lẽ cây đàn này đã ở đây một năm rồi?
Cô đã nghĩ Kha Duẫn sẽ đem nó vứt đi chứ, hắn giữ nó lại làm gì?
Tống Diên bước chầm chậm lại gần cây đàn, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên các phím trắng đen quen thuộc, cô vuốt ve nó như bảo vật.
" Duẫn, anh đã hứa sẽ mua piano cho em mà! "
" Em xem piano còn quan trọng hơn anh sao? "
" Piano đối với em thật sự quan trọng nhưng anh vẫn là ưu tiên hơn "
" Đây coi như món quà anh tặng em ngày kết hôn, mỗi ngày anh có thể nghe em đánh đàn rồi!"
" Anh thích tiếng đàn của em đến vậy sao? "
" Không phải thích mà là mê"
Từng dòng kí ức chợt ùa về, ngón tay Tống Diên chạm vào cây đàn như đang chạm vào từng mảng kí ức đó.
Kha Duẫn đã từng rất mê tiếng đàn của cô, tất cả những buổi biểu diễn của cô trước đây hắn đều tham dự.
Nếu mọi chuyện không phải diễn ra theo một vở kịch dàn dựng sẵn thì có lẽ cô đã có thể trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng khắp thế giới rồi.
Bây giờ đàn còn nhưng đã không thấy người nữa rồi, tiếng đàn cũng mất đi giai điệu ngọt ngào trước đây.

Còn lại chỉ có nỗi đau chồng chất, những bản nhạc chìm trong nước mắt và mang giai điệu buồn man mác.
Chính Kha Duẫn đã phá tan tất cả, là hắn đã giết chết mơ ước của cô!
Mãi ngắm nhìn cây đàn piano mà Tống Diên không biết trên cầu thang đã có cặp mắt nhìn cô từ nãy giờ, kèm theo gương mặt không chút cảm xúc.
Không những quan sát biểu cảm và hành động của cô, hắn còn đưa mắt dọc khắp người cô.
Tống Diên chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi của hắn vừa đủ để phủ qua mông, vì thế mà không thể che đi được những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng trên đùi và bắp chân cô.

Chiếc áo rộng thùng thình càng làm rõ dáng vẻ nhỏ bé của cô.
Kha Duẫn bước đến sau lưng Tống Diên và cất giọng hỏi.
- Cảm động rồi?
Tống Diên giật mình quay lại phía sau, nhìn thấy người đàn ông này cô liền vội vã thu tay lại.

Không nói gì mà lướt qua hắn.

- Sao vậy? Chẳng phải em rất thích piano ư? Tôi đã để nó chờ em suốt một năm qua đấy! Em không thích?
Nói đến chuyện để cây đàn piano tromg Vân Phong Điện suốt một năm trời, Kha Duẫn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có hành động điên rồ đó nữa.

Thậm chí hắn còn đặt ra một điều cấm kỵ, bất cứ kẻ nào cũng không được phép chạm vào chiếc piano này.

Chỉ biết là khi nhìn thấy cây đàn piano này hắn sẽ thấy thoải mái hơn.
Nhìn Tống Diên cứ như vậy mà không nói gì, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu và hỏi
- Không lẽ vì đã được một nhà hàng nhỏ cho đánh đàn mà đã thấy hài lòng.

Tống Diên\, người phụ nữ của tôi không phải người dễ dàng buông xuôi như vậy.
Nghe những lời này, Tống Diên đoán chắc chắn hắn đã cho người theo dõi cô.

Cô nổi giận quay lại mắng
- Chuyện đó không liên quan gì đến anh! Hơn nữa\, người phụ nữ đó của anh\, anh đi mà tìm cô ta!
Dứt lời, cô dứt khoát bước ra cửa lớn.

Nhưng Kha Duẫn đã ra lệnh cho thuộc hạ chặn lại sớm hơn bước chân của cô.
Tống Diên không thể đi liền quay lại tranh với tên đàn ông hắc ám kia.
- Kha Duẫn\, anh còn chưa chịu thả tôi ra! Nếu anh còn không cho tôi về nhà\, tôi sẽ kiện anh tội giam giữ bất hợp pháp!
Kha Duẫn cười như vừa nghe được một câu chuyện rất khôi hài.
- Kiện? Được thôi! Em cứ kiện đi!
Nói đoạn, hắn ngừng lại và bước đến bên cạnh cô, ghé sát môi vào tai cô mà nói tiếp.
- Đem cả chuyện chúng ta lên giường mà kiện đi nào..
Hắn vẫn không thay đổi thói quen, mỗi lần nói thầm bên tai cô xong đều liếm quanh tai cô.
Tống Diên tức giận đẩy hắn ra.
- Vô sỉ!
Cô tiếp tục đi ra lần nữa, vẫn bị chặn lại.

Trừng mắt nhìn tên đàn ông này, cô hậm hực đi vào phòng ăn.
Vừa mới ngồi xuống, cô đã thấy một sấp tài liệu để trước mặt.

Tưởng ngồi nhầm chỗ của tên kia nên cô liền đứng lên, định đổi vị trí khác.
- Chỗ đó là cho em.

Tài liệu đó cũng là chuẩn bị cho em..
Kha Duẫn vừa nói vừa ngồi vào bàn.
Tống Diên nghi hoặc ngồi xuống và cầm tập tài liệu kia lên xem.
Đây là một bản hợp đồng!
 
 
Bụp!
Bản hợp đồng rơi xuống bàn, hai tay Tống Diên lạnh run.

Cô không thể tin nổi mà quay sang nhìn Kha Duẫn, tim như bị xé toạc ra lần nữa.
- Ý anh là gì? Đẻ mướn?
Cô như hoá đá tại chỗ, không muốn tin vào những thứ mình vừa đọc được.
Kha Duẫn thản nhiên gật đầu và nói rõ hơn.
- Đúng vậy! Em sinh cho tôi một đứa con\, phần đời còn lại của em và những người bên cạnh em sẽ không cần phải lo đến chuyện tiền bạc nữa!
Tống Diên bật cười khó khăn, cô cười nấc từng tiếng một.
-  Kha Duẫn, anh đem tôi ra làm trò đùa vẫn chưa đủ sao? Bây giờ anh còn muốn biến tôi thành công cụ sinh con cho anh? Nhưng tại sao lại là tôi? Triệu Vu Điềm của anh để trưng bày sao?
- Bởi vì em đã giết con của tôi! Coi như tôi cho em một cơ hội để chuộc lỗi!
Nghe có vẻ như hắn rất tốt bụng.

Nhưng đó lại là một sự châm chọc quá lớn đối với Tống Diên.
Từ một người được hắn yêu chiều, là vị hôn thê của hắn đến khi trở thành một con rối bị điều khiển, bây giờ cô lại bị chính người đàn ông mà mình yêu biến thành một công cụ sinh sản.
Trên thế gian này liệu còn trò hề nào như vậy nữa không?
- Kha Duẫn\, tôi chỉ sinh con cho người đàn ông tôi yêu.

Còn anh...!Không xứng để tôi làm vậy!
Kha Duẫn uống một ngụm cà phê, hắn đã đoán trước được cô sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Thật ra chuyện sinh con chỉ là hai.

Khiến cô đau đớn, bị giày vò đến điên và không thể chịu nổi nữa mới là mục đích lớn nhất của hắn.

Một vết nhơ dù có cố lau đến mấy thì nó vẫn không thể sạch nổi.


Dù Tống Diên có sinh com cho hắn cũng không thể xoá sạch tội đã giết con của hắn, cô vẫn mãi mãi là người phụ nữ đã vứt bỏ giọt máu của hắn.
Thần sắc hắn vẫn lạnh lùng, oai nghiêm như bậc đế vương, thích thú nhìn Tống Diên mặt cắt không còn giọt máu.
- Bớt nói nhảm đi! Ký tên\, em muốn bao nhiêu cũng được!
Tống Diên thật khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, cô chống hai tay lên bàn và đứng lên.
- Nếu tôi ký tên anh sẽ cho tôi bất cứ giá nào tôi muốn?
Kha Duẫn vẫn nhìn cô và gật đầu.
Tống Diên nở nụ cười yếu ớt nhưng ánh mắt vô cùng kiên cường.
- Tống thị! Anh trả lại Tống thị cho tôi thì tôi sẽ ký tên và sinh con cho anh.
Một câu của cô giống như tiếng bom nổ vào ngày độc lập.

Những người làm xung quanh và những tên thuộc hạ của Kha Duẫn đều kinh hãi mà nhìn cô.

Sắc mặt Kha Duẫn dần biến sắc, giọng hắn lạnh khốc đến cực hạn.
- Tống Diên\, thu lại những gì em vừa nói\, tôi sẽ xem như chưa nghe thấy gì.

Ngoài Tống thị ra\, em muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng.
Tống Diên hừ nhẹ một tiếng, cô ngang nhiên đáp lại.
- Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết.

Ngoài Tống thị ra\, thứ gì tôi cũng không cần!
Nếu là trước đây thì cô sẽ trả lời hắn thứ mà cô cần chỉ có tình yêu của hắn.

Nhưng cô sẽ không quá vọng tưởng nữa.
Tống thị là tâm huyết của cha cô, chính cô đã làm mất nó thì cô sẽ tự mình lấy lại!
Cầm bản hợp đồng lên, Tống Diên lấy hết can đảm mà xé nó ra thành từng mảnh.
- Không đáp ứng được điều kiện của tôi thì tôi sẽ không ký.
Những người khác đều lo lắng đến căng từng sợi dây thần kinh.

Chỉ mỗi Kha Duẫn vẫn thản nhiên uông cà phê.
- Không sao! Tôi vẫn còn rất nhiều bản\, ở lại đây suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi.

Khi nào em chưa ký tên thì đừng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi đây!
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và đẩy ghế đứng lên.

Hắn vừa cài lại cúc áo khoác vừa lướt qua bên cạnh cô, nói với mấy tên thuộc hạ.
- Canh chừng cô ta cho tốt vào!
Hắn rời đi và một lái xe theo sau.

Để lại Tống Diên đứng đấy với một cỗi tức tối.
----------------------------
Mấy ngày rồi, Kha Duẫn không đến chỗ Triệu Vu Điềm, cũng không nhận điện thoại của cô ta.

Mặc dù hắn đã cấm cô ta đến Vân Phong Điện và Khải Hoàn tìm hắn, nhưng nếu cô ta cứ ngồi im như vậy thì sẽ sớm mất đi người đàn ông này!
Đing đong, đing đong, đing đong!
Triệu Vu Điềm vừa nhấn chuông vừa nhìn vào bên trong, có rất nhiều thuộc hạ của Kha Duẫn đang đứng canh.

Bình thường Vân Phong Điện không canh giữ nghiêm ngặt như vậy.

Chẳng lẽ Kha Duẫn đã xảy ra chuyện gì?
Cô ta hốt hoảng đập mạnh vào cánh cổng và gọi.
- Duẫn\, Duẫn\, anh có ở trong không? Duẫn\, có phải anh đã gặp chuyện gì rồi không?
 
 
Nghe tiếng kêu la và đập cửa om sòm, hai tên thuộc hạ cùng đi ra làm rõ.
Mà Tống Diên đang ở trên lầu cũng đã sớm nhìn thấy.
Đột nhiên Triệu Vu Điềm lại đến đây, nếu để cô ta biết cô đang ở đây thì chắc chắn sẽ phóng hoạ đốt Vân Phong Điện quá!
Trời à!
Sao cứ giống cô là kẻ thứ ba cướp chồng người khác thế này?
Tống Diên không khỏi cười giễu cợt.

Vốn dĩ cô mới là vợ của Kha Duẫn!
Bên dưới phòng khách, Triệu Vu Điềm đang làm loạn đến phát điên.

Khi nhìn thấy cây đàn piano thường ngày được phủ khăn bây giờ lại mở nó ra như đã có người dùng đến.

Trong lòng cô ta bắt đầu nỗi lên căm ghét cùng sợ hãi.

Hai tay cô ta nắm chặt mà run rẩy.

Không kìm nổi mà hét lớn.
- Có phải anh ấy đã dẫn con hồ ly nào về đây không?
Người làm, quản gia, cảnh vệ cố gắng ngăn cản nhưng vẫn không khống chế được con cọp cái đang nổi giận như cô ta.
Triệu Vu Điềm gật đầu một cái.
- Các người đang che giấu cho bọn họ đúng không? Có phải anh ấy và con hồ ly đó đang ở trên phòng không? Các người không nói tôi sẽ tự lên tìm.
Nói rồi, cô ta đi nhanh lên cầu thang.
Trong đầu Tống Diên chợt nảy sinh một ý tưởng.
Đây là một cơ hội tốt để cô có thể ra khỏi đây mà không cần phải ký cái bản hợp đồng tàn nhẫn kia.

Triệu Vu Điềm có thể giúp cô!
Để cô ta lôi cô ra khỏi đây chính là cách tốt nhất!
Nhưng nếu từ đây mà lôi xuống thì trông cô chắc sẽ thảm lắm.


Cô nên đi trước một bước thì hay hơn.

Nghe tiếng bước chân đang đến gần, cô từ từ ra khỏi phòng ngủ, tìm một chỗ ẩn mình trước.

Khi thấy Triệu Vu Điềm đã bước vào phòng, cô mới nhanh chóng chạy xuống.
Bước chân của Triệu Vu Điềm cứng đờ khi nhìn thấy một cảnh bên trong phòng.

Quần áo nam nữ vứt lung tung, gra trải giường còn lưu lại những dấu vết mờ ám.

Nhìn qua cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra ở đây tối qua.
Triệu Vu Điềm tức đến nghiến răng.
Quả nhiên đúng như cô ta dự đoán!
Kha Duẫn vẫn còn lưu luyến Tống Diên.

Vì vậy mà hắn mới ở đây cùng cô, không thèm ngó ngàng gì đến cô ta!
Choang!
Tiếng vỡ vụn bên dưới phòng khách truyền đến, kèm theo đó là giọng đầy phẫn nộ của Tống Diên.
- Các người mau gọi Duẫn về đi! Tôi có chuyện cần nói rõ với anh ấy.
Đây là kế mà Tống Diên bày ra để rủ Triệu Vu Điềm xuống.

Cô đã thành công khi cô ta bước vội đến với vẻ mặt đầy căm tức.
- Tống Diên\, quả nhiên là con hồ ly nhà cô! Cô vẫn còn mặt dày bám lấy Duẫn ư? Cô không biết xấu hổ sao?
Ánh mắt Triệu Vu Điềm nhìn Tống Diên từ trên xuống dưới.

Trên những vùng da thịt bị lộ ra ngoài đều là ấn kí mà Kha Duẫn để lại.

Hơn nữa, cô còn đang mặc áo của Kha Duẫn!
Điều này khiến cô ta đau đến muốn chết đi.

Những vết cào trên người Kha Duẫn lần trước, cộng với những gì mà Tống Diên được đối đãi.

Nói Tống Diên không có ý nghĩa gì đối với Kha Duẫn thì thực nực cười!
- Triệu tiểu thư\, là Kha Duẫn đưa tôi về đây\, anh ta ở cùng tôi mà không đến tìm cô nên cô chủ động đến đây?
Giọng của Tống Diên chứa đầy sự khiêu khích.

Trong lòng đang thầm thúc giục.
Nhanh đi!
Nhanh lao vào mà giật tóc cô lôi ra ngoài đi!
Đúng với tâm nguyện của cô.

Triệu Vu Điềm thật sự lao đến túm lấy tóc cô mà lôi ra khỏi phòng khách.
- Hồ ly\, mau cút ra khỏi đây cho tôi! Loại đàn bà như cô cũng xứng để bước vào đây sao? Cút ngay cho tôi!
Mặc dù bị giật tóc và lôi đi rất xấu hổ nhưng so với việc phải kí vào bản hợp đồng kia vẫn tốt hơn.
Cô đã sớm đoán được những người này sẽ không dám ngăn cản Triệu Vu Điềm, cũng không thể giúp Tống Diên.

Bởi vì bọn họ còn chưa xác định rõ ràng được ai mới là nữ chủ nhân tương lai của mình nên chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
Tống Diên bị lôi ra cổng và ném xuống đường.

Triệu Vu Điềm lập tức đóng cổng lại.
Đạt được mục đích, Tống Diên cười thầm và đứng lên, phủi sạch áo và bắt đầu bước đi khỏi chỗ này.

Cô chợt nhớ ra chẳng có gì trên người cả, ví tiền, điện thoại đều đã ở trên xe của Kha Duẫn rồi, cô cũng không mang dép nữa.
Nhưng thoát khỏi Vân Phong Điện cũng may mắn lắm rồi.

Bây giờ cô phải tìm cách về nhà.
---------------------------------
Rời khỏi Vân Phong Điện, Triệu Vu Điềm lái xe đến Khải Hoàn để tìm Kha Duẫn.
Nhưng cô ta lại bị cảnh vệ chặn lại ở đại sảnh công ty.
- Các người có biết tôi là ai không hả? Mau cút sang một bên cho tôi\, tôi phải vào gặp Duẫn!
Triệu Vu Điềm nói với giọng đầy hống hách và ngạo mạn.
Một nhân viên tiếp tân khéo léo trả lời.
- Triệu tiểu thư\, cho dù cô có là ai thì nếu không có đặt lịch hẹn trước thì chúng tôi không dam để cô gặp chủ tịch đâu ạ!
Triệu Vu Điềm tức giận giẫm chân.
- Trước đây các người để Tống Diên ra vào tự do\, bây giờ lại dám ngăn cản tôi? Tôi cho các người biết\, nữ chủ nhân tương lai của Khải Hoàn không còn là Tống Diên nữa mà là Triệu Vu Điềm này.

Tôi đến gặp người đàn ông của mình cũng cần đám chó này cho phép sao?
Nhân viên tiếp tân cố gắng nhịn xuống, ở đâu xuất hiện một người phụ nữ hống hách và ngộ nhận như vậy chứ? Trước đây Tống Diên thường đến đây tìm Kha Duẫn mặc dù đã được hắn cho phép tự do ra vào nhưng mỗi lần cô đến đều nói với nhân viên.

Không hề coi thường cấp dưới một chút nào, có khi lại còn mang rất nhiều quà đến cho mọi người.
Cái chức nữ chủ nhân của Khải Hoàn vẫn thích hợp với Tống Diên hơn là Triệu Vu Điềm!
- Tiểu thư\, cô cứ như thế này thì làm khó chúng tôi quá\, mời cô đi về cho!
Chát!
Triệu Vu Điềm tức giận tặng cho tên nhân viên nam một bạt tai thật mạnh.
- Ở đây không có tiếng nói của một con chó!
Cô ta còn định tát những người khác thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Triệu tiểu thư\, chủ tịch đang đợi cô trong phòng làm việc của ngài ấy.

Mời cô đi theo tôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận