Núp sau tấm màn treo cửa sổ, Tống Diên cẩn thận đưa mắt nhìn ra giữa phòng.
Cô nhìn thấy hai người đàn ông đang cùng lục lọi hết căn phòng để tìm Kha Duẫn trong sự phẫn nộ đến tột cùng.
Sau một hồi tìm kiếm, hình như chẳng tìm thấy người nên người đàn ông kia càng giận dữ hơn nữa.
Ông ta đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh và quát tháo một cách thô bạo
- Mẹ nó! Thằng nhãi này rốt cuộc định trốn đến bao giờ đây? Ranh con, muốn làm rùa rụt cổ chứ gì?
Vừa quát được vài câu thì hình như ông ta đã phát hiện ra điều gì đó kì lạ trong phòng. Từ đầu đến giờ, Tống Diên mặc dù vẫn nhìn người đàn ông đó rất chăm chú nhưng vẫn không nhận ra được ông ta là ai vì quá tối nên cô vẫn đang cố gắng để nhìn rõ gương mặt của người đàn ông đó.
Người đàn ông đó đang dần tiến lại gần phía Tống Diên, người đi cùng ông ta cũng bước theo sau ông ta.
Cũng nhờ vậy mà Tống Diên đã nhận ra được người đàn ông đó là ai.
Ông ta chính là thư ký cũ của cha cô, Nguyên Đằng!
Vẻ mặt Tống Diên không còn gì ngoài sự kinh ngạc, cứ mở to mắt nhìn trừng trừng vào gương mặt nham hiểm đang dần tiến sát về phía mình mà không hề có dấu hiệu phòng vệ.
Trong đầu cô bây giờ xuất hiện hàng trăm câu hỏi, tại sao Nguyên Đằng lại ở đây? Ông ta đến tìm Kha Duẫn làm gì chứ?
Tưởng rằng cô sẽ đứng yên đó đưa tay chịu trói nhưng không phải, khi Nguyên Đằng đang chuẩn bị vén tấm màn trú ẩn của cô lên thì cô đã nhanh tay dùng chiếc bình hoa mà mình lấy được đập mạnh vào đầu ông ta khiến ông ta mất định hướng trong vài giây rồi nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi phòng.
Tên đi cùng Nguyên Đằng chính là thuộc hạ của ông ta, thấy ông ta bất ngờ bị tấn công thì thuộc hạ của ông ta không đuổi theo Tống Diên mà chạy đến xem ông ta có sao không, chính vì vậy mà ông ta càng thêm tức giận, lớn tiếng ra lệnh
- Còn không mau bắt nó lại!
Tên thuộc hạ đó nhanh chóng nhận lệnh và đi thực hiện ngay.
Ngay lập tức một đám người áo đen từ nhiều hướng khác cùng đuổi theo Tống Diên.
Vì sức khỏe còn khá yếu nên Tống Diên không thể chạy xa hơn nữa, cô đã sắp ngất đi rồi.
Không lẽ bây giờ cô đứng lại để bọn họ bắt mình rồi tùy cơ ứng biến, nhưng cũng không được, bọn họ huy động lực lượng đông đảo như vậy để đuổi bắt cô thì nhất định đang muốn tìm giết người, cô lại bị bọn họ phát hiện trong quá trình thực hiện thì có thể sẽ bị giết bịt đầu mối.
Bọn họ đã đuổi sát đến nơi rồi, cô cũng đang dần kiệt sức.
Ngay khoảnh khắc cô tưởng chừng mình sẽ chết chắc thì một cánh tay bất ngờ kéo cô vào sau một bức tường.
Vì bị kéo một cách bất thình lình như vậy nên phản ứng đầu tiên củaTống Diên chính là định hét lên nhưng đã rất nhanh bị người đàn ông đó dùng tay bịt chặt miệng, cô quay đầu sang để nhìn xem người đó là ai nhưng vô ích, vì anh ta mặc blouse của bác sĩ và che kín mặt nên cô cũng chẳng thể nhìn ra anh ta là ai.
Còn bác sĩ kia hình như trong tâm thế rất cẩn trọng, đợi cô bình tĩnh lại mới từ từ buông lỏng tay ra và đưa một ngón tay đặt nhẹ giữa môi ra hiệu cho cô im lặng.
Sau đó, anh ta cẩn thận quan sát xem đám người kia đã đi hết chưa.
Còn Tống Diên thì càng quan sát thì càng thấy người đàn ông này trông rất quen, từ ánh mắt đến mùi hương trên cơ thể, nhiệt độ từ người anh ta nữa, thật sự rất giống với một người, mặc dù không nhìn thấy hoàn toàn gương mặt của anh ta nhưng cô vẫn cảm giác rất giống.
Đến khi anh ta đã chắc chắn cô không còn nguy hiểm nữa mới thả cô ra, không nói lời nào mà trực tiếp xoay người bỏ đi.
Cô chỉ kịp gọi
- Duẫn, có phải là anh không?
Anh ta dừng bước một giây rồi dứt khoát bước đi mà không trả lời cô.
Mặc dù không nghe được câu trả lời hay không thể xác nhận một cách chính xác nhưng dựa vào linh cảm của bản thân mà Tống Diên tin rằng người đó chính là Kha Duẫn, vậy có nghĩa là mọi người không hề nói dối cô, Kha Duẫn thật sự không sao.
------------------------------
Tình hình của Khải Hoàn ngày càng tệ hơn, không những không có chút dấu hiệu phục hồi mà nguy cơ phá sản ngày càng lớn.
Những cổ đông và các thành viên trong công ty đã bắt đầu tìm cách giành giật những gì còn sót lại cuối cùng và tìm đường thoát thân trước khi mất hết tất cả.
Vì hôm nay chính là ngày họp Hội đồng quản trị, chính là thời điểm quyết định số phận sắp tới của Khải Hoàn, nhưng tất cả đều đã biết trước được Kha Duẫn sẽ không đến buổi họp hôm nay, điều này cũng đồng nghĩa rằng cuộc họp sẽ không được tiến hành nữa.
................................
Hôm nay Sa Tử Đình đã thấy một hiện tượng rất lạ so với những ngày trước, đó chính là Kha Luân không còn biến mất nữa mà ngược lại còn thức dậy từ sớm, ăn mặc rất chỉnh tề và chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo.
- Luân, anh định làm gì vậy? Anh muốn đi đâu sao?
Trông Kha Luân bây giờ khác hẳn so với thường ngày, trong mắt cậu chứa đựng một quyết tâm rất mãnh liệt.
Từng động tác của cậu toát lên một khí chất vốn có của một nhà lãnh đạo.
Cậu giống như biến thành một con người khác hoàn toàn, trưởng thành quyết đoán từ trong mắt và phong thái tao nhã điềm tĩnh.
Trong lúc cậu thắt carvat rồi mặc áo khoác, đồng thời tự chỉnh đốn lại trang phục trước gương, Sa Tử Đình vẫn chưa khỏi kinh ngạc nên nhìn qua phòng cậu một lượt, mắt cô rơi vào đống tài liệu trên bàn kia.
Suy nghĩ một lúc, cô thử cầm vài quyển lên xem thì thấy tất cả đều là tài liệu kinh doanh và điều hành quản lí của Khải Hoàn.
Không lẽ đó là lí do mà Kha Luân luôn tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền vừa qua? Cậu chính là tập trung tìm cách vực dậy Khải Hoàn trong hôm nay? Và bây giờ thì đang chuẩn bị đến tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị?
Nếu thật sự là vậy thì cậu không chỉ khiến cô mà còn làm cho tất cả mọi người phải trố mắt vì kinh ngạc.
- Luân, anh đang chuẩn bị đến Khải Hoàn sao?
Cô hỏi với một vẻ mặt bán tín bán nghi nên câu hỏi rất chậm rãi, từng từ một đến hết câu.
Lúc cô vừa hỏi xong thì cũng đúng lúc Kha Luân xoay người lại.
Cậu chưa trả lời cô ngay mà im lặng bước đến gần, ôm chặt cô vào trong ngực, thì thầm vào tai cô
- Đình Đình, em tin anh chứ?
Ngay khoảnh khắc này, bao nhiêu nghi vấn trong đầu Sa Tử Đình bỗng chốc tan biến hết.
Cô gỡ bỏ hết tất cả những ưu tư mà ôm lấy cậu, vừa động viên vừa thay lời yêu thương gửi đến người đàn ông của mình.
- Em vẫn luôn tin anh mà.
Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ nhàng hai tay sau lưng của Kha Luân.
Tì nhẹ cằm lên vai cậu, như đang thầm giao một nhiệm vụ quan trọng cho cậu.
Nghe được câu nói đó của cô, Kha Luân đã có thêm một một nguồn năng lượng cổ vũ rất lớn rồi, cậu cúi xuống hôn thật sâu lên trán cô và nói thêm
- Đợi anh, anh nhất định sẽ không để em và mọi người thất vọng.
Ôm cô một lát, cậu cũng thả ra để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Từ trong ngăn kéo, cậu lấy ra một chiếc mặt nạ hóa trang che nửa khuôn mặt và cẩn thận đeo lên.
Chính hành động này của cậu khiến Sa Tử Đình ngạc nhiên lần nữa, nhưng cô lại không hỏi, chắc chắn có lí do riêng nên cậu mới làm vậy.
Không phải Kha Luân nhát gan, không dám lộ diện trực tiếp trước đám cổ đông kia mà là vì điều bọn họ cùng nhắm đến chính là Kha Duẫn đang ở đâu? Có phải đang đi công tác nước ngoài như Kha Chấn Đông nói hay Kha gia đang dựng chuyện, che giấu việc Kha Duẫn mất tích? Và lí do Kha Duẫn mất tích là gì? Từ khóa bây giờ được sử dụng nhiều nhất ở Khải Hoàn chính là "Kha Duẫn", cho nên phải có sự xuất hiện của Kha Duẫn trong cuộc họp hôm nay.
Nếu Kha Luân chọn cách tham dự với tư cách của chính mình thì đúng là có khiến cho tất cả bọn họ phải kinh ngạc và nể phục đấy, nhưng càng chứng tỏ cho bọn họ thấy Kha Duẫn đã xảy ra chuyện nên không thể tham dự cuộc họp mà phải nhờ đến em trai mình, như vậy thì Khải Hoàn càng có nguy cơ bị xâu xé cao hơn nữa.
..........................................
Phòng họp càng lúc càng ồn ào và đương nhiên Narry càng chịu đòn nhiều hơn.
Từ lúc Kha Duẫn gặp tai nạn cô liên tục bị chất vấn bởi rất nhiều người, từ các cổ đông đến những thành viên khác của công ty, và giới truyền thông thì đương nhiên không thể thoát được.
Mỗi ngày phải viết những kịch bản để đối phó với từng người như vậy thật sự khiến cô sắp phát điên lên rồi, chẳng lẽ không còn cách nào có thể giải quyết êm xuôi hơn sao?
Hiện giờ cô như một tấm bia tập bắn đứng trơ trọi trong phòng chờ đợi từng đợt tấn công của những con cáo già.
Không biết đến bao giờ mới thoát nạn này đây?
Rất nhiêu câu hỏi vô lí được đặt ra, nếu không phải vì thể diện của ông chủ mình thì cô đã mắng cho bọn họ một trận rồi.
Hỏi đi hỏi lại vài câu hỏi đến cả trăm lần mà không biết chán sao? Hỏi lần nào cô cũng chỉ có một câu trả lời vậy mà vẫn có thể hỏi đến bao nhiêu lần như vậy thì cô cũng phải nghi ngờ đầu óc của bọn họ, không biết có phải do già cả mà lú lẫn rồi không? Hỏi đi hỏi lại những câu hỏi mà cô chỉ có mỗi một câu trả lời như vậy thì tổ tiên ba đời nhà cô sống dậy cũng không biết trả lời thế nào nữa.
Trời ạ! Làm ơn tha cho cô đi được không? Cô là thư ký chứ đâu phải bảo mẫu mà cứ hễ có việc gì liên quan đến Kha Duẫn là bắt đầu hù nhau truy hỏi cô như vậy?
Đang trong lúc sắp phát điên đến nơi thì cửa phòng họp bất ngờ mở ra, Huấn Dịch bước vào như mọi lần, tiếp sau đó chính là một người đeo mặt nạ hóa trang che nửa gương mặt.
Sự xuất hiện của hai người họ đúng là đã tạo tiếng vang khắp cả phòng, ai nấy đều hướng mắt nhìn về phía người đàn ông đang đeo mặt nạ, tất cả đều có chung một nghi vấn, người đàn ông đó là ai?
Đừng nói là những cổ đông kia, mà ngay cả Narry cũng ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của người đàn ông đó, còn đi cùng Huấn Dịch nữa? Cùng làm việc với nhau nhưng cậu lại không nói gì với cô về chuyện này sao? Cậu ta tự mình tính toán và quyết định?
Đối diện với bao nhiêu ánh mắt khó hiểu và bất ngờ của tất cả mọi người, Huấn Dịch cùng người đàn ông kia không hề thấy lạ gì vì đã sớm đoán trước được những biểu cảm này rồi.
Đợi sau khi trong phòng ổn định hơn, Huấn Dịch mới bắt đầu đưa ra lời giải thích với mọi người
- Có lẽ các vị cổ đông trong đây đều muốn biết Kha tiên sinh rốt cuộc đã đi đâu trong thời gian qua và hôm nay có đến kịp cuộc họp Hội đồng quản trị hay không.
Giờ thì tôi xin đính chính lại lần nữa, người đang đứng trước mặt các vị đây chính là Kha tiên sinh.
Câu tuyên bố cuối cùng của cậu ta lại thêm một lần chấn động nữa.
Mấy cổ đông đó lại tiếp tục cùng nhau bàn tán và đưa ra hàng loạt nghi vấn.
Huấn Dịch bảo người đeo mặt nạ kia là Kha Duẫn sao? Trò đùa gì vậy chứ? Kha Duẫn lại chơi trò trẻ con như vậy?
Biết chắc chắn bọn họ sẽ không tin ngay nên Huấn Dịch vẫn rất bình tĩnh nói tiếp
- Mọi nghi vấn của các vị Kha tiên sinh sẽ giải thích rõ.
Sau khi cậu ta nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ đó mới bắt đầu bước ra phía trước.
Đầu tiên là nhìn một lượt hết từng người có mặt ở đây, sau đó mới bắt đầu lên tiếng
- Tôi biết sau khi nghe xong những lời này, các ông cũng không tin.
Nhưng tôi đến đây không phải để chứng minh với các ông tôi là ai, mà tôi đến đây vì sự sống còn của Khải Hoàn.
Đúng như vậy, tất cả cổ đông có mặt ở đây đều không tin được lời mà người đàn ông đó vừa nói.
Ngay cả Narry sau khi nghe được người đó là Kha Duẫn cũng không khỏi kinh ngạc, và biểu cảm của cô lại là một trong số những dấu hiệu để đám người kia quan sát, thân là thư ký lâu năm của Kha Duẫn mà lại không biết rõ về lịch trình và tung tích của ông chủ mình thì không phải rất lạ và đáng nghi ngờ sao?
Tất cả biểu cảm của những người ở đây đều được Huấn Dịch ghi nhớ hết, cậu ta nhìn sang Narry vẫn đang đứng ngây người ra kia nhưng không biểu lộ chút cảm xúc gì khác lạ cả.
..............................
Hai ngày trước, Huấn Dịch nhận một nhiệm vụ mới là đưa Kha Luân đến Khải Hoàn, lúc mới nghe thì cậu cũng khá bất ngờ.
Sao đột nhiên lại đưa ra mệnh lệnh như vậy chứ?
- Kha tiên sinh, lần này tại sao anh lại không cho tôi biết kế hoạch của anh vậy? Mọi chuyện sau khi anh gặp tai nạn đến giờ đã rất phức tạp rồi, anh không định lộ diện sao?
Huấn Dịch đứng bên cạnh cẩn trọng hỏi người đàn ông đang ngồi trên sofa và chậm rãi lau một khẩu súng.
Những gì đã và đang diễn ra thật sự vượt quá tầm kiểm soát rồi, tất cả đang rối tung lên nhưng Kha Duẫn vẫn thản nhiên ở trong bệnh viện hưởng thụ một kỳ nghỉ? Rốt cuộc thì hắn đang dự tính điều gì đây?
Nhẹ nhàng đặt khẩu súng đã được lau tỉ mỉ từng chi tiết vào trong hộp bảo vệ, Kha Duẫn đứng lên và đi tới mở tủ lấy ra chiếc áo blouse mặc vào
- Bây giờ vẫn còn quá sớm để công bố kết quả trò chơi.
Mới chỉ bắt đầu thôi, tập trung quan sát thì cậu sẽ hiểu được luật chơi mới.
Càng chứng kiến những việc làm kỳ lạ của Kha Duẫn thì Huấn Dịch càng không thể hiểu được, không lẽ hắn không còn tin tưởng cậu ta nữa sao?
Suy nghĩ này của cậu đương nhiên rất dễ dàng bị Kha Duẫn nhìn ra.
Hắn chỉ nhếch mép cười khẩy, không nhanh không chậm nói
- Cậu đang nghi ngờ tôi hay tôi không tin tưởng cậu? Cậu tự tìm câu trả lời đi.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Kha Duẫn, Huấn Dịch đã suy nghĩ rất nhiều.
Từ lúc Kha Duẫn tỉnh lại, người duy nhất biết được và người đầu tiên hắn cần gặp chính là cậu ta.
Nhiệm vụ trước tiên của cậu ta chính là giữ bí mật chuyện này với tất cả mọi người và vẫn luôn theo sau hắn thực hiện những kế hoạch mới.
Sau đó là đi tìm và giúp đỡ Kha Luân một cách tự nhiên nhất để không bị lộ.
Mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường, chỉ là những điều liên quan đến chuyện của ba mươi năm trước hắn lại không nói rõ sẽ tiếp tục xử lý như thế nào.
Nếu phân tích kỹ, có thể có khả năng là Kha Duẫn cũng đang mất thế chủ động, hắn cũng đang rơi vào tình thế nguy hiểm rình rập xung quanh nên không muốn ai biết được điểm yếu của mình ngay lúc này?
Còn về Kha Luân, cậu bắt đầu tập trung vào nghiên cứu tất cả tài liệu kinh doanh của Khải Hoàn trước khi cuộc họp Hội đồng quản trị diễn ra.
Thật ra thì mục đích của Kha Duẫn khi phái Huấn Dịch đến giúp em trai mình là để cậu dùng chính thân phận của cậu tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị, nhưng thật bất ngờ là cậu lại đến với thân phận của anh trai mình.
Mặc dù khá bất ngờ nhưng Huấn Dịch cũng phản ứng nhanh nhẹn thuận theo ý của cậu, và đương nhiên cũng đã bí mật báo cáo lại mọi chuyện với Kha Duẫn rồi.
...................................
Chuyện xảy ra tối hôm qua bây giờ vẫn khiến Tống Diên bàng hoàng.
Một là Nguyên Đằng tại sao lại đến phòng bệnh của Kha Duẫn, thứ hai người đàn ông đã cứu cô rốt cuộc có phải là Kha Duẫn không? Nếu đó thật sự là Kha Duẫn thì tại sao hắn lại không đến tìm cô và tiểu Lạc Lạc? Hắn đi lại khỏe mạnh như vậy tại sao lại còn nằm trên giường bệnh kia? Đã có chuyện gì mà cô không biết ư?
Cô nên bắt đầu tìm hiểu từ đâu đây? Từ Nguyên Đằng hay người đàn ông mặc áo blouse kia? Nếu muốn biết rõ tất cả thì chỉ còn cách gặp trực tiếp Kha Duẫn thôi, nhưng bây giờ là ban ngày, cô sẽ không thể đến phòng bệnh của hắn.
Mọi hôm đúng giờ này thì Tống Diên đều qua thăm tiểu Lạc Lạc, nhưng hôm nay cô lại ngồi thẩn thờ một mình trong phòng nên Hạ Viên Anh có chút lo lắng, liền đến hỏi
- Diên Diên, con không khỏe à? Sao hôm nay mẹ không thấy con qua thăm tiểu Lạc Lạc nữa vậy?
Khi Hạ Viên Anh đến hỏi thì Tống Diên mới sực nhớ ra mình đã ngồi đây bần thần một lúc lâu rồi.
Cô đang định đến chỗ của tiểu Lạc Lạc thì hình như nhớ ra điều gì đó định hỏi Hạ Viên Anh
- Mẹ, hôm nay có phải ngày họp Hội đồng quản trị của Khải Hoàn không ạ?
Câu hỏi của cô làm Hạ Viên Anh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh chóng đã gật đầu.
Cái gật đầu của bà chính là câu trả lời dành cho cô, ngay lập tức, cô cầm vội một bộ đồ chạy vào nhà vệ sinh.
Hạ Viên Anh vẫn còn đang hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra với cô thì đã thấy cô thay đồ xong và vội vã đi ra.
Vừa nói vừa ra cửa
- Mẹ giúp con chăm sóc tiểu Lạc Lạc.
Con có việc gấp cần đi ngay.
Thấy cô rời đi vội vàng như vậy, Hạ Viên Anh không khỏi sốt ruột, ngay lập tức gọi thư ký của mình đi theo Tống Diên.
----------------------------------
Trong một căn phòng giám sát an ninh, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi trước màn hình máy tính, tập trung xem những đoạn video trong một cái file, rồi đến những đoạn ghi âm, sau đó là những trang tài liệu, rất nhiều danh sách khác nhau.
Mắt phượng hẹp dài của người đàn ông đó thỉnh thoảng lại nhíu lại, rồi giãn ra, nhưng luôn ngập đầy lửa giận.
Mặc dù hắn đã xem đến lần thứ ba rồi nhưng những nội dung trong chiếc usb này thật sự nằm ngoài khả năng dự đoán của hắn suốt ba mươi năm qua.
Nhưng không sao, cũng đã sắp đến lúc kết thúc tất cả rồi!
Đang đúng lúc hắn rút usb ra khỏi máy tính thì một trưởng khoa chạy vào phòng.
- Kha tiên sinh, ngài đi luôn bây giờ sao ạ?
Kha Duẫn lạnh lùng nhìn trưởng khoa kia, thờ ơ đáp
- Đã có bao nhiêu người biết rồi?
Vị trưởng khoa vừa nghe xong đã vội suy đoán ý tứ trong câu hỏi của hắn, và kịp thời đưa ra được câu trả lời
- Người biết thì không chắc chắn, chỉ là nghi ngờ thì càng lúc càng thêm nhiều người.
Bây giờ người nhà của ngài cũng đang dò hỏi tôi.
Thiếu phu nhân còn lén mua chuộc y tá canh giữ bên cạnh con của hai vị nữa.
Tôi e là họ sẽ sớm phát hiện ra thôi.
Như vậy cũng không sao, vốn dĩ Kha Duẫn cũng không định trốn thêm nữa, sắp đến lúc công khai mọi việc rồi.
Tạm thời hắn mượn bộ đồ này là để có thể chăm sóc tiểu Lạc Lạc một cách tốt hơn.
- Tiểu Lạc Lạc hôm nay không có thêm triệu chứng gì chứ?
Trưởng khoa nhanh chóng lắc đầu, giải đáp
- Tình trạng sức khỏe của tiểu Lạc Lạc đang tiến triển rất tốt, ba ngày nữa là có thể cai máy thở và chuyển sang phương pháp da kề da với mẹ rồi.
Đã là đứa trẻ sinh non thì đương nhiên tiểu Lạc Lạc cũng không tránh khỏi những nguy cơ về sức khỏe.
Trong suốt thời gian qua, một phần là vì anh không muốn để Tống Diên phải chịu thêm cú sốc nào khi biết tiểu công chúa của họ phải trải qua bao nhiêu cuộc kiểm tra, phục hồi sức khỏe, hai là hắn luôn luôn được ở bên cạnh con mình trong những lúc con đau đớn nhất.
Chỉ những điều đó thôi cũng khiến hắn thấy mãn nguyện rồi..