Không khí trong phòng họp bây giờ căng thẳng đến tột cùng, tất cả cổ đông đều đang chỉ mũi giáo vào Kha Luân.
Câu chuyện mà hai người họ kể thật sự không ai có thể tin nổi.
Người đang đứng trước mặt bọn họ hiện giờ là Kha Duẫn? Trong lúc đi cộng tác đã gặp tai nạn và gương mặt bị tổn thương nghiêm trọng, đang trong quá trình phẫu thuật và phục hồi?
Cái quái gì chứ? Bọn họ đang viết tiểu thuyết à? Từng người một chất vấn Kha Luân, tất cả đều nhìn trừng trừng vào cậu không rời mắt, giống như muốn bóp nghẹt cậu bằng những cái nhìn đó vậy.
Thấy Kha Luân không có phản ứng gì, cứ mặc cho đám người kia trấn áp, Huấn Dịch và cả Narry bắt đầu không yên tâm.
Hình như đều đã đọc được suy nghĩ của nhau nên cùng nhìn nhau rồi nhìn về Kha Luân.
Trong lúc bọn họ đang lo lắng thì cuối cùng Kha Luân cũng đã lên tiếng
- Tôi biết các vị sẽ không tin được chuyện này.
Nhưng tôi đã nói rõ từ đầu rồi, tôi đến đây không là để chứng minh thân phận với bất kì ai cả.
Nếu ai không muốn tham dự cuộc họp hôm nay thì có thể ra về!
Mặc dù vẫn còn nghi vấn nhưng ánh mắt và chất giọng của Kha Luân khiến cả phòng đều há hốc mồm kinh ngạc.
Trông người đó rất giống với Kha Duẫn, không phải là khuôn mặt mà là khí chất và phong thái.
Ánh mắt lạnh lẽo đó đích thực rất giống ánh mắt của Kha Duẫn trong mỗi cuộc họp, cả cách nói chuyện đanh thép kia nữa.
Ngay cả Narry và Huấn Dịch suýt chút nữa cũng lầm tưởng rằng người đó thật sự là Kha Duẫn.
Hạ được những cổ đông lắm lời kia xuống một nửa, Kha Luân đang dần chuyển ngược tình thế, lấy được thế chủ động nên bắt đầu tự tin tiến lên hơn.
Cậu lấy ra những tài liệu mà mình đã chuẩn bị từ trước ra, đồng thời phân công nhiệm vụ cho Huấn Dịch và Narry.
Hai người họ cũng rất linh hoạt phối hợp thực hiện.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một loạt các số liệu và nhiều biểu đồ phức tạp.
Kha Luân rất tự tin bắt đầu phần phân tích của mình.
Những kẻ ồn ào vừa rồi cũng rất nhanh bị phần phân tích tình hình của Kha Luân mà ngồi chăm chú lắng nghe.
------------------------------------
Vì sức khỏe mới phục hồi chưa bao lâu nên Tống Diên không thể di chuyển nhanh nhẹn như bình thường được.
Vừa xuống xe thì việc đầu tiên cô nhớ chính là kiểm tra lại mình đã che kín mặt hết chưa và nhìn xung quanh coi thử có ai đang theo dõi mình hay không.
Sau khi thấy tất cả đều ổn rồi thì cô mới bước thật nhanh vào cổng của Khải Hoàn.
Nếu cô đến với một dáng vẻ bình thường thì sẽ không có ai chặn cô lại, nhưng cô lại bịt kín mặt như vậy nên nhân viên bảo an và lễ tân đã không để cô vào.
- Xin lỗi tiểu thư, không biết cô đến đây có việc gì?
Tống Diên vừa giận vừa nóng ruột, lúng túng không biết nên xử lý như thế nào.
Cô chỉ còn cách cố gắng xin bọn họ cho mình vào một lát.
- Tôi chỉ vào trong một lát thôi, sẽ ra ngay mà.
Nhưng cho dù cô có năn nỉ thế nào thì nhân viên lễ tân cũng nhất quyết không cho cô vào trong, nói đây là quy định của công ty và mong cô thông cảm, nhưng cũng một phần là do cô ăn mặc khá đáng nghi nên bọn họ càng phải cảnh giác với cô hơn nữa.
Dù nói nói như thế nào vẫn không để cô vào, đúng là nhân viên của Kha Duẫn mà, Tống Diên thầm cảm thán trong lòng.
Mục đích cô đến đây mà không thể lộ diện là vì muốn làm rõ nghi vấn của mình hiện tại, Kha Duẫn thật ra đang ở đâu? Nếu người cứu cô tối hôm đó đúng là hắn thì tại sao hắn lại nằm mãi trong phòng bệnh, không chịu đến gặp cô? Như vậy có thể hắn đang âm thầm tính toán mọi việc, và không thể không có cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay.
Việc này rất quan trọng nên nhất định hắn phải đến, cô chỉ cần vào đến phòng họp thì sẽ được gặp hắn trực tiếp.
Nhưng nếu cô vào một cách công khai thì hắn sẽ trốn mất, nên cô chỉ còn mỗi cách này thôi.
Mặc kệ cô có nài nỉ thế nào thì nhân viên bên ngoài cũng không chịu cho cô vào trong.
Nhìn đồng hồ cứ trôi qua từng giây từng phút mà Tống Diên như ngồi trên đống lửa vậy.
Theo như những gì cô tính toán thì cuộc họp đã bắt đầu được rất lâu rồi, thời gian chắc không còn nhiều nữa, cô phải vào được phòng họp trước khi cuộc họp kết thúc.
Vì những nhân viên này quá khó thuyết phục nên cô đang định dùng đến phương án cuối cùng, là nhờ đến Narry giúp đỡ, mặc dù với cách này thì có thể cô sẽ phải đối mặt với kết quả không thể đạt được mục đích mà mình đến đây vì nếu Narry báo cáo trước với Kha Duẫn thì tất cả đều coi như công cóc.
Mặc dù vậy cô vẫn hy vọng chút gì đó, vừa lui vào một góc để lấy điện thoại gọi cho Narry thì cô lại khựng lại, tay cầm điện thoại vô thức dừng giữ không trung, hai mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang tiến vào sảnh của công ty.
Đấy không phải là Nguyên Đằng sao?
Khung cảnh tối hôm qua bỗng chốc ùa về, ánh mắt dữ tợn tàn độc lúc ông ta nhìn về chỗ cô đang ẩn nấp vẫn còn khiến cô lạnh sống lưng.
Tối hôm đó có lẽ là ông ta đã sắp xếp tất cả để đến tìm Kha Duẫn, hôm nay lại đến chắc cũng là để gặp Kha Duẫn, vậy lí do ông ta muốn gặp Kha Duẫn là gì?
Không đúng! Phải là tìm Kha Duẫn chứ không phải là gặp!
Hành động tối hôm đó của ông ta cộng với những gì đã xảy ra thì nhất định có gì đó không bình thường ở đây rồi.
Suy nghĩ một lúc, Tống Diên đã quyết định không vào trong nữa mà lén bám theo sau Nguyên Đằng để giải đáp tất cả những thắc mắc của mình.
Nghĩ rồi, cô chỉnh lại khăn mũ che mặt cho cẩn thận và đi theo Nguyên Đằng ra khỏi công ty.
Nhân viên tiếp tân nhìn qua thấy cô đi rồi cũng không kinh ngạc gì mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
-------------------------------------
Tin tức Kha Duẫn tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị sáng nay không phải chỉ khiến một vài người kinh ngạc, mà những ai đang nghĩ Kha Duẫn còn nằm trong bệnh viện đều không thể tin được chuyện này, trong đó có Tống Khiết.
Khi mới nghe được báo cáo của trợ lý, anh cũng từ kinh ngạc chuyển sang nghi ngờ.
Đến bây giờ thì anh vẫn chưa xác nhận được người mặc áo blouse hôm đó có đúng thật là Kha Duẫn hay không.
Bây giờ Kha Duẫn lại xuất hiện một cách bình thường ở Khải Hoàn thì chắc hẳn những nghi ngờ của anh là đúng, Kha Duẫn đã diễn một màn kịch trong suốt thời gian qua, kế hoạch này của hắn không hề bàn trước với anh, hay nói cách khác thì đó chính là không muốn tiếp tục hợp tác với anh.
Nếu đã vậy thì anh cũng không cần phải đợi hắn nữa, muốn hành động một mình thì anh cũng có kế hoạch riêng rồi.
- Diên Diên vẫn còn ở bệnh viện đúng chứ?
Anh hỏi với giọng điệu khẩn trương.
Còn đáp lại anh là dáng vẻ rụt rè lo lắng của trợ lý.
- Thưa anh, tiểu thư, tiểu thư đã rời khỏi bệnh viện từ sáng nay rồi ạ.
Người của chúng ta đã đi theo tiểu thư ngay nhưng hiện giờ thì mất dấu rồi, cả thuộc hạ mà Kha phu nhân phái đi cũng không tìm thấy tiểu thư.
Tin này đối với Tống Khiết giống như một tiếng sét đánh ngang.
Anh vừa lo lắng cho sự an toàn của Tống Diên vừa giận dữ với cách làm việc của cấp dưới.
- Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ cậu mới nói? Có phải các cậu đều muốn bị đuổi việc hết không?
Trợ lý chỉ biết cúi đầu nhận lỗi vì đây hoàn toàn là lỗi của bọn họ đã không hoàn thành được nhiệm vụ.
Vì tin tưởng khả năng của bản thân có thể nhanh chóng tìm được tung tích của Tống Diên trước khi Tống Khiết phát hiện nên anh ta đã lệnh cho tất cả thuộc hạ nhanh chóng chia nhau tìm kiếm và giữ kín chuyện này với ông chủ của mình.
Nhưng bất ngờ rằng Tống Khiết lại hỏi đến Tống Diên, và anh ta không thể nói dối anh được, nên buộc phải thừa nhận và xin lỗi về cách làm việc của mình.
Cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa nên Tống Khiết không muốn ở đây trách mắng trợ lý, anh đang rất vội vì dự định vừa nảy ra trong đầu mình.
Anh chỉ lạnh giọng nhắc nhở một câu rồi phân công cho trợ lý chuẩn bị vài thứ, nhanh chân rời khỏi phòng làm việc.
Mặc dù chưa biết ý định của ông chủ là gì nhưng thân là trợ lý chỉ có thể lắc đầu đi theo.
-------------------------------
Hành trình của Tống Diên như một trò chơi tàu nối đuôi.
Cô liên tục hối thúc tài xế taxi theo sát chiếc xe của Nguyên Đằng ở phía trước.
Còn phía sau cô thì lại có vài chiếc xe bám theo, cô phải đồng thời quan sát tình hình hai bên và nghĩ cách để đối phó với tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Vấn đề bây giờ là cô vẫn chưa biết được những người theo sau mình là người của ai? Còn mục đích hiện giờ của cô chính là tìm câu trả lời cho những nghi vấn trong đầu mình từ Nguyên Đằng.
Người này từ lâu đã có nhiều hành động kỳ lạ rồi, chỉ là đến hôm nay cô mới thấy cần phải làm rõ mọi chuyện, rốt cuộc thì có liên quan gì đến chuyện của ba mươi năm trước không? Mối liên hệ giữ Nguyên Đằng và hai nhà Kha- Tống?
Trước khi Nguyên Đằng đến nơi thì cô phải cắt đuôi được những chiếc xe phía sau đã.
Quan sát tình hình đã được một đoạn đường, sự chú ý của Tống Diên đang đặt vào vị trí của tài xế taxi.
Suy nghĩ một lúc, cô quyết định đánh liều vươn người ra phía trước, dành lấy vô lăng của tài xế và lái cho chiếc taxi lao về phía ngã tư, đâm sượt qua một chiếc xe tải.
Trong vài giây ngắn ngủi đó, tài xế taxi như bị bắt mất hồn vía, mặt mũi sớm đã biến sắc.
Tống Diên vẫn tiếp tục điều khiển chiếc taxi, không quên quan sát tình hình.
Còn khung cảnh bên ngoài đang dần trở nên hỗn loạn.
Chạy song song bên cạnh chiếc xe tải mà Tống Diên chọn làm mục tiêu thật chất chỉ là một tấm bia chắn, thứ cô hướng đến chính là chiếc xe BMW sang chảnh mà có thể được chiếc xe tải kia che chắn.
Nhân lúc chiếc xe tải mất phương hướng, đâm lệch sang một bên đường, Tống Diên đã nhanh chóng mở cửa taxi và nhảy vào cửa sổ đã mở sẵn của chiếc BMW kia.
Vừa vào vị trí an toàn, Tống Diên thở phào một hơi rồi mới hỏi
- Sao cậu biết tớ ở đây mà đuổi theo?
Thì ra người lái chiếc BMW kia chính là bạn thân của cô, Sa Tử Đình.
Vừa nãy vì nhìn thấy người trên xe nên Tống Diên mới quyết định đánh liều một phen như vậy, thấy bạn mình bất ngờ xuất hiện ở đây nên cô đã đoán được ý đồ của cô ấy rồi.
Còn lí do tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây thì chắc là để tìm hiểu sau, trước tiên vẫn là tìm cách cắt đuôi những chiếc xe phía sau đã.
Sa Tử Đình tập trung lái xe rời khỏi vị trí nguy hiểm nhưng vẫn bám sát chiếc xe của Nguyên Đằng.
Cô ấy nhìn qua Tống Diên đang ngồi bên cạnh và hỏi
- Cậu tự ý rời khỏi bệnh viện như vậy là vì muốn gặp Kha Duẫn trong cuộc họp Hội đồng quản trị hay để tìm Nguyên Đằng?
Tống Diên hơi bất ngờ trước câu hỏi của Sa Tử Đình, hỏi đúng mục đích của cô khi rời khỏi bệnh viện.
Và việc cô đang đuổi theo Nguyên Đằng, rốt cuộc thì cô ấy có đang giấu cô chuyện gì không? Tại sao lại biết rõ mọi chuyện như vậy, giống như đã theo cô từ đầu đến cuối vậy.
- Đình Đình, sao cậu biết tớ đến Khải Hoàn và đến tớ đang đi theo Nguyên Đằng? Có phải cậu có gì giấu tớ không?
Câu hỏi của cô khiến Sa Tử Đình phút chốc chột dạ và hình như có dấu hiệu né tránh ánh mắt dò xét của cô.
Vờ tập trung lái xe.
Chính biểu hiện này của cô ấy đã tố giác cô ấy, Tống Diên càng thêm tin chắc vào suy đoán của mình, không ngừng truy hỏi
- Cậu mau nói thật với tớ đi! Rốt cuộc cậu có chuyện gì đang giấu tớ đấy?
Chuyện Kha Duẫn vẫn còn nằm trên giường bệnh chắc chắn Tống Diên không hề biết và cô đã nghĩ rằng người đến cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay là Kha Duẫn nên mới đến để tìm hắn, cô không hề biết thật ra người đó chính Kha Luân.
Lúc Kha Luân vừa rời đi thì Sa Tử Đình nhận được tin bạn thân đang nằm trong bệnh viện của mình đang một mình đến Khải Hoàn thì vội vã chạy đến, mục đích là để ngăn cản Tống Diên vào phòng họp, tránh việc Kha Luân bị lộ trước mọi người, vì có thể cả thế giới không nhận ra Kha Duẫn nhưng nhất định Tống Diên có thể nhìn ra.
Một công đôi việc, khi cô ấy đến nơi thì lại vô tình nhìn thấy thuộc hạ của Nạp Tiều Quân cũng đang ở gần đó, sau đó thì thấy Tống Diên lén lén lút lút lên một chiếc taxi, hình như là đang đuổi theo chiếc xe phía trước, mà phía sau cô thì thuộc hạ của Nạp Tiều Quân cũng bắt đầu bám sát theo.
Lúc này Sa Tử Đình đã biết được mình nên làm gì, cô nhanh chóng lái xe bí mật đuổi theo để tiếp ứng cho Tống Diên.
Biết là sẽ không thể tiếp tục giấu diếm nữa, Sa Tử Đình đã quyết định sẽ nói với Tống Diên tất cả những gì mình biết.
Thở dài một hơi, cô ấy chậm rãi nói
- Thật ra Kha Duẫn, suốt thời gian qua mọi người đều nói dối cậu.
Cuộc phẫu thuật của Kha Duẫn đã không khả quan, anh ta vẫn còn hôn mê và nằm ở phòng hồi sức.
Thoạt đầu mới nghe qua chuyện này, suýt nữa thì Tống Diên cũng bị sốc mà cuống lên.
Nhưng dựa vào những gì cô đã phát hiện trước đó, cô lại bình tĩnh hỏi lại để xác nhận
- Cậu đang nói Duẫn đã nằm hôn mê trong phòng hồi sức từ lúc phẫu thuật xong đến bây giờ?
Thấy Sa Tử Đình gật đầu đính chính lại, Tống Diên lúc này đã ngầm tìm được đáp án cho mình.
Vậy thì người đàn ông mặc áo blouse đã cứu cô trong bệnh viện tối hôm đó chính là Kha Duẫn, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đang lừa cô nhưng thật chất người bị lừa lại là tất cả bọn họ.
Đây là kế hoạch của Kha Duẫn chăng? Giả vờ bị hôn mê để âm thầm điều tra mọi chuyện? Nếu vậy thì người trong cuộc họp Hội đồng quản trị chính là hắn? Cô đã đoán đúng rồi!
Sa Tử Đình đương nhiên không biết được bạn thân mình đã suy đoán điều gì, vẫn nghĩ cô đang bị mọi người lừa chuyện của Kha Duẫn, vẫn không ngừng quan sát sự thay đổi trên gương mặt của cô.
Tống Diên đang định trao đổi thêm vấn đề gì đó với người bạn của mình thì chiếc xe hai người đang bám theo đã dừng lại trước một khu chợ.
Sa Tử Đình ngay lập tức phanh thắng và hỏi ý kiến của Tống Diên
- Bọn họ dừng lại rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Tống Diên cẩn thận quan sát xung quanh rồi nói với Sa Tử Đình
- Tớ sẽ đi theo bọn họ trước, cậu ở đây quan sát tình hình.
Có gì bất thường thì gọi ngay cho tớ.
Nghe qua cách sắp xếp của Tống Diên, mặc dù Sa Tử Đình có chút lo sợ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Tống Diên đã yên tâm xuống xe và nhanh chóng bám sát theo sau Nguyên Đằng và những tên thuộc hạ của ông ta.
Còn lại Sa Tử Đình ngồi trên xe, bắt đầu thấy căng thẳng và lo lắng nhìn bạn thân của mình đi vào hang cọp.
----------------------------------
Trợ lý đã sắp xếp tất cả theo lệnh của Tống Khiết.
Đang cùng trợ lý xuống đến hầm giữ xe thì Tống Khiết bị chặn bởi một người mà ai cũng tưởng rằng đang nằm trên giường bệnh hoặc đang trong cuộc họp Hội đồng quản trị của Khải Hoàn, chính là Kha Duẫn.
Vừa nhìn thấy hắn, anh có chút ngạc nhiên nhưng chỉ là do sự xuất hiện bất ngờ chứ không phải do quá sức tưởng tượng của mình, vì thật ra thì anh đã sớm biết được mọi việc rồi.
- Bây giờ cậu mới lộ diện sao? Không phải là đã quá muộn rồi à?
Kha Duẫn nhìn anh với một ánh mắt sắc bén, môi bạc khẽ nhếch, nụ cười như có như không
- Chính vì tôi không lộ diện trong thời gian qua, mặc dù đã bị phát hiện nên anh mới bắt đầu nghi ngờ tôi? Cho rằng tôi phản bội thỏa thuận của chúng ta, tự hành động một mình? Nên muốn đến bệnh viện bắt tiểu Lạc Lạc về nhằm ép tôi ra mặt?
Kế hoạch của Tống Khiết chính là đến bệnh viện thay người của mình bảo vệ mẹ con Tống Diên, thật ra không khác gì đưa mẹ con cô về Tống gia, đẩy người của Kha Duẫn ra.
Vì nếu Kha Duẫn đã không tin tưởng và không có ý định cùng anh hợp tác nữa thì anh cũng không muốn em gái mình vướng vào nguy hiểm này thêm.
Không ngờ rằng Kha Duẫn lại đoán được ý đồ của anh và chạy đến đây trước.
- Cậu không tin tưởng tôi? Hay cậu sợ bí mật gì đó bị bại lộ sẽ ảnh hưởng đến cậu?
Đối diện với sự chất vấn của anh, Kha Duẫn vẫn vô cùng bình thản như chẳng có chuyện gì quá lớn cả.
Hắn im lặng rồi cười nhạt, không nhanh không chậm nói
- Tôi lại không nghĩ rằng anh thiếu bình tĩnh đến vậy đấy.
Chưa nói vào trọng tâm thì hắn lại đột nhiên dừng lại.
Bước đến gần Tống Khiết và ghé sát tai anh rồi nói với giọng lạnh khốc
- Sự thật của ba mươi năm trước có thể khiến cả tôi và anh không thể nào ngờ tới đấy!
----------------------------------
Vẫn nghĩ rằng con trai mình đang nằm trên giường bệnh kia nên Hạ Viên Anh được một phen hú vía khi thấy được nội dung trên truyền hình.
Kha Duẫn đang tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị của Khải Hoàn với một chiếc mặt nạ vì lí do tai nạn đã làm hủy hoại gương mặt của hắn? Suýt chút nữa bà đã ngã từ trên ghế xuống vì không thể tin nổi vào những gì mình đang nghe và đang thấy nữa.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Kha Duẫn sao lại có thể xuất hiện lành lặn như thế trong cuộc họp Hội đồng quản trị chứ? Hắn vẫn hôn mê chưa tỉnh mà.
Mà nếu không phải Kha Duẫn thì người đang phát biểu kia là ai? An ninh của Khải Hoàn không phải là cái chợ mà ai cũng có thể ra vào, đặc biệt là những nơi quan trọng như hội trường.
Vậy thì người đó rốt cuộc là ai? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Mặc dù tin tức trên truyền hình khiến Hạ Viên Anh vô cùng bất ngờ nhưng bà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để quan sát thật kỹ.
Đúng rồi! Giọng nói kia rất quen, chẳng trách lúc mới nghe bà thấy có gì đó không đúng rồi.
Đó chẳng phải là giọng của Kha Luân sao? Mặc dù bị bộ phận âm thanh chỉnh sửa nhưng bà vẫn có thể nhận ra giọng của con trai mình, như vậy thì nhìn lại người đang đeo mặt nạ đó thì đủ để bà chắc chắn rằng đó là Kha Luân rồi.
Vậy là Kha Duẫn vẫn còn nằm hôn mê trên giường?
Nhưng hình như có một linh tính đã mách bảo bà đang xảy ra chuyện gì đó không đúng, cũng không hiểu tại sao bà lại đi đến phòng bệnh của Kha Duẫn.
Vội vã đi vào tận giường để kiểm tra xem con mình còn ở đây không.
Khi lật tấm chăn lên, bà hoảng hồn vì trong chăn không hề có người mà chỉ là phần ngụy trang đánh lừa người khác, Kha Duẫn thật sự đã rời khỏi đây!
Nếu vậy hắn đã tỉnh? Hay là thật ra không hề hôn mê? Nếu đã tỉnh vậy bây giờ hắn ở đâu? Người trong cuộc họp Hội đồng quản trị lại là Kha Luân, vậy Kha Duẫn đã đi đâu? Trả thù?
Nhớ lại trước lúc Tống Diên rời đi đã nhắc đến cuộc họp Hội đồng quản trị, cô đến Đại Từ? Còn người mà bà cử đi bảo vệ cô lại không có báo cáo gì về!
Không lẽ.....
----------------------------------
Vì đây là một khu chợ nên Tống Diên phải tăng cao cảnh giác, bám sát phía sau Nguyên Đằng mà phải tự bảo vệ mình nữa.
Ra khỏi chợ, ông ta bước vào một quán rượu có vẻ rất cũ.
Ở đây an ninh khá lỏng lẻo nên Tống Diên có thể theo chân ông ta vào trong.
Mọi thứ xung quanh mang một vẻ cũ kĩ và một màu sắc u ám đến rợn người..