Chạy khắp nơi để tìm, hóa ra Tống Diên đã quay lại bệnh viện từ lúc nào mà hắn không biết, chính xác là trong phòng thở máy của tiểu Lạc Lạc.
Kha Duẫn hớt hải chạy vào thì thấy người phụ nữ của hắn đang thì thầm nói chuyện với con của họ, hắn thở phào một hơi rồi bước nhanh đến chỗ Tống Diên
- Em không sao chứ?Anh đã lo đến phát điên lên đây.
Nghe giọng của hắn, Tống Diên nhẹ nhàng đặt bàn tay mập mạp nhỏ nhắn của tiểu công chúa xuống rồi mới chậm rãi quay lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
- Chúng ta nói chuyện một lát đi!
Vừa nói xong cô đã đứng lên và đi ra khỏi phòng.
Kha Duẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy biểu hiện khác thường này của cô.
Cô biến mất bất ngờ và lại trở về bất ngờ như vậy càng khiến hắn thấy lo lắng hơn, chắc chắn là cô đã nghe được chuyện gì đó rồi.
Hắn đi theo sau cô ra hành lang, cất giọng đầy lo lắng.
- Có chuyện gì sao?
Tống Diên nhìn thẳng vào mắt của hắn, chưa trả lời mà chỉ im lặng nhìn hắn một lúc lâu.
Sau đó cô mới chậm rãi thốt ra được một câu hỏi
- Tại sao không nói với em đó không phải là anh?
Câu hỏi đó của cô quả nhiên trở thành một tiếng sét đánh ngang tai Kha Duẫn.
Hắn bắt đầu thấy bàng hoàng và bất ngờ, nhìn cô bằng vẻ mặt kinh ngạc.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, Tống Diên tiếp tục truy hỏi
- Thật sự thật không phải là anh, tại sao lại tự nhận? Tại sao lại im lặng chịu đựng suốt thời gian qua chứ? Anh ngốc sao? Tại sao không giải thích? Tại sao lúc đó không phủ nhận?
Nghe đến đây thì Kha Duẫn cũng đã đủ biết cô đang hỏi gì rồi.
Nghĩa là dự đoán của hắn đã đúng, cô đã biết được gì đó rồi, là từ Nguyên Đằng! Sự thật của ba mươi năm trước và ân oán giữ hai nhà Kha gia với Tống gia.
Mỗi một câu hỏi của Tống Diên là từng giọt nước mắt thi nhau lăn dọc hai bên má.
Hai tay cô bấu chặt vào váy để lấy lại bình tĩnh, cổ họng cô nghẹn lại, khó khăn cất giọng
- Anh định giấu em đến khi nào nữa hả? Muốn biến em thành kẻ tàn nhẫn đến mức nào đây? Tại sao không phủ nhận? Tại sao lại im lặng như vậy suốt hai năm qua chứ? Đúng là đồ tồi mà.....
Thật sự đối diện với những câu chất vấn này của cô, Kha Duẫn không thể nào biện minh hay giải thích nổi.
Những gì cô nói đều đúng, thấy cô như vậy hắn không khỏi đau lòng.
Kéo cô ôm chặt vào trong lồng ngực, mặc cho cô có ra sức đánh hắn và gào khóc thế nào hắn vẫn không buông lỏng tay ra, đặt từng nụ hôn thật sâu lên tóc, lên trán cô.
- Anh xin lỗi, xin lỗi em.
Anh không biết sẽ khiến em buồn đến vậy.
Xin lỗi em, anh chỉ muốn em cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi.
Thật sự xin lỗi em, bảo bối, xin lỗi em mà.
Vì Kha Duẫn không ngừng dỗ dành và nhất quyết không buông ra dù cô có đánh hắn như thế nào đi nữa nên cơn giận của Tống Diên cũng dần lắng xuống, hơn nữa cô cũng không còn sức để đấu với hắn nữa.
--------------------------------------
Cuộc họp hội đồng quản trị đã kết thúc, kết quả đã như Kha Luân mong đợi.
Giữ được vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị và đã dạy cho những lão già kia một bài học, mặc dù chỉ là tạm thời nhưng cũng có thể kéo dài thời gian để Kha Duẫn trở lại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kha Luân hài lòng cùng Tôn Vưu ra khỏi phòng họp.
Đi được một đoạn, Kha Luân mới tháo chiếc mặt nạ hóa trang xuống, nở nụ cười thỏa mãn
- Anh thấy em có ngầu không?
Nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu, Tôn Vưu không khỏi bật cười, vẫy nhẹ tập hồ sơ trên tay như đang tiếp tục cổ vũ tinh thần của đứa em trai này.
- Cậu làm tốt hơn mong đợi đấy! Thật không ngờ lại thu thêm được chiến lợi phẩm nữa.
Lần này coi như cảnh cáo.
Hình như Kha Luân đang tìm ai đó nên vừa liếc nhìn xung quanh một lượt đã hỏi
- Nhưng Huấn Dịch đâu rồi? Cuộc họp chưa kết thúc em đã không thấy anh ấy trong phòng họp nữa.
Không biết là cố tình hay sơ ý mà khi vừa nghe Kha Luân hỏi như vậy thì Tôn Vưu lại trả lời một cách dứt khoát nhanh chóng
- Đương nhiên là đi cùng Duẫn rồi.
Bọn họ giờ chắc đang hàn huyên với Tống Khiết đấy.
Nhưng vừa dứt lời chưa được bao lâu thì anh ta mới giật mình nhận ra mình đã lỡ lời nói ra bí mật.
Có muốn rút lại cũng không kịp nữa rồi, ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện với ánh mắt ngờ vực, chất vấn của Kha Luân, anh ta biết không thể biện minh được nữa nên đành nói hết luôn một lần.
- À, thật ra thì.
Chuyện là thế này.
Anh cậu không hề bị hôn mê, từ sau khi phẫu thuật đều là kế hoạch của cậu ta, mục đích là để tìm câu trả lời cho ân oán giữ Kha gia và Tống gia.
Ngoài ra thì cậu ta còn nảy ra một ý định là tạo cho cậu một cơ hội làm quen với công việc ở Khải Hoàn, ra đầu ngọn sóng đứng thử một lần cho biết cảm giác bấy lâu nay của cậu ta đó mà.
Càng nói đến những câu sau thì có vẻ anh ta đang dần thấy thản nhiên hơn, như chẳng có chuyện gì được gọi là bí mật nữa cả, phong thái lại ung dung như thường, xua tay rất tự nhiên.
Trong khi đó Kha Luân vẫn chưa hết kinh ngạc vì những gì mình mới nghe được
- Anh nói anh hai em không hề hôn mê? Là thật? Nếu vậy thì bây giờ anh ấy đang ở đâu chứ?
Tôn Vưu thở dài một hơi, lắc nhẹ đầu và tiếp tục nói với thái độ ưu nhã vừa nãy.
- Mục tiêu của cậu ta là câu chuyện của ba mươi năm trước, nhân vật trung tâm là Nguyên Đằng.
Còn chính xác bây giờ cậu ta đang ở đâu thì anh cũng không rõ nữa.
Đó là tất cả những gì anh biết rồi đấy, nhiệm vụ của anh chính là giúp cậu thử cơ hội lần này, đến đây coi như đã hoàn thành rồi đấy.
Nói đoạn, anh ta tạm dừng lại, nhìn vẻ mặt còn ngỡ ngàng của Kha Luân, chuyển sang chủ đề khác
- Có muốn uống vài ly với anh không?
Kha Luân cứ như người mất hồn, cho dù Tôn Vưu có nói gì thì hình như cũng không lôi được cậu ra khỏi suy nghĩ về việc Kha Duẫn giả vờ hôn mê suốt mấy ngày qua, hiện giờ cậu chỉ có một mong muốn chính là đi tìm anh trai mình ngay, nhưng dù cậu có nghĩ gì đi nữa vẫn không xác định được mình đang định làm gì.
Thấy vậy, Tôn Vưu liền choàng tay khoác vai cậu, phấn khởi nói
- Nếu không muốn bị mấy con cáo già kia nhìn thấy thì phải nhanh chóng rời khỏi đây đã.
Uống với anh vài ly được chứ?
Kha Luân hình như cũng đã thoát được khỏi sự bất ngờ vừa rồi và suy nghĩ về lời mời của Tôn Vưu, dù gì hôm nay cả hai cũng đã vất vả để thắng trận này rồi, nên cậu cũng đồng ý với anh ta.
-----------------------------------
Cuối cùng cũng chờ được lúc Tống Diên yên lặng rồi, Kha Duẫn mới buông lỏng tay ra, trực tiếp nhìn đối diện cô.
Hắn cẩn thận lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt và trên mặt của cô, vuốt gọn lại mấy sợi tóc che trước mắt giúp cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.
- Tiểu Diên, em bình tĩnh hơn rồi chứ? Bây giờ có thể nghe anh nói được chưa?
Tống Diên cũng đưa tay lau sạch nước mắt, nhìn thẳng vào mắt của hắn và nghiêm giọng hỏi
- Giờ anh nói đi! Tại sao hai năm trước, anh không phủ nhận, không giải thích mà để em hiểu lầm anh suốt hai năm như vậy? Anh nói đó là vì em sao? Vì em mà anh biến em thành kẻ xấu xa vậy à?
Kha Duẫn nghe những câu chất vấn của cô không khỏi đau lòng, từng câu của cô như vết dao cứ vào tim hắn.
Thật sự, nếu có thể thì hắn muốn giấu cô cả đời, cú sốc hai năm trước đã đả kích cô rất lớn rồi, bây giờ cô còn nghe được những chuyện không thể chấp nhận nổi nữa, thà cứ để cô giữ sự hiểu lầm kia mà yên bình như thời gian qua.
Nhưng Tống Diên làm sao có thể coi như không có chuyện gì như vậy, Kha Duẫn đã vì cô mà nhận lấy tất cả hiểu lầm về mình, nhận lấy cái danh giết cha mẹ cô.
Chưa hết, nguồn cơ của vụ tai nạn đó lại là từ cha cô mà có, cha của cô mới thật sự là kẻ giết người, làm sao cô có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được chứ.
- Duẫn, anh ác lắm anh biết không hả? Tại sao có thể ích kỷ như vậy? Tại sao không phủ nhận?
Ánh mắt cô mệt mỏi vô hồn càng khiến trái tim Kha Duẫn nhói lên, hắn cúi nhẹ đầu, ngập ngừng một lúc mới nói
- Tiểu Diên, anh biết em sẽ rất sốc khi biết chuyện này.
Nhưng thật lòng mà nói, hai năm trước anh cũng không biết rõ kẻ đã biết ba em chính xác là ai, mặc dù anh không làm nhưng lúc đó tất cả đều nghi ngờ là anh.
Hơn nữa khi đã nhận là trả thù Kha gia và biến thành ác quỷ trước mặt em thì sao anh còn phải giữ lại chút lương tâm đó trước mặt em chứ? Nếu năm đó anh phủ nhận và giải thích với em rằng anh không hề giết ba em thì lại càng khiến em khó buông bỏ được hơn, em sẽ càng tổn thương hơn.
Vì dù không trực tiếp ra tay nhưng anh cũng đã gián tiếp đẩy họ vào chỗ chết, em có thể tiếp tục yêu kẻ thù giết cha mẹ sao? Cứ cho là khi đó em có thể bỏ qua hết, vậy còn anh hai em? Anh ta sẽ không để chúng ta bên nhau đâu, em chỉ còn lại một người thân duy nhất là anh ta, em không thể bỏ luôn gia đình mình được.
Thật ra thì còn một lí do nữa mà hắn không nói với cô, đó chính là hai năm trước, hắn vẫn chưa kịp nhận ra tình cảm của mình, cho nên vào thời điểm đó, có lẽ hắn đối với cô sẽ chẳng có sự nhân nhượng nào cả, vì chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho cô thì cho dù lúc đó cô có bỏ qua mọi chuyện thì hắn cũng sẽ vứt bỏ cô như kế hoạch của hắn.
Điều này sao hắn có thể nói với cô được chứ?
Nhưng càng nghe những lí giải của hắn thì Tống Diên càng tự trách bản thân hơn.
Cô đã hiểu lầm hắn suốt hai năm, đem lòng thù hận giết chết chính đứa con chỉ vừa hình thành hai tháng trong bụng, làm sao cô có thể tha thứ cho chính mình đây? Chính cô đã giết con của hai người mà không.
Nhìn ánh mắt ngập tràn tội lỗi của của Tống Diên, Kha Duẫn biết cô đang rất dằn vặt.
Hắn lại ôm cô và an ủi
- Em đừng tự trách mình như vậy nữa.
Tất cả đều đã qua rồi, việc chúng ta nên làm bây giờ chính là cắt đứt ân oán này.
Em sẽ đi cùng anh chứ?
Nói đến câu cuối thì hắn đã chuyển từ cái ôm ghì sang giữ đặt hai tay lên hai vai cô, trong mắt hắn toát lên vẻ kiên quyết và nghiêm túc.
Xét cho cùng, mặc dù người đã bắt đầu ân oán này chính là Tống Thiên Minh, nhưng kẻ thật sự giết cha mẹ của Kha Duẫn đúng hơn là Nguyên Đằng.
Hắn lại bị chính kẻ thù của mình coi như một vũ khí mà điều khiển suốt ba mươi năm nay, để tạo ra mối nghiệt duyên này, muốn kết thúc thì phải quay trở lại vị trí bắt đầu.
Tống Diên đang còn mãi quanh quẩn trong cảm giác tự trách thì bị ánh mắt của hắn làm cho thức tỉnh, bình tĩnh hơn.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào mắt hắn và dứt khoát gật đầu.
-----------------------------------
Kha Luân cùng với Tôn Vưu đến quán bar của Uông Hịch, điều khiến cậu bất ngờ đó chính là Sa Tử Đình lại có mặt ở đây.
Lúc mới bước vào phòng bao cậu đã thấy cô đang cười nói rất vui với Uông Hịch và một người phụ nữ nữa, nhìn thấy người phụ nữ của mình nói cười với một gã nổi tiếng sát gái như ông chủ Uông làm cho vẻ mặt của Kha Luân có chút không hài lòng.
Nhưng cậu đã nhanh chóng che đi và thay bằng một cách ứng xử khác
- Hịch ca, anh lúc nào cũng rảnh rỗi như vậy sao?
Kha Luân đi tới ngồi xuống bên cạnh Sa Tử Đình nhưng lại đấu khẩu trực tiếp với Uông Hịch trước.
Cậu xiên một miếng táo ăn trong lúc nghe Uông Hịch đáp lại
- Tiểu Luân tử của chúng ta hôm nay oách thật đấy!
Không rõ là anh ta thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu ẩn ý trong câu nói của Kha Luân nữa mà lại đáp bằng một nụ cười rất hí hửng cùng một ly rượu.
Trong khi đó Tôn Vưu ngồi gần đó đã vờ ho vài tiếng như ra ám hiệu cho anh ta và người phụ nữ kia cũng đã ngưng những tiếng cười đùa vì đều đã nhận ra được thái độ không thoải mái của Kha Luân, Sa Tử Đình thì ngơ ngác nhìn hai người đàn ông mang hai sắc thái cảm xúc đối nghịch nhau.
Nhưng ngược lại, Uông Hịch lại cười nhiều hơn lúc nãy, vừa uống rượu vừa nói những câu tung hô Kha Luân
- Em thật sự khiến anh rất bất ngờ đấy.
Không nghĩ một tên nhóc như em lúc làm việc lại ngầu đến vậy.
Mặc dù không hề biết ý tứ của cả hai người nhưng Sa Tử Đình vẫn rất đồng tình với lời tán thưởng của Uông Hịch, Kha Luân của cô hôm nay là một phiên bản rất hoàn hảo.
Nhìn vẻ mặt lúc nào cũng cười tươi như được mùa của Uông Hịch, Kha Luân chỉ hờ hững đáp lại
- Muốn chúc mừng em nhưng lại mời rượu người phụ nữ của em sao?
Nghe câu này của cậu, nụ cười của Uông Hịch dần tắt ngụm đi và thay vào đó là thái độ chán chường
- Thật là, anh em nhà cậu sao lại giống nhau đến vậy nhỉ? Đều là vì phụ nữ mà nghiêm khắc với anh em.
Tôn Vưu khi nghe người bạn thân của mình nhắc đến phụ nữ với thái độ tiêu cực như vậy thì không khỏi bật cười, vừa cố nhịn cười vừa châm chọc anh ta.
- Vẫn tốt hơn một gã không có duyên với phụ nữ như cậu chứ?
Cô gái kia nghe được câu này cũng đang cố gắng nhịn cười.
Kha Luân liền thấy khó hiểu lẫn tò mò, nhìn sang Tôn Vưu như đang đợi câu giải thích.
Tôn Vưu nói vội một cách khái quát nhất câu chuyện của ông chủ hộp đêm
- Sắp đính hôn nhưng lại bị đá rồi.
Mới chỉ nói được mỗi một câu thì đã bị Uông Hịch cắt ngang.
Anh ta trừng mắt nhìn Tôn Vưu và nhanh chóng tìm cách che đậy sự việc
- Ai đá ai chứ? Tớ mà bị phụ nữ đá sao?
Có vẻ Kha Luân và Sa Tử Đình đã hiểu được mọi chuyện.
Uông Hịch không biết đã thay bao nhiêu cô bạn gái và từng sắp đính hôn bao nhiêu lần nhưng rồi đều không đi đến đâu cả, lí do chắc đều do bản tính lăng nhăng đào hoa của anh ta mà đối phương đã nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy trước khi quá muộn.
Kha Luân và Sa Tử Đình nhìn nhau cười trộm.
Tôn Vưu thì đang như chó với mèo gầm gừ với Uông Hịch.
Không ngừng nghe Uông Hịch ngụy biện
- Chẳng qua là Duẫn vẫn nhanh hơn thôi.
Yên bề gia thất trước đấy, còn tớ thì vẫn còn phải tập trung vào sự nghiệp nên vẫn chưa phù hợp để kết hôn bây giờ.
Anh ta càng nói càng trở thành trò khôi hài cho những người ở đây.
Tôn Vưu luôn phải nhét gì đó vào miệng anh ta để anh ta ngừng tìm lí do biện minh.
Kha Luân như nhớ ra điều mình thắc mắc từ đầu nên hỏi
- Chuyện em lấy thân phận của anh hai than dự cuộc họp Hội đồng quản trị là bí mật chỉ có ba người biết thôi, sao Hịch ca cũng biết rồi?
Nghe cậu hỏi, Uông Hịch lại cười và nửa thật nửa đùa nói.
- Ba người biết nghĩa là cả thiên hạ biết luôn rồi đó.
Tôn Vưu lườm nhẹ anh ta, vẫn thái độ nghiêm túc khi làm việc giải thích với Kha Luân
- Thật ra ý của Duẫn chính là muốn cậu tiếp quản vị trí ở Khải Hoàn, nên không định giấu việc này quá mức.
--------------------------------
Ngồi đối diện với Tống Khiết hiện giờ là một trong những bác sĩ trong phòng phẫu thuật của Tống Thiên Minh hai năm trước.
Có một sự trùng hợp đến đáng nghi đó chính là những bác sĩ và y tá năm đó đều đã chuyển công tác ra nước ngoài hoặc đã về hưu rồi, chỉ còn lại duy nhất bác sĩ này là còn ở lại bệnh viện vì hôm đó anh ta đã trực thay một vị tiền bối xin nghỉ vì lí do sức khỏe nên anh ta không được ghi tên trong danh sách, có lẽ vì vậy mà không bị Nguyên Đằng "dọn" đi nơi khác.
Nhưng chuyện xảy ra đêm hôm đó vẫn luôn ám ảnh anh ta suốt hai năm qua, đã nhiều lần muốn đưa chuyện này ra ánh sáng nhưng vì sợ hãi nên cũng chỉ biết im lặng.
Không ngờ hôm nay Tống Khiết tìm đến và hỏi về chuyện xảy ra ngày hôm đó, anh ta vừa mừng vừa sợ kể lại những gì mình đã chứng kiến.
Quả nhiên mọi chuyện đều khớp với nội dung trong chiếc USB mà Kha Duẫn đã cho Tống Khiết xem.
Mặc dù vậy, anh cũng tỉnh táo xem xét tất cả các khả năng có thể.
Chưa hẳn đây đã là tất cả.
- Cậu chắc chắn là khi đó Kha Duẫn đã không tiêm Aconite cho cha tôi? Cậu ở trong phòng phẫu thuật đến khi anh ta rời đi và anh ta không hề quay lại?
Anh chàng bác sĩ kia gật đầu một cách chắc chắn, hồi tưởng lại ký ức đêm hôm đó một cách rõ ràng nhất.
- Lúc mới bắt đầu đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật tôi đã thấy trong đội ngũ phẫu thuật có điểm khác thường.
Bác sĩ mổ chính hình như trông rất lạ, tôi chưa từng nhìn thấy trong các cuộc phẫu thuật bao giờ, và người giữ vị trí gây mê tôi biết đó chính là Kha Duẫn.
Khi đó tôi vừa kinh ngạc vừa lo sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đến cuối cùng.
Thứ mà Kha Duẫn định tiêm cho bệnh nhân chắc chắn là Aconite, nhưng khi đó cả một đội ngũ không ai thấy bất ngờ hoặc định ngăn cản cả, tôi càng hoảng hơn vì như sắp xem một màn giết người công khai có kế hoạch.
Nhưng sau đó tôi chính mắt thấy Kha Duẫn đã từ bỏ ý định và rời khỏi phòng phẫu thuật, không hề quay trở lại đến khi bệnh nhân tử vong hoàn toàn.
Mà người thay Kha Duẫn tiêm Aconite chính là bác sĩ mổ chính, khi chứng kiến cảnh đó tôi thật sự đã rất sốc, cảnh tưởng đó trở thành ác mộng đeo bám tôi suốt hai năm qua.
Tôi chắc chắn kẻ đã giết cha anh là người đàn ông bí ẩn kia, hai năm qua những người trong đội hình phẫu thuật đã biến mất không rõ nguyên nhân, tôi nghĩ đó là do người đàn ông kia đã ra tay với họ, nếu ông ta tìm được tôi nhất định sẽ không tha cho tôi đâu.
Nhớ lại người đàn ông đó khiến anh chàng bác sĩ này
Bây giờ có lẽ Tống Khiết đã tin những gì mà Kha Duẫn nói, kẻ thù chung trước mắt của anh và hắn là Nguyên Đằng.
Trước khi ông ta thực hiện âm mưu tiếp theo anh phải tìm ông ta trước.
Vừa nghĩ anh vừa nhìn anh chàng bác sĩ kia, có thể lấy anh ta để dụ Nguyên Đằng đến.
Nhưng lại bất ngờ hơn.....
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng bắn lén bất ngờ tấn công khiến Tống Khiết không kịp trở tay, vì muốn bí mật gặp bác sĩ này nên anh chỉ đi cùng trợ lý của mình mà không đem theo thuộc hạ.
Bị tấn công bất ngờ như vậy thật sự rất căng thẳng, anh cũng chỉ thở dài một hơi rồi lấy lại tinh thần sẵn sàng bắn trả, nhưng chỉ có hai người thì rất khó để thắng hay thoát ra vòng bao vây này.
Pằng! Pằng! Pằng!
Đối phương rất đông, nhìn sơ qua thì chắc khoảng trên dưới ba mươi người.
Có vẻ bọn chúng không phải chỉ tấn công cảnh cáo mà là thật sự muốn giết Tống Khiết!
- Tống thiếu, anh chạy trước đi.
Tôi sẽ theo sau!
Trợ lý của Tống Khiết vừa bắn trả vừa nói thật to với ông chủ của anh ta.
Mà Tống Khiết bên này vẫn đang rất thuận lợi né đạn và bắn trả thì đột nhiên tất cả cửa sổ cùng cửa ra vào bị anh chàng bác sĩ kia khóa hết lại, Tống Khiết bất ngờ nhìn hành động này của anh ta thì thấy anh ta lấy bình xịt hơi ra phun khắp phòng.
Là bột tảo biển, và Tống Khiết bị dị ứng với tảo biển từ sau khi bị ném xuống biển hai năm trước.
Đột nhiên có mùi tảo biển nên trợ lý của anh cũng không khỏi bàng hoàng, vừa phải chiến đấu vừa lo cho ông chủ của mình
- Tống thiếu, anh mau chạy đi!
Nhưng có lẽ đã muộn rồi, tinh thần của Tống Khiết đang dần mất đi, anh buông lỏng khẩu súng trên tay, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo, cảm giác khó thở ập đến khiến anh ngã xuống chỉ trong vòng vài giây, chỉ có thể khó khăn nói
- Cậu, cậu là ai?
Trợ lý của anh vội vã di chuyển đến chỗ của anh, lúc này hai người họ đã nhận ra được bọn họ bị mắc bẫy rồi..