Ba vị trí được chia làm ba hướng đi, một hướng là Tống Khiết, một hướng là Kha Luân và Sa Tử Đình, hướng còn lại là Tôn Vưu và Uông Hịch.
Kha Duẫn thì tiếp tục đi theo định vị của Tống Diên.
....................................
Mặc kệ Nạp Tiều Quân bên cạnh có nói gì thì Tống Diên vẫn giữ một vẻ mặt thờ ơ chẳng chút biểu cảm, điều khiến cô quan tâm duy nhất chỉ có mỗi tiểu Lạc Lạc.
Nhìn anh ta vừa lái xe vừa luyên thuyên nhắc đi nhắc lại những chuyện trước đây, cô có chút chán ghét cùng bực dọc
- Tôi đã theo yêu cầu của anh đến đây gặp anh rồi.
Bây giờ anh có thể trả con cho tôi chưa?
Nạp Tiều Quân cười cười, đưa tay thay đổi bài hát trong xe.
- Đến lúc anh sẽ trả nó về cho cha của nó.
Để em tin thì bây giờ chúng ta đi thăm tiểu Lạc Lạc nào?
Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Tống Diên, hình như cô vẫn chưa hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh ta.
Không sao, như thế lại càng tốt, đợi đến khi đưa cô về đến nơi thì cho cô biết cũng chưa muộn, bây giờ cô biết chỉ làm loạn thêm thôi.
Nhưng điều anh ta cần quan tâm lúc này chính là sợi dây chuyền trên cổ của Tống Diên.
Anh ta không nói lời nào, liền đưa tay qua giật lấy sợi dây chuyền mặt kim cương đen của cô.
- Này! Anh làm gì đó? Mau trả dây chuyền lại cho tôi!
Tống Diên cuống cuồng lên, tức giận đòi anh ta trả lại sợi dây chuyền.
Nhưng Nạp Tiều Quân không hề có ý định trả lại cho cô, nhoẻn miệng cười.
- Chẳng phải anh đã nói với em là em chỉ được đến một mình thôi sao?
Tống Diên chẳng hiểu anh ta đang nói gì, rõ ràng cô chỉ đến một mình mà anh ta còn nói gì lạ vậy chứ?
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì của cô, anh ta cầm viên kim cương đen trên sợi dây chuyền vờ nhìn qua nhìn lại, rồi nói
- Trong đây có định vị! Bây giờ chắc là Kha Duẫn sắp theo đến đây rồi.
Cái này.....
Lúc này Tống Diên mới nhận ra điều sơ sót này, cô đã biết sợi dây chuyền này có gắn định vị từ lần Kha Duẫn đến cứu cô trước đây, nhưng lí do cô lại mang theo nó đến đây là bởi vì đó là sợi dây chuyền mà hắn tặng cô, cô rất quý sợi dây chuyền này nên chưa bao giờ cô tháo nó ra cả, thậm chí cả lúc đi tắm cô cũng đeo trên người, giữ gìn rất cẩn thận.
Cô sợ hãi nhìn Nạp Tiều Quân đang cầm sợi dây chuyền trên tay, định đưa tay qua giật lại thì anh ta lại đưa ra xa cô hơn, đông thời nói
- Phải vứt đi thôi.
Dứt lời anh ta lập tức ném sợi dây chuyền ra cửa sổ trong tiếng hét tuyệt vọng của Tống Diên
- Không được!!!!
Ánh mắt cô nhìn ra khoảng không gian bên ngoài cửa sổ trong sự tiếc nuối, tức giận nhìn lại người đàn ông bên cạnh.
Nhưng Nạp Tiều chẳng hề quan tâm điều đó, miệng cười đắc ý tăng nhanh tốc độ lái xe.
------------------------------
Theo vị trí mà Kha Duẫn gửi, Kha Luân cùng Sa Tử Đình đến một khi chung cư kiểu cũ, không biết Nạp Tiều Quân có ở đây hay không nhưng hai người đều cùng vào trong kiểm tra thử.
Tầng trệt của khu chung cư là một khu sòng bạc đang rất ồn ào, nhìn qua thì chắc chẳng có khả năng là ở đây.
Hai người tiếp tục đi lên tầng một, trên đây thì là một quán net, tầng hai cũng tương tự như vậy.
Đến tầng ba, tầng bốn, tầng năm thì là những dãy trọ cho thuê, không lẽ là một trong những phòng trọ này? Hai người quyết định chia nhau ra, Sa Tử ở lại tầng ba kiểm tra, Kha Luân tiếp tục đi lên, hẹn nhau nửa tiếng nữa ở dưới khu chung cư.
Thống nhất với nhau xong, Sa Tử Đình bắt đầu đi gõ cửa xem qua từng phòng.
........................................
Vị trí mà Tống Khiết tìm tới là một hiệu sách cũ, anh đi cùng hai tên thuộc hạ vào trong.
Hiệu sách rất vắng, chỉ có vài người đến tìm sách và một ông lão ăn mặc kỳ quái ngồi trước một bể cá, có thể ông ta chính là ông chủ của hiệu sách này, nhưng có một điều kỳ lạ là ông chủ của một hiệu sách nhưng lại có đam mê giải phẫu? Xung quanh ông ta bày rất nhiều mô hình giải phẫu xác chết của người và động vật.
Ánh mắt Tống Khiết lúc này trở nên khó đoán, từng bước đến gần ông lão kỳ lạ kia.
- Tôi đến tìm chủ nhân thật sự của hiệu sách.
Lão già đó nghe xong thì liền ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười bí hiểm
- Tống thiếu, hai năm không gặp rồi.
Quả nhiên ông ta không phải người của Nạp Tiều Quân, ông ta từng là bác sĩ giải phẫu thi thể trước đây, cũng chính là cánh tay đắc lực của Nguyên Đằng.
Hai năm trước trong lúc bị ném xuống biển, gương mặt này đã từng xuất hiện.
Gần đây Tống Khiết mới điều tra được thân phận thật sự của ông ta.
Không phải là một bác sĩ giải phẫu bình thường mà ông ta còn là một tên sát nhân biến thái, không phải giải phẫu xác chết mà là giải phẫu người sống để làm nguyên liệu ngâm rượu, hầm rượu của ông ta được ngâm từ các xác chết.
Tống Khiết vừa mới rút súng ra, chưa kịp nói lời nào thì trước mắt đã trở nên mơ hồ.
Sau đó lần lượt tất cả những người ở đây đều ngất đi, chỉ trừ lại mỗi mình ông già đó.
Mà lí do khiến bọn họ ngất đi chính là do mùi hương từ chiếc bể cá.
........................................
Đi theo định vị của Tống Diên đến chân cầu thì mất dấu, Huấn Dịch liền cho xe chạy chậm lại đồng thời báo cáo với Kha Duẫn đang ngồi ở ghế sau.
- Kha tiên sinh, mất dấu của thiếu phu nhân rồi ạ!
Kha Duẫn đang kiểm tra những vị trí khác trên màn hình nghe báo cáo như vậy liền ra lệnh cho xe dừng lại bên đường, đích thân xuống xe kiểm tra.
Vừa cầm điện thoại để kiểm tra định vị, vừa đi xem xét xung quanh.
Hình như Kha Duẫn đã tìm được gì đó, hắn cuối xuống nhặt vật ngay trước mũi chân mình, vừa cầm lên thì hắn đã nhận ra đó là sợi dây chuyền gắn định vị mà hắn tặng cho Tống Diên.
Như vậy có nghĩa là Nạp Tiều Quân đã phát hiện ra hắn đi theo định vị trong này nên mới ném dây chuyền của cô đi.
Bây giờ hắn đã mất dấu của cô rồi, Nạp Tiều Quân cũng đã đưa cô đi, vậy hắn phải đến cứu tiểu Lạc Lạc trước.
........................................
Nạp Tiều Quân lái xe đến một cảng biển chỉ toàn container, Tống Diên vẫn còn tức giận vì chuyện sợi dây chuyền nên chẳng quan tâm anh ta đưa mình đến đâu.
Chỉ đến khi anh ta xuống xe và kéo cô xuống thì cô mới biết đây là cảng biển, phía trước còn có một chiếc trực thăng đã đợi sẵn, hình như đó là trực thăng của anh ta.
Anh ta kéo Tống Diên đến chỗ trực thăng và bảo cô bước vào trong.
Nhưng cô càng lúc càng cảm thấy có điều bất an, bước chân dừng lại như không muốn vào.
- Tiểu Lạc Lạc rốt cuộc là đang ở đâu? Tại sao phải lên trực thăng?
Nạp Tiều Quân không để cô có cơ hội phản đối, trực tiếp kéo cô vào trong trực thăng.
Trước khi vào, cô nhìn lại thì thấy chiếc xe vừa rồi của hắn đã được chuyển lên một chiếc container.
Còn chưa kịp hiểu vấn đề gì thì trực thăng đã khởi động.
.......................................
Tìm hết những phòng trọ ở ba tầng rồi nhưng Sa Tử Đình chẳng thấy gì đáng nghi cả, cô lấy điện thoại gọi cho Kha Luân để báo với anh nhưng lại không gọi được.
Cô đành phải đi lên tìm anh thử, vừa đi đến sân thượng thì cô có cảm giác hình như có ai đó đang đứng phía sau cô.
Ánh mắt cô bắt đầu cảnh giác, chậm chạp quay đầu lại, nhưng chưa kịp nhìn thấy người kia thì đã bị một vật nặng đánh vào đầu làm cô ngã xuống.
Đúng lúc này, Kha Luân cũng vừa chạy lên sân thượng sau khi đọc được tin nhắn cô gửi.
Vừa đến và nhìn thấy người phụ nữ của mình đầu chảy máu đang nằm bất tỉnh, bên cạnh là một nam sinh trùm mũ.
Anh không hề sợ hãi mà chạy đến gần cậu ta, tức giận mắng.
- Ngươi là ai?
Người trùm mũ kia quay lại đối diện với Kha Luân, hoàn toàn lộ diện trước mặt anh.
Nhìn thấy cậu ta, Kha Luân không khỏi kinh ngạc vì đây không phải ai khác, chính là cậu học sinh Nạp Tiều Tang- Nạp tam thiếu mà Sa Tử Đình đã từng nghi ngờ nhưng anh lại phớt lờ đi.
Cậu thật sự không thể tin nổi vào mắt mình.
- Nạp tam thiếu? Tại sao cậu lại.....
Nạp Tiều Tang nhìn cậu với ánh mắt tội lỗi cùng khẩn thiết, úp mở nói
- Kha thiếu, tôi biết bây giờ người của các anh đang truy tìm anh trai tôi.
Tôi thật sự không biết anh ấy đang ở đâu, mặc dù biết anh ấy đã làm sai nhưng tôi không muốn anh trai tôi bị Kha tiên sinh giết.
Bây giờ tôi sẽ dùng anh làm vật trao đổi lấy sự an toàn của anh trai tôi.
Lúc này Kha Luân mới biết tất cả những người trong chung cư này đều là người của Nạp Tiều Tang.
Bọn họ đã bị mắc bẫy rồi.
Có muốn chạy cũng khó.
.......................................
Ở một vị trí khác, Tôn Vưu và Uông Hịch đã đến một cảng biển.
Bọn họ cũng chia ra đi kiểm tra xung quanh.
Lúc định bỏ về vì chẳng có gì đáng nghi thì Uông Hịch lại nhìn thấy một chiếc xe trong thùng của một chiếc container, mặc dù không nhìn thấy hết toàn bộ chiếc xe nhưng biển số xe kia đúng là rất quen, còn một ký hiệu treo trên đó là của Nạp gia.
Đúng là xe của Nạp Tiều Quân rồi.
Tôn Vưu gọi cho Kha Duẫn báo cáo tình hình.
- Có lẽ anh ta đang ở ngoài đảo.
Vị trí này chính xác rồi.
Cậu mau qua đây đi!
......................................
Kha Duẫn một tay nhận điện thoại một tay cầm sợi dây chuyền của Tống Diên.
Nghe Tôn Vưu nói xong, hắn cúp máy rồi nhanh chóng trở lại vào trong xe, ra lệnh cho xe đến cảng biển.
- Chuẩn bị trực thăng đợi sẵn ở cảng biển
Huấn Dịch vừa lái xe vừa gật đầu nhận lệnh rồi gọi điện thoại cho cấp dưới chuẩn bị.
....................................
Lúc tỉnh lại thì Tống Khiết đã thấy mình đang nằm trong một phòng đầy dụng cụ phẫu thuật và còn có những bộ phận cơ thể người treo xung quanh.
Anh định ngồi dậy thì phát hiện tay chân đã bị trói chặt trên chiếc giường sắt.
Theo phản xạ tự nhiên, anh cự quậy để tìm cách thoát khỏi các khóa tay khóa chân, nhưng ngay lúc này thì lão già kia đã thay một bộ quần áo phẫu thuật đi vào, hai tay cầm theo dụng cụ phẫu thuật, còn kèm theo một nụ cười quái dị.
- Cậu đừng cố gắng vô ích nữa.
Hôm nay thần tiên cũng không cứu nỗi cậu đâu.
Nhìn một cảnh trước mắt thì Tống Khiết đã biết ông ta đã định làm gì với mình rồi.
Mặc dù vậy nhưng anh vẫn chẳng có chút lo lắng hay sợ hãi gì, còn rất thoải mái cười
- Ông nghĩ chỉ với trò này của ông thì có thể giúp được Nguyên Đằng sao? Để tôi nói cho ông biết nhé, tôi đã sống sót được dưới tay của Nguyên Đằng thì một lão già như ông chẳng là cái thá gì cả đâu!
Lão già đó nghe xong vẫn không thay đổi biểu cảm, dửng dưng đi đến một cái bàn để đầy dụng cụ, hình như là đang mài lại mấy con dao.
Vừa làm ông ta vừa dùng giọng điệu hưng phấn để châm biếm Tống Khiết.
- Không phải cậu thoát được đều là nhờ có Kha Duẫn sao? Bây giờ cậu ta không có ở đây nên cậu cứ cầu trời khấn phật đi.
Cho dù ông ta nói hù dọa thế nào thì Tống Khiết vẫn cười rất bình thản.
- Ông đừng có đắc ý quá sớm!
Cũng như anh, lão già kia cũng đang rất tự tin.
Cũng đang nghĩ rằng Tống Khiết đến chết vẫn cứng miệng.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ông ta còn chưa kịp phản ứng gì thì tiếng súng đã nổ liên tục, thuộc hạ của Tống Khiết đang tấn công vào đây.
Thì ra là trước khi đến đây bọn họ đã đoán trước nguy hiểm có thể xảy ra nên đã có sự đề phòng rồi.
Do bị tấn công bất ngờ nên lão già kia phàn ứng không nhanh nhẹn cho lắm, chỉ kịp né và lấy dụng cụ phẫu thuật trên bàn làm vũ khí.
Tống Khiết nằm trên giường nhếch mép cười khinh miệt
- Đã bảo ông đừng đắc ý quá sớm rồi mà!
Sau đó lần lượt thoát khỏi từng cái khóa tay khóa chân, khởi động lại khớp rồi từ từ ngồi dậy.
.......................................
Trực thăng của Nạp Tiều Quân rất nhanh đã đến căn biệt thự xa hoa lộng lẫy của anh ta ở ngoài đảo.
Tống Diên vẫn còn thái độ phản kháng, chỉ khi anh ta lôi đi thì cô mới di chuyển nếu không cô cứ đứng yên ở một chỗ không muốn đi theo.
- Nếu em còn không chịu phối hợp thì sẽ không thể gặp được con gái em nữa đâu.
Từ lúc đi cùng anh ta đến giờ Tống Diên đã nghe câu này hơn cả chục lần rồi nhưng chẳng nhìn thấy hình ảnh nào của tiểu Lạc Lạc cả, mà anh ta lại đưa cô đi càng lúc càng xa, rốt cuộc thì đang muốn giở trò gì đây chứ?
Thấy cô bắt đầu phản kháng nên Nạp Tiều Quân càng muốn nhanh chóng đưa cô đến nơi.
Anh ta thô bạo kéo cô vào trong căn biệt thự của mình.
Tống Diên kinh ngạc nhìn một căn biệt thự lớn như thế lại chẳng có một ai, anh ta ở đây một mình sao? Nhưng cô không hề biết toàn bộ căn biệt thự đều đặt bẫy sẵn cả rồi, anh ta chỉ cần ngồi trước màn hình máy chủ là có thể cho kẻ địch đi gặp ông bà rồi.
- Rốt cuộc là anh đang muốn đưa tôi đi đâu vậy hả?
Nạp Tiều Quân vừa kéo cô vừa nói
- Đi gặp con gái em.
Ngoan ngoãn và kiên nhẫn chút đi!
Rốt cuộc anh ta cũng đã đưa được cô đến căn phòng bí mật mà anh ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Bị đẩy vào trong đây, Tống Diên càng thêm mất kiên nhẫn mà mắng
- Anh đang làm trò gì nữa vậy? Con tôi đâu? Anh để tiểu Lạc Lạc ở đâu?
Nạp Tiều Quân không giải thích nhiều với cô, trực tiếp mở chiếc màn hình lớn trước mặt, quả nhiên màn hình vừa bật lên hình ảnh tiểu Lạc Lạc đang nằm trong nôi cự quậy nhẹ thì Tống Diên không còn thái độ bực tức nữa mà chuyển sang thở phào một hơi, nhưng lại rất nhanh đã hỏi tiếp
- Anh trả tiểu Lạc Lạc cho tôi được rồi chứ?
Lúc này đột nhiên cánh cửa phía sau Nạp Tiều Quân từ từ đóng lại, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười bí hiểm.
- Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ trả nó cho Kha Duẫn.
Bây giờ Tống Diên mới nhận ra câu nói này của anh ta đã nói một lần trên đường đến đây, trả tiểu Lạc Lạc cho Kha Duẫn chứ không phải cô? Như vậy anh ta muốn làm gì cô? Cô đã ý thức được nguy hiểm trước mắt mình nhưng đã muộn rồi, nhìn theo cánh cửa đang từ từ khép lại, cô định chạy ra ngoài.
Nhưng Nạp Tiều Quân vẫn nhanh hơn, dễ dàng bắt gọn cô trong tay, nhét cô ngồi xuống cái ghế ở giữ phòng mặc cho cô có gào thét thế nào cũng không bận tâm.
- Nạp Tiều Quân! Anh điên rồi, anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra!
Nhưng chút sức lực của cô làm sao có thể thoát khỏi bàn tay một người đàn ông lực lưỡng.
Nạp Tiều Quân giữ chặt hai tay cô ra sau ghế, lấy một sợi dây thừng bắt đầu trói chặt cô vào ghế, còn không quên tốt bụng nhắc nhở
- Diên Diên, anh vừa nói gì em không nhớ sao? Anh muốn em ngoan ngoãn nghe lời chứ không phải liên tục chống đối.
Ấy vậy mà Tống Diên vẫn lại tiếp tục la hét và cố hết sức vùng vẫy.
- Nạp Tiều Quân! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Mau thả tôi ra!
Chỉ trong tích tắc, Nạp Tiều Quân đã trói gọn cô trên chiếc ghế.
Nhẹ nhàng để một ngón tay lên môi, làm động tác im lặng.
- Nếu em vẫn còn tiếp tục như vậy thì đừng trách anh giết con gái em.
Để cho cô thấy anh ta không phải chỉ đang hù dọa nên đã lập tức kết nối điện thoại với phòng của tiểu Lạc Lạc.
Tống Diên nghe anh ta ra lệnh cho một người đàn ông trong màn hình bóp chết đứa bé.
Hai mắt cô không rời màn hình một giây nào, thấy người đàn ông kia đã đứng trước nôi của tiểu Lạc Lac, cô gào lên.
- Dừng lại! Dừng lại ngay! Anh muốn gì tôi đều sẽ nghe theo.
Xin anh đấy, đừng làm hại con tôi......
Đúng là chỉ cần dùng tiểu Lạc Lạc thì có thể điều khiển được cô.
Nhưng Nạp Tiều Quân vẫn hỏi lại lần nữa để chắc chắn.
- Em nói thật chứ? Nếu còn chống đối lần nữa thì thì đừng trách anh nhé!
Tống Diên run rẩy gật đầu, giọng nghẹn ngào trả lời.
- Tôi hứa!
Sau khi nghe được câu trả lời của cô, Nạp Tiều Quân mới hài lòng kéo một tấm màn bên cạnh xuống, trong đó là một bộ váy cưới rất lộng lẫy.
Anh ta nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hài lòng nói ra yêu cầu cuối cùng của mình, cũng là nói cho cô biết điều mà anh ta muốn làm.
- Em ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cùng anh sống ở đây mãi mãi, anh hứa sẽ trả con gái em cho Kha Duẫn.
Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau kết hôn, em đồng ý chứ?
Trong mắt Tống Diên lúc này tràn ngập sự sợ hãi, hai mắt ngân ngấn nước mắt.
Cô không dám trái ý anh ta vì người đàn ông trong màn hình kia có thể ra tay giết tiểu Lạc Lạc bất cứ lúc nào, cũng không muốn làm theo điều điên rồ này vì đó chính là phản bội Kha Duẫn.....nhìn con gái đang đối diện với nguy hiểm chỉ cách một gang tấc, cô nuốt nước mắt vào trong, miễn cưỡng gật đầu, nước mắt cũng theo cái cúi đầu của cô lăn dọc xuống gò má xinh đẹp.
Nạp Tiều Quân hài lòng, nở nụ cười đắc thắng.
- Ngày vui của chúng ta cần có người chứng kiến chứ nhỉ?
.......................................
Kha Duẫn đang chuẩn bị lên trực thăng thì điện thoại đổ chuông.
Là Nạp Tiều Quân!
Hắn không do dự mà bắt máy, trong màn hình hiện ra hình ảnh của Tống Diên đang bị trói trên ghế, hình như cô đang khóc.
Còn bên cạnh cô là Nạp Tiều Quân đang rất đắc ý "chào hỏi" Kha Duẫn.
- Kha tiên sinh, bất ngờ chưa nào?
Ngay sau đó là tiếng Tống Diên gào lên
- Đồ khốn! Mau thả tôi ra! Duẫn, Duẫn, anh có đang nghe em nói không?
Một màn trước mắt khiến Kha Duẫn sắp không nén được cơn giận mà hét lên, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
Hắn nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trên trán, tay đã sớm nắm chặt thành quyền, yết hầu hắn chuyển động lên xuống hai lần, giọng lạnh lùng cất lên
- Nạp Tiều Quân, anh cười quá sớm rồi đấy! Tôi sắp tìm được anh rồi.
Lần này anh chết chắc!
Sau đó nhìn sang Tống Diên một cách trìu mến, ôn nhu nói với cô
- Tiểu Diên, đừng sợ! Anh đến cứu em và con đây!
Nhưng tình thế bây giờ Nạp Tiều Quân mới là người nắm thế chủ động nên anh ta đương nhiên những lời này của Kha Duẫn chẳng thể đả kích nổi anh ta rồi.
Anh ta liên tục áp sát mặt mình vào người Tống Diên mặc cho cô có giãy giụa thế nào đi nữa, còn nhìn Kha Duẫn bằng ánh mắt khiêu khích.
- Kha Duẫn, anh thua rồi! Hôm nay Diên Diên sẽ trở thành người phụ nữ của tôi.
Tôi đã chuẩn bị cho hôn lễ của hai chúng tôi rồi, cô ấy sẽ là cô dâu đẹp nhất hôm nay.
Vừa nói xong thì anh ta liền lấy bộ váy cưới đến khoe với Kha Duẫn, sau đó chuẩn bị thay đồ cho người phụ nữ đang bị trói trên ghế.
Mà Kha Duẫn và Tống Diên cách nhau một cái màn hình nhìn nhau không rời, cô đau đớn sợ hãi nhìn hắn với ánh mắt đẫm lệ, hắn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng mang theo một sự trấn an lẫn lời hứa chắc chắn sẽ đến cứu cô về.
Trước màn hình, Nạp Tiều Quân cực kỳ phấn khích với việc mình sắp làm.
Anh ta nhào vào người Tống Diên để cởi đồ trên người cô ra, vì cả hai tay đều đã bị trói chặt nên cô không thể phản kháng, chỉ có thể gào thét trong sợ hãi
- Không được! Nạp Tiều Quân, đồ khốn.
Không được đụng vào tôi!
Lúc này Kha Duẫn mới nhận thức rõ Nạp Tiều Quân thật sự đang đe dọa đến an toàn của Tống Diên và sức chịu đựng của hắn đã không còn trong tầm kiểm soát nữa.
Hắn lớn tiếng gào lên
- Nạp Tiều Quân! Dừng lại ngay! Bỏ cô ấy ra! Đừng có đụng vào vợ tôi!
Nhưng hắn càng gầm gừ giận dữ thì Nạp Tiều Quân lại càng điên cuồng muốn chiếm đoạt người phụ nữ của hắn ngay trước mắt hắn..