Edit by Kiera
Đây đã là ngày thứ ba mà Diêu Đinh ho khan, ho đến cả khuôn mặt đều đỏ lên, nước mắt chảy ra, giọng nói trở nên nghẹn ngào khó nghe, lỗ tai nóng đến mức phát đau, ngay cả ngực cũng ngột ngạt đến mức khó thở, uống thuốc lại không có tác dụng gì.
Muốn ngủ mà không thể ngủ được, bởi vì mới vừa có chút buồn ngủ thì lại đột nhiên bắt đầt ho khan dữ dội, cả người bị tra tấn tới kiệt sức, cuối cùng ở lần ho thứ 300, lần ho đó thậm chí còn có máu, Diêu Đinh mới đứng dậy mặc quần áo vào.
Cũng không thể để mình bị ho đến chết.
Vừa lúc cũng cần mua một số đồ sinh hoạt, tay cô bây giờ còn nứt tới phát đau nữa.
Tại sao toàn bộ cơ thể giống như đang đối nghịch với cô vậy?
Diêu Đinh đeo khẩu trang vào, ra khỏi nhà bắt xe buýt, bởi vì chưa đầy một phút là cô lại ho dữ dội nên những người trên xe buýt đều cau mày nhìn về phía cô, không muốn lại gần cô một chút nào.
Cô chỉ có thể xin lỗi không ngừng, cố gắng chịu đựng.
Bụng của Diêu Đinh cũng bắt đầu đau, những người bị bệnh luôn dễ bị tổn thương hơn, khi bước xuống xe, cô vừa cúi người ho khan vừa cảm thấy cuộc sống có thể sẽ kết thúc như thế này, nghĩ đến đó những giọt nước mắt cũng đã chảy dài trên mặt, không biết rõ đó là do ho hay là vì đau.
Diêu Đinh đi đến bệnh viện, chuẩn bị đăng ký.
"Diêu Đinh?"
Khi cô nghe tiếng ai kêu tên mình thì quay đầu lại, cố sức nói: "Bác sĩ Trương."
Bác sĩ Trương đến gần: "Sau cháu ho đến như vậy mới đến bệnh viện chứ?"
Sau khi hỏi xong câu hỏi này, ông mới có chút hối hận vì sự qua loa của mình, còn có thể là gì nữa? Đương nhiên là vì bệnh viện rất tốn kém rồi.
Diêu Đinh vừa ho vừa xua tay ý bảo ông đừng tới quá gần mình, cô sợ lây bệnh cho đối phương.
"Cháu đến đây." Bác sĩ Trương dẫn cô vào phòng khám.
Sau khi bác sĩ kiểm tra một loạt, rồi theo kinh nghiệm: "Đây là cháu bị viêm phế quản, một mặt là do bị cảm lạnh, một mặt là do cháu quá mệt mỏi."
Bởi vì cô ho quá nặng nên đã nhờ y tá đi lấy dùm thuốc cho, sau đó bác sĩ bảo cô uống một phần thuốc trước.
Cả người của Diêu Đinh giống như là muốn rụng rời ra từng mảnh, vô lực chờ đợi, cuối cùng uống thuốc xong rồi mới có thể nói chuyện bình thường.
"Đây là thuốc giảm đau họng một ngày ba lần, thuốc giảm ho một ngày hai lần, còn có thuốc kháng viêm này một ngày hai lần.
Trở về nghỉ ngơi nhiều một chút, người trẻ tuổi không cần chạy đua như vậy!" Gương mặt bác sĩ Trương hiền từ giải thích từng loại thuốc với cô.
Diêu Đinh ngồi dựa vào tường, nở một nụ cười: "Cảm ơn bác."
Lúc nãy cô ho đến mức cho rằng mình sắp chết rồi, hiện tại lại cảm thấy an ủi khi sống sót qua tai nạn.
Diêu Đinh đi ra khỏi phòng khám phát hiện bác sĩ Trương vẫn còn đang chờ mình.
"Tốt hơn chưa?"
"Vâng, không có việc gì." Diêu Đinh nhìn hoá đơn.
"Cháu phải chú ý nhiều hơn, từ đó đến giờ cháu có thường xuyên bị bệnh không?"
Diêu Đinh nhớ lại: "Cháu cũng không biết, cháu luôn luôn cảm thấy khả năng miễn dịch càng ngày càng kém đi, cũng có thể chỉ là ảnh hưởng của tâm lý.".
Bạn có biết trang truyện * TrumTruye n.
COM *
"Cháu phải chăm sóc bản thân thường xuyên hơn đấy." Bác sĩ Trương nói.
"Vâng." Diêu Đinh không thích bệnh viện, nên cũng không muốn ở lại lâu hơn, vì vậy cô: "Bác sĩ Trương cháu về trước đây, cháu còn có chút việc."
Bác sĩ Trương gật đầu nói: "Được, cháu chú ý thân thể nhiều hơn, nếu cần gì thì gọi điện cho bác."
"Vâng."
Bác sĩ Trương nhìn Diêu Đinh đi ra khỏi cổng lớn mới xoay người rời đi.
Diêu Đinh đi tới một cửa hàng bách hoá, vừa bước vào cửa đã thấy đủ loại nhãn hiệu mỹ phẩm làm đẹp khác nhau, còn hứng thú của nhân viên cũng đặt biệt dâng trào, mới vừa vào cửa đã lập tức lấy mẫu thử cho cô dùng thử.
"Chào chị, đây là loại kem dưỡng da mặt mới nhất của chúng em trong mùa này, thời tiết mùa đông cực kỳ khô ráo nên chắc chắn sẽ rất hợp với chị đấy!" Nhân viên nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Đinh, trong lòng nghĩ nếu như vị tiểu thư này biết chăm sóc bảo dưỡng tốt thì làn da nhất định sẽ rất đẹp.
Diêu Đinh không thể từ chối nên buộc phải ngừng lại.
Nhân viên lập tức mở nắp kem ra, dùng ngón trỏ lấy ra một chút: "Chị có thể thử xem, kết cấu của loại kem này cực kỳ mịn."
Nhưng khi cô ấy kéo tay Diêu Đinh thì lại đột nhiên dừng lại, đôi tay kia trông thực sự hơi ghê người.
Diêu Đinh không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nhân viên kia cảm thấy có chút khó xử, đang chuẩn bị rút tay lại, không ngờ rằng đối phương đã nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta hãy xem kem dưỡng da tay trước nhé."
Vừa nói cô ấy vừa lấy ra một tuýp kem dưỡng tay, Diêu Đinh vội vàng nói: "Xin lỗi cô, chắc là tôi không mua được cái này đâu."
Bởi vì giá cả trên nhãn dán đắt đến mức làm người ta thở hốc vì kinh ngạc.
Nhân viên lại chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu! Chị cứ coi như giúp em thu hút khách hàng đi."
Nhìn quầy trước có rất nhiều người vây quanh, Diêu Đinh do dự một chút nhưng vẫn ngồi xuống.
Nhân viên nghiêm túc bóp ra một ít kem dưỡng tay, vừa thoa cho cô vừa nói: "Sau này mùa đông chị phải tránh chạm vào nước lạnh, ra cửa phải mang bao tay, chị như thế da chị rất dễ dàng nứt ra."
"Mùi hương của em này là mùi hoa anh đào, rất thơm, lúc thoa phải thoa vào từ từ..."
Diêu Đinh nhìn cô gái trẻ trước mặt mình thao thao bất tuyệt về những kỹ năng chăm sóc da, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy ánh lên niềm yêu thích mãnh kiệt, chắc là rất thích công việc của mình..
Diêu Đinh cảm thấy cô ấy rất giống một người.
Người đó là Mạnh Thiển Niệm.
"Chị xem này! Tốt hơn rất nhiều đúng không?"
Nhìn tay mình thật sự mượt mà hơn rất nhiều, Diêu Đinh gật đầu.
"Vậy xem ra là kỹ thuật của em thật sự rất có hiệu quả, bây giờ chính là bước cuối cùng, tay chị phải cần xông hơi đã" Nhân viên bật máy bên cạnh lên rồi bỏ tay cô xuống phía dưới.
"Chờ năm phút là được rồi, em đi xem có khách hàng nào không nhé." Nói xong cô ấy lại cười cầm tuýp kem lên đi thu hút khách.
Trong quá trình này Diêu Đinh nhìn thấy khách hàng của cô gái này lại bị một chị gái bên cạnh cướp mất, còn có một chị gái khác đã bán được ba bộ mỹ phẩm dưỡng da, ánh mắt của cô gái kia tràn ngập hâm mộ cùng cô đơn, nhìn chằm chằm chị gái khác không nhúc nhích.
Diêu Đinh dường như sẽ không bao giờ cảm thấy khổ sở về bản thân mình, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, cái mũi vẫn có chút ê, cảm thấy chua xót mà khó chịu.
Cô không thể nào mở miệng nói rằng tôi sẽ mua cái tuýp kem kia, thậm chí càng không thể hứa rằng tháng sau tôi sẽ tới mua, cái gì cô cũng không làm được.
Làm sao cô có đủ tư cách đi cảm thông với người khác chứ? Cuộc sống của mình còn tồi tệ hơn người khác gấp hàng chục lần.
Nhưng cô vẫn khổ sở.
"Được rồi! Nhưng đây chỉ là hồi phục tạm thời thôi, ngày thường chị vẫn phải chăm sóc mình một chút đấy." Sau khi trở về, cô nhân viên vẫn mang nụ cười trên môi nhìn cô.
"Cảm ơn cô." Giọng nói Diêu Đinh có chút nghẹn ngào, sau khi nói xong cô lập tức xoay người rời đi.
Diêu Đinh cầm quả bóng rổ vừa mới mua đi đến trường tiểu học Tỉnh Hoà, cô nhớ tới ánh mắt của Đồng Đồng ngày đó nên đã đi mua bóng rổ, còn kem dưỡng tay chỉ có thể để sau này rồi nói tới, chỉ hy vọng da mình có thể chống chọi được lâu.
Cô đưa quả bóng rổ cho bảo vệ nhờ họ chuyển cho Tần Đồng đang học lớp 3 phòng số 2, sau đó chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn phải đi làm.
Khoảng khắc Đồng Đồng nhận được quả bóng rổ, nhóc cảm thấy rằng nhất định đây là thời khắc mà nhóc hạnh phúc nhất kể từ khi được sinh ra! Nhóc ôm chặt quả bóng rổ bằng bàn tay nhỏ bé của mình, bởi vì còn nhỏ, nên nhóc không biết làm thế nào để thể hiện được niềm hạnh phúc nghiêng trời lệch đất trong trái tim non nớt của mình.
Đó là niềm hạnh phúc mãnh liệt khi được che chở.
Có người biết rõ bản thân không có bất cứ thứ gì, nhưng lại luôn hy sinh hết mình để bảo vệ, che chở cho người khác, bạn nói xem người như vậy có phải ngốc không?
Ba ngày trước, Trạm chuyển phát nhanh ở Nam Thành đột nhiên cháy lớn, hàng hoá trong kho hàng mấy trăm mét vuông đều bị cháy đến mức không còn dư lại một cái gì, tổn thất vô cùng nặng nề, cho nên Mạnh Phù Sinh phải khẩn cấp bay tới đó để xử lý suốt cả đêm.
"Tổn thất nhiều hay ít?"
"Có một nhà máy chuẩn bị 3000 thùng quần áo mùa đông mới đều để trong kho hàng đó, và hơn 2000 thùng hàng nhập khẩu nước ngoài, cũng như một số lượng lớn bưu phẩm cá nhân chuyển phát nhanh, tất cả đều bị cháy hết.
Thật sự không biết những người đó làm ăn kiểu gì!" Sở Thành vừa nói với Mạnh Phù Sinh vừa nhanh chóng xuống máy bay đi thẳng đến kho hàng.
"Có người bị thương không?" Mạnh Phù Sinh hỏi
"Không có, việc sơ tán khẩn cấp làm tương đối kịp thời."
"Thật may."
Hoả hoạn luôn vô tình, so với sự thương vong của nhân viên thì hàng hóa bị thiêu không tính là gì.
Ưu tiên hàng đầu của Mạnh Phù Sinh bây giờ đó là điều tra rõ nguyên nhân vụ cháy và bồi thường tổn thất cho khách hàng.
Thống nhất lượng lớn hàng hoá còn tốt hơn, ví dụ như nhà sản xuất bán quần áo ban đầu vốn dĩ chính là vì lợi nhuận, bây giờ chỉ cần họ phối hợp và đền bù gấp 2-3 lần là có thể xử lý được.
Khó nhất chính là đối với bưu phẩm cá nhân chuyển phát nhanh, lỡ như đồ gửi là đồ có ý nghĩ đặc biệt với người gửi thì chỉ bồi thường thôi sẽ không thể giải quyết được vấn đề, còn phải có đủ thành ý, bởi vì việc này đề cập đến sự uy tín.
Khách hàng đã lựa chọn công ty chuyển phát nhanh của bạn, kết quả là bạn còn đốt luôn đồ của họ, cũng quá không đáng tin đi.
Mạnh Phù Sinh dẫn theo các nhân viên quản lý ở Nam Thành bên này để gọi cho từng khách hàng một bày tỏ lời xin lỗi và thông báo bồi thường.
Có khách hàng dễ tiếp nhận hơn, có người mở miệng ra liền mắng, có người phàn nàn vài câu, có người còn cổ vũ, dù sao cái dạng người gì cũng có, loại nào cũng đều phải chấp nhận.
Cứ như vậy mà xử lý 3 ngày 3 đêm, Sở Thành nhìn thời gian: "Anh, bên này cũng sắp xong rồi, anh về Tỉnh Hoà trước đi, em ở lại đây làm cho xong là được rồi."
Bởi vì ngày mai là một ngày rất quan trọng.
Mạnh Phù Sinh mới từ cục cảnh sát trở về, hoàn tất những điều tra cơ bản, những vụ hoả hoạn khá lớn như vậy đều phải bị điều tra, bởi vì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến xã hội.
"Em đã đặt vé máy bay cho anh rồi, 8h tối, tới bên kia là 10 giờ, mấy ngày nay bị mắng muốn khùng luôn." Sở Thành đưa vé máy bay cho anh.
Hai ngày này nghe qua rất nhiều lời khó nghe nhưng Mạnh Phù Sinh lại không cảm thấy có gì uỷ khuất, vốn dĩ chính là phải gánh vác trách nhiệm.
Mạnh Phù Sinh nhận lấy vé máy bay, anh đúng thật là phải bay về để đi gặp một người, xong xuôi anh vỗ vai Sở Thành nói: "Có chuyện gì thì gọi điện."
11:50 tối, sau khi uống hết hai lần thuốc của bác sĩ cho, Diêu Đinh đã không còn ho nhiều nữa, bởi vì đã là cuối tháng nên cô phải phải ngồi vào quầy thu ngân để tính doanh thu tháng này của siêu thị.
Bởi vì cô tính toán rất kém cho nên phải tập trung toàn bộ tinh thần, ngay cả tiếng đẩy cửa cũng không nghe được.
"Dòng thứ sáu thiếu một con số."
Sau khi Diêu Đinh nghe thấy thì vô thức kiểm tra dòng thứ sáu, phát hiện ra thật sự bởi vì bất cẩn mà nhập thiếu số, nhưng cũng kịp phản ứng lại người nói những lời này chính là Mạnh Phù Sinh, cây bút trong tay đột nhiên ngừng lại.
Khuôn mặt Mạnh Phù Sinh không che giấu được sự mệt mỏi, râu trên mặt còn chưa kịp cạo đi, vạt áo âu phục có chút hơi nhăn, trong tay cần một cái túi giấy.
Nhưng bởi vì anh đẹp trai nên cho dù vậy cũng không làm cho người khác cảm thấy anh chật vật, mà chỉ cảm thấy trên người anh có loại mỹ cảm suy sút.
Diêu Đinh vừa thu dọn giấy trên bàn vừa đứng lên.
Kim đồng hồ trên tường cũng trùng hợp lướt qua 12 giờ, một ngày mới bắt đầu rồi, Diêu Đinh nhớ rất rõ, hôm nay chính là sinh nhật của Mạnh Phù Sinh.
"Hôm nay không cãi nhau, được không?" Giọng nói anh truyền tới lại có chút cầu xin.
Trong ba ngày ngoài ý muốn này, anh chợp mắt chưa đầy hai giờ đồng hồ, xử lý các loại mâu thuẫn tranh cãi khác nhau, về cơ bản chỉ ăn được mấy miếng cơm, thật vất vả lắm mới có thể giải quyết được đại khái, vừa xuống máy bay đã lái xe vượt hơn nửa thành phố để tới nơi này, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô đến phát điên rồi.
Đã bảy năm trôi qua, bảy năm này anh đã vô số lần khắc hoạ ra bộ dáng của Diêu Đinh trong tâm trí mình, anh sợ rằng Diêu Dinh sẽ biến mất mãi mãi, anh sợ rằng sẽ không có chỗ nào trên thế giới này có thể tìm ra cô, anh sợ rằng có một ngày nào đó anh sẽ quên mất đi dáng vẻ của cô.
Mỗi một ngày mỗi một năm trôi qua, anh đều cảm thấy Diêu Đinh là một kẻ lừa gạt, một kẻ lừa gạt trái tim người khác.
Diêu Đinh không nói chuyện, tuy chấp nhận nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hai lần trước anh đến cô cũng đâu có cãi nhau với anh đâu ta.
"Tôi có chút đói bụng." Mạnh Phù Sinh nói.
Diêu Đinh suy nghĩ một chút rồi đi đến kệ lấy một gói mì ăn liền, hiện giờ xem ra là đổi chỗ nhân vật rồi, đổi thành cô kiệm lời như vàng.
Vừa lúc đó xe chuyển hàng cũng vừa tới, Diêu Đinh đặt gói mì trong tay xuống, chuẩn bị đi chuyển hàng.
Mạnh Phù Sinh ngăn cô lại: "Công việc của cô là đáp ứng nhu cầu của khách hàng trước."
Tuy rằng trong lòng Diêu Đinh cảm thấy công việc của tôi không bao gồm nấu mì cho anh đâu nhưng cô cũng lười tranh cãi với anh, thầm nghĩ lát nữa dọn cũng được nên liền đi nấu mì.
Cô đi vào trong, chỗ ngoặt trên lầu là nơi Tiểu Nhu và bà ngoại của cô ấy thi thoảng dùng để nấu cơm hay hâm nóng thức ăn.
Chờ sau khi Diêu Đinh bưng mì quay lại, không ngờ Mạnh Phù Sinh đã chuyển hết hàng hoá vào cửa hàng cho cô.
Lúc Mạnh Phù Sinh dọn hàng, anh cảm thấy công việc chết tiệt này có chỗ nào giống cho phụ nữ làm chứ, thậm chí Mạnh Phù Sinh còn muốn đi tra luật lao động xác minh coi cửa hàng này có phải áp bức sức lao động không.
Diêu Đinh đặt mì lên bàn, trong tô mì có một quả trứng luộc, cô nhìn vào những thùng hàng rồi nói cảm ơn.
"Cùng tôi ăn bữa cơm đi." Mạnh Phù Sinh giữ cô lại.
Diêu Đinh hơi hơi tránh né, nhưng rồi lại thở dài một hơi, cuối cùng hai người ngồi đối mặt với nhau ở trong chỗ ăn cơm.
Mạnh Phù Sinh trộn mì lên rồi ăn, anh quả thực là rất đói nên cũng không nói gì nữa.
Khi gặp mặt nhau nếu không phải là ồn muốn chết thì chính là yên tĩnh muốn chết, thật đúng là kỳ quái.
Mạnh Phù Sinh rất kén chọn, không có thứ gì có thể lọt vào mắt của anh.
Mạnh Phù Sinh cũng không kén chọn, Diêu Đinh nấu một tô mì gói là đủ rồi.
Chỉ là tô mì này càng ăn càng khó chịu, khó chịu đến mức trong miệng giống như mất đi vị giác, khó chịu đến mức bụng cũng bắt đầu đau đớn.
Mạnh Phù Sinh đặt đũa xuống, nuốt nước bọt, rồi nhìn cô chăm chú và nói: "Gần đây tôi đã xem lại《 Xuân Quang Xạ Tiết》[1]."
[1]Xuân Quang Xạ Tiết (Happy Together): là một bộ phim điện ảnh về tình yêu đồng tính của Hồng Kông phát hành năm 1997.
Trăng sáng vằng vặt, gió bấc thổi khắp núi rừng.
"Từ lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy nhau, đã nhiều năm trôi qua như vậy."
Gió lạnh thổi đến thế gian, thổi đến biển sâu mênh mông rộng lớn.
"Diêu Đinh, không bằng chúng ta làm lại từ đầu đi[2]."
[2]: Câu nói quen thuộc trong phim Xuân Quang Xạ Tiết.
Biển sâu dâng đầy nước mắt, thấm ướt đôi mắt của chúng ta.
Thật lâu sau, Diêu Đinh nói: "Anh còn nhớ rõ anh đã nói gì với tôi không?"
Mạnh Phù Sinh đã nói gì với Diêu Đinh?
Vào năm ấy, trong một tiết tự học buổi tối, Diêu Đinh đã tính một bài toán đến 5 lần, cả 5 lần đều ra đáp án không giống nhau, làm cô càng tính càng tức.
"Mạnh Phù Sinh cậu giúp mình xem một chút đi, bài này mình rốt cuộc sai ở đâu vậy?" Diêu Đinh vừa nói vừa đẩy sách bài tập qua, cả người cũng thuận thế dựa về phía anh.
Mạnh Phù Sinh đang đọc một tờ báo Tiếng Anh thì cảm nhận được Diêu Đinh đột nhiên tiến gần tới mình rồi ghé vào trên bàn, trên người cô luôn luôn rất thơm, còn rất mềm mại, vài sợi tóc xoã dài trên sách giáo khoa, khoảng cách này thật sự có chút quá thân cận làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh.
"Cậu như vậy mình không thể nhìn đề được." Mạnh Phù Sinh cau mày nói.
Còn Diêu Đinh thì tưởng rằng bản thân bôi bôi vẽ vẽ bên cạnh đề nhiều quá nên anh không nhìn rõ được đề.
"Không có việc gì, để mình tẩy trước." Vừa nói vừa lấy cục tẩy ra.
"Không liên quan đến chuyện này"
"Vậy là gì?" Diêu Đinh khó hiểu hỏi.
Thôi quên đi, nói cô cũng không hiểu, Mạnh Phù Sinh bất đắc dĩ để cô dựa vào như vậy, rồi kiểm tra từng bước giải của cô.
"Cách giải sai rồi sao?"
"Cách giải không có vấn đề, tính toán tính sai rồi." Mạnh Phù Sinh xoay chuyển bút, mỗi lần anh giảng bài toán của cho Diêu Đinh đều rất có kiên nhẫn.
"Chỗ nào tính sai thế?"
"Chỗ này, tám lần chín 48 à?"
"A, lại là sai lầm cấp thấp!"
"Cậu còn biết đây là sai lầm cấp thấp à?" Giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
Diêu Đinh bởi vì sai lầm cấp thấp của mình mà cảm thấy đỏ mặt, nhưng vẫn muốn tìm về chút mặt mũi: "Tính lại từ đầu không phải là được sao."
"Ở đâu có nhiều làm lại từ đầu đến như vậy." Mạnh Phù Sinh có chút nghiêm túc nói: "Cuộc sống từ trước đến nay không bao giờ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu một lần nữa."
Anh nói chắc chắn mà quyết đoán.
Cho dù trong lòng Diêu Đinh cũng hiểu rõ, nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều này, cô muốn có cơ hội làm lại từ đầu, nếu như vậy cô có thể nắm chặt tay cha mình và nói với ông rằng, ngày đó đừng đi ra ngoài.
Cô giả vờ nghe không hiểu, ngắt lời nói: "Đều do thầy dạy toán hồi tiểu học của mình dạy mình không nghiêm túc, ước gì thầy ấy già đi mười tuổi!"
"Cậu sẽ không ở trong lòng cũng ước rằng mình già đi mười tuổi chứ." Mạnh Phù Sinh liếc mắt nhìn cô một cái.
"Cậu à, chỉ ước già đi một tuổi thôi." Diêu Đinh cười nói.
Mạnh Phù Sinh nhìn đồng hồ: "Vậy xem ra nguyện vọng của cậu sắp thành hiện thực rồi."
"Hả?"
"Sau ba tiếng nữa, mình sẽ tự động già đi một tuổi."
"Thiệt hay giả vậy?" Diêu Đinh rất nhanh phản ứng lại: "Vậy thì sắp đến sinh nhật của cậu rồi!"
Mạnh Phù Sinh chưa bao giờ ăn sinh nhật, anh thờ ơ nói: "Chỉ là ngày bình thường thôi, mau làm bài tập toán của cậu đi."
Diêu Đinh yên tĩnh chưa được một phút, đột nhiên tiến lại gần anh, nói nhỏ ở bên tai ai kia: "Mạnh Phù Sinh, chúng ta trốn học đi!"
Không đợi anh phản bác, Diêu Đinh đã làm bộ châm chọc nói: "Cậu sẽ không dám trốn học đúng không? Đứa trẻ ngoan của giáo viên?"
Trốn học tính là gì chứ? Mạnh Phù Sinh đã làm quá nhiều loại chuyện như thế này rồi, anh ném bút xuống, đè nặng giọng nói: "Năm phút sau đi ra, mình đợi cậu ở cửa lớp."
Vừa nói xong liền đứng dậy ra khỏi lớp.
Bây giờ đến lượt Diêu Đinh hoảng sợ, cô lúc nãy chỉ là nhất thời xúc động thôi mà, giờ thì hay rồi vừa căng thẳng vừa hoảng sợ, cô chưa bao giờ làm loại chuyện này đâu.
Trong đầu hiện lên đủ loại băn khoăn, liệu có bị chủ nhiệm lớp bắt được không nhỉ? Bị bắt được thì làm sao bây giờ? Cô không có cam đảm đối mặt với gương mặt đáng sợ của chủ nhiệm lớp đâu.
Mà làm sao ra khỏi cổng trường?
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi mà lòng bàn tay cô đã căng thẳng đổ đầy mồ hôi, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, Diêu Đinh chỉ có thể nhanh chóng đi về phía cửa lớp.
Sau khi đi ra thì nhìn thấy được Mạnh Phù Sinh đang dựa vào tường đợi mình, cô mới có chút an tâm, nhưng tâm lý vẫn bồn chồn như cũ, tâm tình thấp thỏm tràn ngập cả khuôn mặt.
"Không dám à?" Mạnh Phù Sinh cười hỏi cô.
Diêu Đinh vừa đi tới phía trước vừa sĩ diện nói: "Ai không dám chứ!"
Trong trường học ngoại trừ khu dạy học sáng đèn thì toàn bộ đều tối om, Diêu Đinh đi theo sau Mạnh Phù Sinh: "Làm sao chúng ta ra khỏi trường đây?"
"Cậu không cần biểu hiện giống như đang làm chuyện xấu đâu." Mạnh Phù Sinh nhìn bộ dáng cô nhỏ giọng nói chuyện giống như thỏ con: "Cậu trèo tường được không?"
"Cậu nhìn mình giống làm được không?" Diêu Đinh nhìn lên độ cao của cánh cửa sắt.
"Vậy không có cách nào rồi, chỉ có thể đập bể ổ khóa."
"Hả? Chúng ta chơi lớn vậy sao?"
Trong trường có một cổng phụ nhỏ, đã rất nhiều năm không mở, chỉ là hàng rào sắt của cổng này không cao không thấp, nam sinh rất dễ dàng trèo qua.
Mạnh Phù Sinh nhặt cục đá lớn trên mặt đất bên cạnh lên rồi đập mạnh vào ổ khoá nhỏ trên cửa, tạo ra một tiếng động cực lớn.
"Mạnh Phù Sinh tiếng này cũng quá lớn rồi đó! Cậu xác định có thể đập bể sao? Chúng ta không cần khoa trương như vậy đâu! Cậu nâng mình lên trèo ra ngoài còn nhanh hơn thế này mà!" Diêu Đinh khiếp sợ nói.
Mạnh Phù Sinh vừa nghe như vậy liền ném cục đá trong tay xuống: "Nếu cậu nói sớm thì không cần lao lực như vậy rồi."
Diêu Đinh cạn lời, cậu có hỏi mình đâu!
"Cậu nâng mình lên là được rồi, mình có thể đi xuống." Cô cảm thấy chắc là mình không thể leo lên nổi đâu.
"Được."
Diêu Đinh không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bản thân đang từng chút rời khỏi mặt đất, sau đó nắm chặt lan can trèo lên đỉnh cổng sắt, tuy nhiên mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ, từ trên nhìn xuống thấy mình cách rất xa mặt đất làm chân cô đều mềm hết cả rồi.
"Mạnh Phù Sinh, mình..
Không dám xuống." Giọng nói của cô mang theo chút tiếng khóc nức nở.
"Cậu chờ mình một chút."
Mạnh Phù Sinh nhanh chóng trèo qua, anh nhảy xuống bên kia cửa rồi giang hai tay ra: "Không sao đâu cậu nhảy xuống đi, mình tiếp được cậu mà."
Nhưng Diêu Đinh vẫn không dám, hai chân cô đã mềm nhũn đến mức không thể động đậy rồi, nhưng lúc này đây lại có một ánh đèn pin đột nhiên chiếu tới, làm cả hai người bọn họ đều hoảng sợ.
"Hai học sinh bên đó đang làm gì đấy!" Lúc bảo vệ trường đi tuần tra thì phát hiện được bọn họ, liền cầm đèn pin chạy tới đây.
"Đừng sợ! Tin tưởng mình!" Mạnh Phù Sinh nhìn thấy bảo vệ đang càng ngày càng gần, giọng nói cũng có chút dồn dập: "Cậu yên tâm nhảy đi! Mình sẽ tiếp được cậu!"
Diêu Đinh hoảng loạn nhìn bảo vệ đang xông tới, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nhắm hai mắt nhảy xuống.
Giây tiếp theo cô đã rơi vào vòng tay của Mạnh Phù Sinh, khoảng cách ôm nhau gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của nhau.
Càng gần hơn, gần hơn nữa.
Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, sau đó lập tức nắm lấy tay cô chạy nhanh về phía trước.
"Này này này! Hai học sinh kia không được chạy!" Bảo vệ vội vàng tìm chìa khoá mở cửa sắt.
Lúc này đây, tất cả những lo lắng và căng thẳng đều hoá thành hưng phấn cùng kích thích, bọn họ vừa bỏ chạy vừa nhìn nhau cười, hai người cùng nhau liều mạng chạy trên đường phố Tỉnh Hoà giữa bầu trời đêm, chiếc áo sơ mi trắng của chàng trai bị gió thổi tung lên, còn mái tóc dài của cô gái xoã tung che lại sao trời.
Đó là một niềm vui lén lút, khi mà bọn họ chạy xuyên qua dòng xe cộ, lướt qua đám đông, bỏ lại toàn bộ thế giới.
Mùi hương hoa sơn trà hoà huyện ở trong gió, Diêu Đinh mãi mãi nhớ rõ mùi hương này.
Vào lúc hoa sơn trà nở, chính là sinh nhật của Mạnh Phù Sinh.
Không biết đã chạy được bao lâu, cuối cùng hai người ngừng lại, có chút xấu hổ buông tay ra, Diêu Đinh cong eo thở dốc từng hơi một.
"Rồi trốn học ra làm gì?" Mạnh Phù Sinh cũng có chút thở gấp.
Diêu Đinh ngẩng đầu: "Bây giờ mới hỏi có phải quá muộn không?"
Vừa nói xong hai người đều bật cười, cười rất vui vẻ, Diêu Đinh thậm chí còn cười đến mức không dừng được, tưởng tượng lại cái cảnh Mạnh Phù Sinh dùng cục đá đập ổ khoá làm cô không thể nhịn cười được.
"Đừng cười nữa." Mạnh Phù Sinh dùng tay chọc vào cái trán của cô.
Diêu Đinh bình tĩnh lại rồi hỏi: "Cậu có tiền không?"
Hai người lục tung khắp cả người chỉ kiếm được 3 tệ với 5 hào, Mạnh Phù Sinh 3 tệ, Diêu Đinh 5 hào.....!Lúc trốn ra ngoài cặp sách đều quên hết, làm gì có tiền.
Diêu Đinh nhìn chằm chằm 3.5 tệ kia mà cảm thấy đêm nay thật là quá thất bại, vốn dĩ còn tính mua bánh sinh nhật hay gì đó.
Kết quả chính là, cả hai dùng số tiền "kếch xù" 3.5 tệ đi đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp mì ăn liền, cuối cùng bản thân chỉ ra có 5 hào, Diêu Đinh có chút ngượng ngùng nói: "Coi như mì trường thọ nhé."
Mạnh Phù Sinh cố ý chọc cô: "Dài quá nhỉ?"
"Ai nha, không cần để ý những hình thức đó đâu." Diêu Đinh nhún vai.
Hai người xin ông chủ một chút nước nóng rồi ôm hộp mì gói đó đi bộ trên đường phố Tỉnh Hoà.
"Sẽ không bị giáo viên phát hiện đâu nhỉ."
"Thầy ấy đến lớp chắn chắn sẽ phát hiện ra."
"Hả? Vậy làm sao bây giờ!"
"Bây giờ mới hỏi làm sao bây giờ có phải quá muộn không?"
"Mạnh Phù Sinh cậu đừng học theo lời mình.
Nghiêm túc chút đi."
"Được rồi, nghiêm túc mà nói cậu nên giảm béo đi."
"Mạnh Phù Sinh cậu đứng lại đó cho mình!"
Đêm đó hai người bọn họ đứng ở đầu đường vừa cướp mì ăn vừa cãi nhau ầm ĩ, đêm đó là lần đầu tiên Mạnh Phù Sinh ăn sinh nhật, đêm đó Diêu Đinh nói với anh: "Chúc cậu bình an hạnh phúc, sau này mỗi một cái sinh nhật của cậu, mình đều sẽ tham dự."
Nhưng về sau Diêu Đinh lại không thực hiện lời hứa của mình.
Mà bây giờ Mạnh Phù Sinh lại có rất nhiều tiền trên người.
Hết thảy đều quay về không được.
Diêu Đinh đứng lên nói với anh: "Về nhà sớm một chút đi."
Sau đó lập tức cầm tô đi bỏ vào phòng bếp.
Chờ sau khi cô đi ra, Mạnh Phù Sinh đã đi rồi, bỗng nhìn thấy túi giấy mà anh đã quên lấy ở trên bàn.
Diêu Đinh đi qua, bên trong toàn bộ đều là mỹ phẩm dưỡng da.
Nếu không thể làm lại từ đầu, liệu buông bỏ có dễ dàng hơn không?
Có thể trốn trong bóng đêm điên cuồng ho khan, bị bóng rổ hung hăng nện trên người, lật ra tờ giấy chuẩn đoán của bệnh viện, giấy chứng tử được giấu kín đã phát hết tất cả những oán hận ra, lửa lớn rực cháy cuồn cuộn tiến đến, ngay cả bão tuyết cũng muốn ập đến.
______
[5503 từ] .