Hạ Ức ngủ một giấc tỉnh dậy, anh bị đau đầu như búa bổ.
Những điều trong giấc mơ, giống như đang xem một bộ phim.
Hắn và người phụ nữ đó quấn lấy nhau kịch liệt, lại giống như xảy ra trên người anh thật sự.
Anh không hiểu tại sao trong giấc mơ mình lại điên cuồng như vậy, quả thực chẳng giống bản thân anh chút nào.
Trong giấc mơ, anh đã xem những điều này với vai trò là bên thứ ba.
Nhưng anh lại hoàn toàn không rõ ký ức này lại xuất hiện như thế nào, lại xảy ra từ khi nào?
Anh hoàn toàn không có ấn tượng.
Chẳng lẽ là do nguyên nhân không uống thuốc? Anh vẫn muốn tiếp tục nhớ lại, mà đau đầu như muốn nứt ra, muốn nôn mửa, anh đau đến mức sắp chết mới chịu đứng dậy đi uống thuốc.
Mười phút sau, cơn đau đầu dần dần giảm bớt.
Trên đầu anh đổ đầy mồ hôi lạnh, anh nghĩ thầm quả nhiên mình không thể ngừng thuốc được.
Có lẽ đó là một ký ức rất không tốt đẹp, nên cơ thể mới kích hoạt cơ chế bảo vệ để quên đi ký ức này.
Chỉ là trong tiềm thức Hạ Ức vẫn rất tò mò.
Hạ Ức chán chường dựa vào thành giường, lẳng lặng thở dốc, anh bò dậy đi vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo hơn.
Rốt cuộc thì anh đã quên chuyện gì đó rồi chăng?
Trong cuộc đời của anh, anh đã quên bao nhiêu người và bao nhiêu thứ rồi?
Sau khi cơn đau đầu tiêu tan, anh đột nhiên cảm thấy đau nhức ở vai phải.
Anh cởi áo khoác của mình ra, để cơ thể mình trần truồng, trên vai phải của anh có một dấu răng rất sâu.
Dấu răng này đã lành trong từ lâu, tuy nhiên, cơn đau đớn mang tính ảo giác thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Anh không nhớ rõ tại sao mình lại có nó.
Xem ra Nam Thành không phải là một nơi tốt.
*
Người cũng có một đêm ngủ không yên chính là Hàng Vãn Tản.
Trong mơ, cô liên tục trải qua những ngày tháng không có tôn nghiêm trước kia, thân thể vậy mà kháng cự đến mức sắp nôn mửa.
Chỉ là mơ thôi mà cô cũng không chịu được.
Cô bịt miệng, chạy đến nhà vệ sinh như điên, nôn thẳng vào bồn cầu.
Hàng Vãn Tản nhìn mình trong gương với vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt thật sự là, rất khó coi.
Chỉ cần cô nghĩ đến Hạ Ức đang ở trong phạm vi một km.
Mặc dù anh không nhận ra mình thì cái cảm giác chán ghét của cô vẫn đạt lên đến đỉnh điểm, cô không thể phớt lờ được.
Cô nghĩ, cô không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.
Nỗi sợ hãi của quá khứ đang nhấn chìm cô.
Hàng Vãn Tản hồn bay phách lạc nhìn nhà ở, cô cảm thấy bất lực và không cam lòng.
Nơi này rất tốt, cô đã ở đây một thời gian dài rồi, rất an toàn.
Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn hôm qua, cô có thể ở lại đây cho đến khi nghỉ hưu.
Khó khăn lắm mới nhặt lại lòng tự trọng của mình, cô không muốn sống trong cuộc sống tối tăm này nữa, dù chỉ là một giây một phút.
Cô đã từng đi đến rất nhiều nơi, trải nghiệm rất nhiều đời sống khác nhau, nhưng mặc dù vậy, cô vẫn nghĩ về những gì mình đã trải qua trong một năm không thể chịu đựng nổi như vậy.
Cô nên làm gì bây giờ đây?
Hàng Dạ Dạ, nghĩ đến một nơi.
Lan Thành.
Đó là một thành phố biên giới nhỏ.
Ở đó nghèo đói và xa xôi, là một thành phố không có nền công nghiệp hóa mạnh mẽ.
Hạ Ức, chắc là sẽ không đến đó đâu.
Hàng Vãn Tản sợ sẽ có bất kỳ sự thay đổi nào đó nên lập tức đặt vé máy bay, chuyến bay nhanh nhất là năm giờ chiều.
Cô không dám trì hoãn thêm một giây phút nào, nhanh chóng thu dọn hành lý, thứ gì có thể mang đi được thì cô mang đi hết, còn thứ không mang đi được cô để lại cho Phùng Khê.
Chủ nhà Phùng Khê là một người tốt, đã giúp đỡ cô rất nhiều trong những năm qua.
Bọn họ đều là nam nữ đã đến tuổi lập gia đình, sớm chiều chung đụng, anh rất tôn trọng cô, thậm chí sau khi bị cô từ chối, anh cũng không dây dưa, vẫn lễ phép duy trì ranh giới bạn bè như trước.
Điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Hai người không tiến thêm một bước, chính là vì cô nghĩ đến mối bận tâm của ngày hôm nay, cô không có bạn đời, có thể nói đi là đi bất cứ lúc nào.
Không cần phải giải thích với bất cứ ai, cũng sẽ không mắc nợ ai bất cứ điều gì.
Ngoài ra còn có những mối nguy hiểm tiềm ẩn đáng sợ hơn mà cô sẽ nghĩ tới, nếu Hạ Ức phát hiện, lỡ như.
Như vậy, anh sẽ không nương tay với bất cứ ai.
Hàng Vãn Tản không cần bạn đời, càng không muốn liên lụy tới người vô tội, dù sao người đó cũng là một kẻ điên thật sự.