Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê


Từ sau khi phân gia, tâm tư tú tài lang đã thay đổi, nhất là sau khi nhìn thấy Tam tẩu của hắn.
Hắn cũng không biết hắn là chuyện gì xảy ra, cảm giác giống như là sinh bệnh, nhìn thấy Tam tẩu hắn thế nhưng sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, không nhìn thấy sẽ nhớ mãi không quên, quả thực là điên rồ, hắn không dám nói ra, nhưng tầm mắt của hắn lại càng ngày càng không thể rời khỏi Tam tẩu của hắn.
Nghe nói, Tam ca hắn mua đất đang xây nhà, hắn không khỏi cười nhạo, không phải nói hắn chướng mắt Tam ca hắn, lấy năng lực của Tam ca hắn có thể mua được bao nhiêu đất, phòng ốc kia xây xong lại có thể tốt đến đâu, phỏng chừng còn nợ nần không ít, sao có thể so sánh với tú tài như hắn, hắn chính là người sau này sẽ làm quan lớn, nghĩ đến hắn lại thấy tiếc thay Tam tẩu của hắn một cô nương trấn trên tốt như vậy, dĩ nhiên lại phải gả cho một người chân đất như vậy, thật sự là đáng tiếc.

Thẳng đến sau này mới phát hiện tự mình đánh vào mặt, hơn nữa còn bị đánh rõ đau, khi đó khuôn mặt hắn vặn vẹo khiến người ta phát lạnh trong lòng.
Nhìn vòng eo mảnh khảnh của Tam tẩu hắn, tư thế đi đường uyển chuyển, còn có khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp kia, làn da quả thực là trắng nõn không tỳ vết, cảm tưởng như gió thổi mạnh qua cũng có thể rách, cảm thán không hổ là từ trên trấn đến.

Lại nhìn tam ca mỗi ngày đi sớm về khuya của hắn, vừa đen vừa già, làm sao xứng với một mỹ nhân yêu kiều như vậy? Hắn đang suy nghĩ, nếu Tam tẩu là từ phụ của hắn thì tốt biết bao, lâu dần, hắn không muốn gọi Lâm Uyển Uyển tam tẩu nữa, nội tâm lén gọi là Uyển Uyển.
Lúc này, Khương Gia Minh bận rộn xoay vòng vòng cũng không biết tức phụ đang bị đệ đệ ruột nhà mình nhớ thương, nếu biết hắn nhất định sẽ mang tức phụ đóng gói mang theo người, phòng trộm chống sắc lang.

Lâm Uyển Uyển đồng dạng không biết, bởi vì ngay cả ánh mắt cô cũng lười bố thí cho tú tài lang kia, một người tự cho mình là người đọc sách, cổ hủ, ích kỷ lại lạnh lùng, chỉ có được gương mặt tiểu bạch kiểm thì có ích lợi gì.

Cô làm sao biết được tâm tư riêng của người ta, nếu biết, không biết là còn nổi bao nhiêu lớp da gà nữa.
Cuộc sống của tam phòng thập phần thong thả, nhìn phòng ốc từng chút một cao lên, tâm tình Khương Gia Minh giống như rót mật, khuôn mặt tươi cười không ngừng, dù có mệt đến đâu hắn cũng vẫn cao hứng.
Về phần Lâm Uyển Uyển, đem chuyện cơm trưa giao cho tức phụ của Khương Lượng, cô xem như hoàn toàn nhàn rỗi, không có việc gì đi luyện tập việc may vá, đem quần áo bốn người làm xong, lo lắng mùa đông, cô còn cố ý nhét bông, thời gian còn lại đều là cùng hai đứa con trai chơi đùa, dạy bọn họ đọc chữ viết chữ.
Bởi vì phân gia, cũng không có khả năng cùng thượng phòng ăn cơm, phòng bếp lại trở thành cấm địa của tam phòng.

Khương Gia Minh không ở nhà ăn cơm, Lâm Uyển Uyển cũng lười nhắc tới, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trực tiếp mang theo hai đứa con trai ở bên ngoài dựng một lều cái tạm thời nhóm bếp, lại đi trấn trên mua nồi niêu đơn giản, mặt khác còn mua thêm muối và đường, lúc dùng đến thì lấy ra, lúc không cần trực tiếp đặt vào không gian, ba mẹ con sống cuộc sống của mình, đối với lời chửi rủa bên ngoài mắt điếc tai ngơ không nghe, trên thực tế sự nhẫn nại ba mẹ con cũng đã sắp đến đến cực hạn.

Chỉ là vì những ngày tương lai xa dài, chỉ cần bọn họ không tới cửa tìm phiền tóa liền tùy ý bọn họ đi.
Hôm nay, tú tài lang lên trấn trên đi học đường, lúc trở về cùng một số học sinh cùng là người nông thôn đi cùng, đi ngang qua quầy thịt lợn, bị một nữ tử lưng hùm mặt gấu ngăn lại, trong tay cầm một miếng thịt heo gầy gò, ước chừng hơn hai cân, đỏ mặt mở miệng, "Tặng ngươi"
Nữ tử này chính là nữ nhi nhà đồ tể, Yến Tiểu Hồng, quanh năm đi theo cha nàng ở chỗ này bán thịt lợn, tư thế cắt thịt một chút cũng nhìn không ra là nữ nhân, chính là hiện tại ở trước mặt Khương Gia Diệu, mới biểu hiện ra một mặt của tiểu nữ nhi.
Lúc này đây tú tài lang không có sự đắc ý cùng vui vẻ như thường ngày, thoáng nhìn Thấy Lâm Uyển Uyển ở một bên nhìn, trái tim hắn chìm xuống, cho dù Yến Tiểu Hồng từng ái mộ si tình cùng nhiều lần tặng thịt, khiến học sinh cùng lứa hâm mộ ghen tị, làm cho hư vinh trong tâm hắn được bành trướng trước nay chưa từng có, nhưng lúc này đây hắn lại cảm thấy miếng thịt trong tay có chút nóng bỏng tay, nữ tử ái mộ hắn này có chút chướng mắt, các học sinh thi nhau trêu ghẹo càng làm cho hắn chột dạ không thôi.

Hắn cũng không rõ Uyển Uyển sẽ đối xử với hắn như thế nào, hắn cũng không dám ngẩng đầu chạm vào tầm mắt cô, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt chán nản nhìn mình, vội vàng ném miếng thịt vào lòng Yến Tiểu Hồng, cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Càng đi càng nhanh, thẳng đến khi chạy ra ngoài thật xa, mới bất an dừng lại xem phía sau có ai đi theo hay không.
Lâm Uyển Uyển vừa rồi ở một bên lại bị tú tài lang nhìn chằm chằm không giải thích được, cũng không rõ người rõ ràng có tên họ rõ ràng, nhất định phải suốt ngày gọi tú tài lang, ngay cả người nhà cũng không ngoại lệ, chỉ sợ người khác không biết.

Còn có thịt heo cùng nữ tử kia, cô tựa hồ hiểu được cái gì, nhớ rõ trước kia tú tài lang lên trấn trên luôn mang về một miếng thịt, cho tới bây giờ đều đặn là hai cân mỗi lần, nguyên lai là xuất phát từ tay vị nữ tử này, khó trách khó trách!
Khương Liên Giác kéo tay áo Lâm Uyển Uyển, thấp giọng hỏi: "Nương, đó không phải là tiểu thúc sao?" Khương Liên Khuyết gật đầu tỏ vẻ mình cũng nhìn thấy, nhất định là tiểu thúc.
Lâm Uyển Uyển sầu não, sao những tấm gương tiêu cực này cứ hiện ra trước mắt mắt bọn họ, làm một người mẹ cô thật sự sợ hai đứa con trai sẽ học xấu.

"Giác nhi, Khuyết nhi, nương đã nói với con rồi, cái này không thể học theo, quân tử yêu tiền tài nhưng phải có có đạo lí, không thể lấy không của người khác.

Đặc biệt đối với nữ nhân và đối với lão gia tử mà nói, đó là sỉ nhục."
"Nương, chúng ta hiểu rõ." Hai đứa nhỏ trả lời cùng một lúc.
Trở lại nhà cũ, ba mẹ con lại nhìn thấy tú tài lang cầm sách ở trong viện, mắt to trừng mắt nhỏ, không phải là tiểu thúc tử vẫn trốn trong "khuê phòng" như một cô nương sao, trong khoảng thời gian này nếu không có chuyện náo loạn gì, tỷ lệ xuất hiện sẽ không quá cao, hơn nữa ánh mắt nhìn người luôn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, sẽ không nhớ kỹ chuyện ở quầy thịt lợn đi, cô cũng không làm gì cả, vì sao tiểu thúc tử này cho cô một loại cảm giác giống như cô phá hư gian tình của người khác, cái thể loại gì thế này, cô chân chính cạn lời.
Cô lười liếc mắt nhìn cái người còn chưa gọi cô là tẩu tử này, liền lưu loát vào nhà, đóng cửa lại.
Chỉ là Lâm Uyển Uyển không ngờ mình không nghĩ sai, Tú Tài Lang lại nghĩ sai rồi, hắn cho rằng Lâm Uyển Uyển tức giận vì Yến Tiểu Hoành tặng cho hắn thịt, thầm hiểu Lâm Uyển Uyển đang ghen tuông, đôi mày cau chặt cuối cùng duỗi ra, mỉm cười quay trở lại nhà.
Không ai biết cảnh tượng này đã rơi vào mắt Khương Tuệ Mẫn, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không ngăn cản nàng nhấn mạnh trước mặt nương, ai bảo tứ ca hôm nay không mang thịt về.

Ca làm cho nàng mất hứng, nàng cũng phải khiến cho tứ ca không thoải mái.
Tú tài lang bởi vậy bị Lưu thị gọi sang một bên lẩm bẩm, qua lại đơn giản là nói Lâm thị không biết xấu hổ này nọ để cho hắn cách xa nàng một chút, tú tài lang nghe vậy mày nhíu chặt lại, hắn ghét cay ghét đắng liếc mắt nhìn lão nương đang hăng hái nói, không kiên nhẫn bảo nương im lặng, Uyển Uyển ở trong lòng hắn giống như một tiên tử, hắn không cho phép nương hắn nói như vậy về Uyển Uyển.
"Nương, ngươi đây là từ đâu nghe được?" Tú tài lang thăm dò hỏi.
"Mẫn nhi nhìn thấy, làm sao vậy?" Lưu thị khó hiểu, các nàng cũng là quan tâm lão tứ, tú tài lang duy nhất trong nhà, về sau chính là muốn làm đại quan, nàng còn chờ làm lão thái quân, làm sao có thể để cho tiện nhân Lâm thị kia đi ra quấy rối.
Tú tài lang thầm nghĩ, quả nhiên là như thế, hắn biết là muội muội không yên thân kia của hắn, hắn phải cho nàng một bài học nhớ thật lâu, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, lúc này Khương Tuệ Mẫn cũng không biết mấy ngày tới có cái gì đang chờ nàng, bằng không nàng cũng không có tâm tư ở bên ngoài tìm Lâm Uyển Uyển gây chuyện.
Lưu thị tuy nói đã cảnh cáo cho nhi tử của mình, nàng yên tâm, nhưng bà ta lo lắng phía Lâm thị, nhìn bộ dáng yêu mị mỗi ngày, chính là một con hồ ly tinh, bà không thể không đề phòng, ngày thường lời trong lời ngoài đều là mắng Lâm Uyển Uyển là hồ ly tinh không biết xấu hổ, quyến rũ người khác.

Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết tức giận muốn xông ra ngoài đánh người, vẫn là Lâm Uyển Uyển ngăn cản mới không đi ra ngoài.
Nương! Hai cái bánh bao mặt đều sắp nhăn lại một đoàn, "Yên tâm, nương sẽ giải quyết, đảm bảo nãi nãi các ngươi mấy ngày nay phải dừng lại." Ban đêm Lâm Uyển Uyển lợi dụng tinh thần lực cường đại của cô công kích, để Lưu thị mấy ngày nay tinh thần không yên, liên tục kêu có ma có ma, yên tĩnh được mấy ngày.
Ở bên này yên tĩnh, nhưng Tú Tài Lang lại không yên, đều là do nương khiến hắn khó gặp Uyển Uyển, đem oán giận đẩy lên người nương hắn, về phần nương hắn luôn miệng nói quỷ, hắn một chút cũng không tin, chắc chắn lại là đang giả bệnh.
Lâm Uyển Uyển nếu như biết những điều này, nhất định sẽ cảm thán một câu, mẹ nào con nấy, đều bạc tình bạc nghĩa giống nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui