Tuyết rơi dày đặc một đêm, cuối cùng trước rạng đông cũng đã chịu ngừng rơi, khi Lâm Uyển Uyển thò đầu ra khỏi chăn, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Khương Gia Minh.
Ngáp ngắn ngáp dài một cái rồi từ trên giường leo xuống, giẫm lên đôi giày thêu độn bông, nhàn nhã mặc một tầng quần áo thật dày, ngồi xổm xuống kéo gót giày lên, một tay vuốt ve mái tóc rối bù của mình.
Tóc của phụ nữ cổ đại quá dài giống như một tác phẩm nghệ thuật, cô muốn cắt đi nhưng đáng tiếc cô không dám!
Ở thời đại của cái gọi là "Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ", trừ khi xuất gia, nhìn thấu hồng trần, hoặc vô cùng bi thương thất vọng, làm hành vi cực đoan, trong hai loại người này, không có một loại nào phù hợp với cô, nếu đặt ở thời điểm mới đến, dưới sự bức bách nặng nề của những người trong nhà cũ dẫn tới làm ra hành động như vậy, cũng có thể lý giải được, đến hiện tại coi như là gia đình viên mãn, ngày càng đi lên, lại làm ra chuyện như là cắt tóc chẳng phải là nói rõ đầu óc cô có vấn đề hay sao? Thật là thất sách!
Ghét bỏ nhìn mái tóc trong tay, nhận mệnh đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, cầm lược chải đi chải lại cho đến khi tóc đã mượt trở lại mới thôi.
Khương Gia Minh mở cửa đi vào, đặt chậu rửa mặt lên kệ, "Tức phụ, ta mang nước cho nàng, mau rửa mặt xong ra ngoài ăn cơm." Nói xong, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Lâm Uyển Uyển nhướng mày, xoay người lại, thấy nước còn bốc khói, bất giác nở nụ cười, thật sự là săn sóc, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái, một người chồng tốt như vậy, để ý từng tí một, cũng không biết đang mưu tính cái gì!
Cài chiếc trâm bạc mới mua vào, đứng dậy đi rửa mặt, khoác thêm một chiếc áo khoác, sau khi thu dọn một chút, bưng chậu nước lên đẩy cửa ra ngoài, đổ nước bẩn ra ngoài.
Đặt chậu gỗ trở lại, đóng cửa phòng đi theo dấu chân trong tuyết, đi tới trước cửa phòng bếp, bên trong Khương Gia Minh đang bận rộn, cô vội vàng đi vào hỗ trợ.
Khương Gia Minh nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, mang theo trâm bạc có vẻ đặc biệt chói mắt, phảng phất như nàng vốn nên ăn mặc như thế, Khương Gia Minh âm thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định sẽ để cho nàng sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, mỗi ngày đều có quần áo mới trang sức mới, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ, như vậy muốn hắn làm gì cũng cam tâm tình nguyện.
Có nàng ở bên cạnh giúp đỡ, hắn cũng vui vẻ, tận lực chọn chút việc sạch sẽ không mệt mỏi để cho nàng làm, mùa đông hắn không có chuyện gì có thể bận rộn, còn nàng bận rộn cả năm lẽ ra nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi thật tốt, hắn sớm đã quyết định đem toàn bộ công việc trong nhà bao trọn, thuận tiện làm cho nàng vui vẻ.
Hắn tuy rằng không phải rất thông minh, nhưng cũng có thể nhìn ra tâm tư phòng bị của nàng đối với hắn, hiện tại như vậy rất tốt, hắn cùng nàng ở chung càng ngày càng tốt, tin tưởng không bao lâu nữa khẳng định có thể chiếm được lòng tức phụ, sau đó cả nhà hòa hợp, cuộc sống như vậy hắn vẫn luôn khao khát.
Bởi vì đang là mùa đông, mùa nhàn rỗi nhất trong năm, cho dù là hán tử trang gia bận rộn nhất cũng có thể ngủ thêm một lát, cho nên chờ Lâm Thiên Tứ cùng Tiết thị đi ra, điểm tâm đã lên bàn, hai đứa con trai cũng bị Lâm Uyển Uyển gọi dậy, mông lung ngồi ăn điểm tâm thần sắc mới thanh tỉnh.
Việc nhà đều do Khương Gia Minh lo, Lâm Uyển Uyển không có phản đối, nhưng Tiết thị lại bất mãn nhìn Lâm Uyển Uyển vài lần, nhưng rốt cuộc vẫn là khuê nữ nhà mình, cũng không tiện ở trước mặt con rể chỉ trích.
Lâm Uyển Uyển ủy khuất bĩu môi tiết thị, nam nhân nhà nàng làm chút việc cũng không phải chuyện gì to tát, đặt ở trước kia, công việc trong nhà vẫn là ba cô bao trọn, đối với mẹ là đau lòng a không muốn cho mẹ làm việc nhà a.
Lâm Uyển Uyển đưa ra đề nghị đánh cầu tuyết để phân tán lực chú ý của nương, nghĩ tới đây liền cảm thấy hưng phấn, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được thấy tuyết lớn như vậy, thật vui vẻ ngay cả cha nương cũng rất mong mỏi.
Cha ngày càng già đi, cuộc sống càng ngày càng tốt lên theo đúng ý, vì vậy ông đang có chiều hướng phát triển ngược trở thành một lão ngoan đồng, lập tức giơ tay xin gia nhập đội đánh cầu tuyết, nương có chút câu nệ, chỉ là mang một cái ghế đặt ở cửa ngồi xem mọi người chơi đùa, Khương Gia Minh nhanh chóng làm xong việc cũng gia nhập vào trong đó.
Chẳng qua, kế hoạch đánh cầu tuyết của Lâm Uyển Uyển cuối cùng vẫn bị mọi người nhất trí phủ quyết, trong đó tự nhiên không bao gồm ba mẹ con Lâm Uyển Uyển.
Lâm Thiên Tứ và Tiết Thị mím môi buồn cười, Khương Gia Minh không nỡ làm tức phụ thất vọng, nhưng lại sợ làm tổn thương nàng, cân nhắc giữa hai việc, hắn kiên trì đồng nhất ý kiến với cha nương.
Cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đắp người tuyết.
Lâm Uyển Uyển làm người tuyết phiên bản hiện đại, đáng tiếc là không có vật liệu trang trí, nhìn qua có chút quái lạ, cuối cùng mắt mũi thay bằng gỗ, mũ đội trên đầu đơn giản trực tiếp tận dụng vải thừa của Tiết Thị, tìm mảnh vải có hình tam giác, nên chỉ cần quấn quanh và thắt nút là được.
Sau đó lấy một cây chổi nhỏ ngoài sân kẹp vào giữa hai tay của người tuyết, nhìn cũng khá thú vị.
Đây cũng là người tuyết đầu tiên mọi người hợp lực hoàn thành, đứng ở trước nhà chính, nghiễm nhiên giống như một đại tướng trông cửa, mọi người vừa nhìn đã há hốc mồm, một chút không vui trong lòng Lâm Uyển Uyển cũng đã sớm tan thành mây khói.
Tiết Thị nhìn một hồi rồi nhấc ghế đi vào chính phòng, trong tay còn có việc phải làm, cũng không biết nữ nhi dùng biện pháp gì, ban ngày ánh sáng cực tốt, trong nhà có địa long cũng ấm áp.
Tiết thị đi vào, Lâm Uyển Uyển sau đó cũng đi theo vào, vừa mới chơi đùa thật sự làm cho cô đổ mồ hôi, nàng không muốn.
Khương Gia Minh hoàn toàn là phụ xướng phu tùy, Lâm Uyển Uyển muốn làm gì, hắn liền ở bên cạnh giúp đỡ, Tiết thị nhìn thấy đều nóng mắt, lén lút cùng Lâm Uyển Uyển lải nhải, phải hảo hảo cùng Khương gia Minh sống thật tốt.
Điểm này, với tư cách là đương sự Lâm Uyển Uyển buồn bực đến cực điểm, cô làm sao không sống tốt với Khương gia Minh, tất cả những chuyện này còn không phải đều là kết quả sự nỗ lực của cô sao? Chẳng lẽ nương cũng nhìn ra sự bất hợp lý của hai người bọn họ? Nhưng ngày thường không phải rất tốt sao, chẳng lẽ Khương Gia Minh kia cùng nương nói qua cái gì rồi.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Lâm Uyển Uyển, Khương Gia Minh cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao vợ lại nhìn mình như vậy, lại không biết trong lúc vô tình đã phải thay nhạc mẫu đội nồi, nếu hắn biết chắc sẽ phải quay qua kêu với nàng kêu oan uổng, hắn không có như vậy!
Tiết thị cũng không biết mình hảo tâm làm chuyện xấu, nếu nàng biết, phỏng chừng phải tát hai cái vào miệng mình.
Ba ông cháu chơi đùa trong viện, không chỉ dựng làm trâu làm ngựa, mà ngay cả khỉ con cũng đều làm ra, chờ Lâm Uyển Uyển nhìn thấy, quả thực là làm mù mắt cô, "Lợi hại, thật sự là lợi hại!"
Nhìn thấy bộ dạng đặc sắc của ba người bọn họ, khóe miệng Lâm Uyển Uyển giật giật, thật đúng là cho chút ánh nắng mặt trời liền sáng lạn.
Chơi trong tuyết lâu không tốt cho sức khỏe, gọi ba ông cháu rửa tay trở về phòng làm ấm thân thể trước, sau đó mới nói tới chuyện học tập.
Mặt trời đỏ rực lộ ra trên bầu trời đã yên lặng một ngày, những đám mây hồng vô tận được kéo lên, cực kỳ đẹp mắt.
Những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, dường như đã mỏng hơn một chút, xem ra ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời!.