Đợi lão Đàm về rồi, họ Hà liền có người tới, sai một tên đầy tớ đến.
Đầy tớ kia thực ra cũng chính là tỷ phu của Hà lão nhị, vì muốn chen chân vào mối thân thích tốt đẹp này, nên mặc cho họ sai bảo.
Nhưng vị tỷ phu này người cũng không tệ, thực ra đã quen biết với lão Đàm từ lâu.
Họ Ngũ, Ngũ trong một hai ba bốn năm.
Họ này ở thôn Phong Bình được coi là hiếm thấy, nên lão Đàm đối với ông ta ấn tượng rất sâu sắc.
"Lão Ngũ à, nhà ngươi đến tìm ta có việc gì?"
Lão Đàm vừa mới về nhà, buông sọt xuống lau mồ hôi.
Lão Ngũ cười híp mắt:
"Lão Đàm à, Hà lão gia tử muốn mời hai vợ chồng ngươi qua phủ của họ một chuyến.
"
"Mời chúng ta qua phủ?" lão Đàm kinh ngạc nói, "Chúng ta bình nhật ít lui tới, sao đùng một cái lại gọi chúng ta qua?"
Lão Ngũ lắc đầu, ông ta cũng không biết là sao, cười nói: "Lão Đàm, các ngươi vốn là thân thích, biết đâu chẳng phải gọi các ngươi qua chơi thôi.
"
Lão Đàm lắc đầu, "Muốn lui tới sớm đã lui tới rồi, giờ đột nhiên gọi chúng ta đi, tuyệt đối không phải chuyện tốt, không đi, không đi.
"
Đàm đại nương ở trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện liền bước ra: "Đi đâu cơ?"
"Đại tẩu.
" Lão Ngũ vội chào hỏi, rồi lại nói lại câu chuyện lúc nãy một lần nữa.
Nhưng Đàm đại nương lại thản nhiên: "Đi chứ, tất nhiên phải đi, nếu chúng ta không đến, họ nhất định sẽ cho là chúng ta không dám, đến lúc đó còn chụp cái nón không biết lễ nghĩa lên đầu chúng ta nữa.
"
Lão Đàm nghe vậy thấy có chút đạo lý.
Đàm đại nương lại tiếp tục: "Cha tụi nhỏ, chúng ta cũng không sợ, đang giữa ban ngày ban mặt, bọn họ còn có thể làm gì chúng ta chứ?!"
"Đúng vậy!" lão Đàm liên tục gật đầu, vợ mình đúng là biết nói chuyện.
"Vậy được, ta trước tiên chuẩn bị bữa tối cho bọn trẻ, rồi cùng ông đi.
"
Đàm đại nương quay người vào nhà, bày sẵn cơm canh đã nấu xong lên bàn, nói với Đàm Nhất Lưỡng: "Nhất Lưỡng, cha mẹ có việc ra ngoài một chuyến, con dẫn các đệ ăn cơm đi.
"
"Vâng, mẹ.
" Đàm Nhất Lưỡng vội đáp.
Sau đó Đàm đại nương đến bên giường, nhìn Đàm Lục Cân và Tiểu Thất Nguyệt đang nằm trên giường, do dự một lúc, vẫn bế Tiểu Thất Nguyệt lên, đứa bé này đang trong lúc bú sữa, không thể rời xa mẹ được.
Còn Đàm Lục Cân, có thể ăn có thể ngủ đến mức không có sự tồn tại, hoàn toàn không cần lo lắng.
Đàm Nhất Lưỡng vừa hay thấy vậy, vội đến nói: "Mẹ, người yên tâm, Lục đệ rất ngoan, bọn con sẽ trông đệ ấy.
"
Đàm đại nương do dự lần nữa, rồi gật đầu đáp:
"Vậy được, cha mẹ nhất định sẽ về sớm.
"
"Vâng ạ.
"
Đàm Nhất Lưỡng lại ngoan ngoãn đáp.
Đàm đại nương lúc này mới yên tâm cùng lão Đàm và lão Ngũ rời đi.
Nhà họ Hà sống trong một tòa nhà cổ, nhìn từ xa còn thật giống một nhà phú ông, trái ngược hẳn với ngôi làng nghèo nàn hẻo lánh này.
Nhưng ước chừng đã lâu không tu sửa, ngôi nhà cổ đã rách nát không chịu nổi rồi.
Lão Ngũ dẫn họ đến cửa sau.
Lão Đàm không vui:
"Sao thế, chúng ta phải đi vào từ cửa sau à?"
Lão Ngũ nhất thời không biết trả lời sao.
Khách đến nhà, đúng là không nên đi cửa sau, nhưng Hà lão gia tử đã dặn nhất định phải cho họ vào từ cửa sau.
Nên ông ta hơi khó xử.
Đàm đại nương nhìn ra nhà họ Hà muốn gây sự.
Bà sầm mặt lại:
"Lão Ngũ, ngươi về nói thẳng với lão gia tử các ngươi đi, nếu muốn làm thân thích, thì mở cửa lớn cho chúng ta vào, nếu không muốn thì để chúng ta về, nhà lão Đàm chúng ta đều phải bận trồng rau, không rảnh ở đây nói nhảm với ông ta!"
Lão Ngũ nhíu mày, ngượng ngùng:
"Đại tẩu, lời này ta nào dám nói với lão gia tử, hay là tạm thời nhịn một chút, đi cửa sau vào đi?"
Đàm đại nương chưa kịp trả lời, lão Đàm đã lạnh lùng:
"Không được, không được, bà chủ nhà ta nói không được, thì là không được.
"
Đàm đại nương gật đầu đồng ý.