Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa


Thị trấn Thanh Thạch, cách thôn Bạch gia không tính là gần, cũng không tính là xa, nếu như đi bộ, phải cần đến nữa tiếng, nếu như ngồi xe bò, chỉ cần thời gian là mười lăm phút.

Chỉ là xe bò không rẻ, đến thị trấn mỗi người phải trả một văn tiền.

Gia đình thật sự không khá giả, Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi vẫn là không nỡ ngồi xe bò, chỉ dẫn theo Bạch Thủy Liễu đi vận động, vội vàng hướng về phía thị trấn mà đi.

Bạch Thủy Liễu tất nhiên biết dự định của Tô Mộc Lam, cũng không nói chuyện, xách theo giỏ tre nhỏ của bản thân, cùng Tô Mộc Lam đi bộ.

Thị trấn phùng tam, phùng lục, phùng cửu sẽ có phiên chợ, khi đến phiên chợ, người dân ở các thôn gần đó sẽ đi mua đồ hoặc lấy đồ đi bán, nếu như người bên cạnh bán đồ vừa khéo là đồ mà bản thân muốn, lấy đồ ra trao đổi, cũng có rất nhiều người làm thế.

Căn bản chỉ cần có phiên chợ, là có thể nói vô cùng nào nhiệt, cũng do như thế, thời gian này người đến thị trấn không ít, hơn nữa mỗi người đều cõng, vác, xách theo giỏ tre lớn nhỏ hoặc là các loại sọt tre.

Trên đường, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu gặp vài người cùng thôn hoặc người ở thôn lận cận.

“Nương Thủy Liễu, đi thị trấn à.

” Người nói chuyện là người trong thôn, Phùng thị của Bạch Thổ Đôn gia, lúc nói những lời này, con mắt liếc nhìn trên người Tô Mộc Lam, thậm chí còn ở trên người Bạch Thủy Liễu liếc nhìn một vòng.

Tô Mộc Lam thay đổi tính tình và chuyện không còn ngược đãi con cái, sớm đã giống như một cơn gió truyền đến cả cái thôn Bạch gia, Phùng thị cũng nghe nói rồi, nhưng tính tình của con người, nói chuyển tính là chuyển, nàng ta có chút không tin.

“Ừm, đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo.

” Tô Mộc Lam mấy ngày nay sớm đã quen như vậy, phớt lờ ánh mắt soi mói đó của Phùng thị,Sau đó nắm chặt tay xách của giỏ tre, “Đi bán đồ, phải đi sớm chút, sợ đi trễ lại không có chỗ chất đồ ở trên thị trấn, nên đi trước đây.

”Nhà Bạch Thổ Đôn gia khá giả, đất nhiều, huynh đệ cũng nhiều, ngoại trừ trồng trọt, cũng thường thường ra bên ngoài làm việc vặt, nhìn Phùng thị hai tay trống không đi về phía thị trấn, đoán chừng là đi mua đồ.

Thời gian không thể lãng phí, Tô Mộc Lam không hề muốn lãng phí thời gian thiết lập quan hệ với người không không nói chuyện chung như này“Được, mau đi đi.

” Phùng thị đáp lại một tiếng, nhìn thấy Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu vội vàng mà đi, đuôi mày nhếch lên, “Đi bộ như thế, thiếu chút nữa là chạy rồi.

”“Mì khoai lang sợ là còn có người mua, nhưng khoai lang sấy dẻo về nhà còn phải tốn công tốn sức thái lát, còn không dễ bán, nếu đi trễ nữa, chỉ sợ càng bán không được.

” Đi cùng Phùng thị là Liễu Thị nói, “Nhưng nhà bọn họ lương thực vốn là không dư giả, lại còn bán khoai lang sấy dẻo, vậy sau này phải nhịn đói hay sao?”“Đều nói tính tình Tô thị biến tốt rồi, không còn đánh mắng Thủy Liễu bọn nó, ta nhìn thấy cảm giác ngốc hơn một chút rồi?” Phùng thị thở dài.

“Quản nhiều như thế làm gì, đến lúc đó không có đồ ăn, đói chết chính là bọn họ.

” Liễu thị dửng dưng không quan tâm.

“Sợ thì sợ đến lúc đó bụng rỗng kêu to, phải mặt dày đưa tay ra xin người cùng thôn.

” Phùng thị bĩu môi.

Nhà huynh ta ở trong thôn được xem là bậc trung cấp, nếu như có sự việc này, nhà nàng nhất định không thể thoát khỏi, vừa nghĩ đến cái này, trong lòng Phùng thị có chút không vui, khuôn mặt oán hận nhìn hai người Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu đang đi về phía trước.

Những lời này, tuy giọng nói của Phùng thị và Liễu Thị không lớn, nhưng do khoảng cách gần, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu đều nghe thấy rõ ràng từng chữ một.

Tô Mộc Lam không có biểu tình gì, vẫn bước đi gấp gáp như cũ, Bạch Thủy Liễu sắc mặt có chút khó nhìn.

Thậm chí lúc đến thị trấn, Bạch Thủy Liễu vẫn như cũ mím chặt môi, trong mắt bao phủ một tầng bóng tối.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui